Thiên Duyên

Chương 18



Sáng hôm sau, lúc Hàn Diệp xuống nhà thì thấy trên bàn thiếu hết một chiếc lọ hoa. Đó là cái lọ cắm hoa hồng trắng mà Tử Doanh đã cắm trước ngày đi, ngay trước mặt hắn. Hắn đã dặn dì giúp việc cứ để yên đó dù hoa đã héo rồi.

“Lọ hoa đâu rồi?” Hắn hỏi. Dì giúp việc chưa kịp trả lời thì Linh Vân từ trên lầu đi xuống đã nói thay: “Em quăng đi rồi. Hoa héo hết rồi mà dì ấy chẳng biết dẹp. Cả cái lọ hoa trông cũng kì cục. Sao mà gu thẩm mĩ kém thế?”

“Ai cho em quăng?” Hàn Diệp lạnh nhạt hỏi lại. “Còn cái lọ hoa đâu?”

“Em thấy xấu quá nên quăng luôn rồi. Anh giận sao? Để em đi mua cái khác cho anh nha? Đảm bảo đẹp hơn cái kia gấp mấy lần.”

“Không cần!” Hàn Diệp gắt lên rồi đi ra ngoài. Trước khi khuất hẳn ở cửa, giọng nói của hắn vọng lại: “Em sắp ra mắt, ở mãi trong nhà anh không tiện, nên chuyển đi.”

“Khoan đã Hàn Diệp... em... em...” Linh Vân cố gọi theo mà không kịp. Dì giúp việc chỉ có thể đứng ở đó nhìn. Cô ta lại quay sang dì, hỏi: “Cái lọ hoa đó là ai mua?”

“Cái đó ông chủ dặn tui không có được nói.”

“Nhưng tôi muốn dì phải nói!” Linh Vân tức giận gằn từng tiếng. Cô ta đoán rằng nhất định cái lọ hoa đó là của một con ả hồ ly tinh nào đó mua cho, và chính con ả hồ ly tinh đó đã cướp mất trái tim của Hàn Diệp, khiến hắn lạnh nhạt với cô ta. “Dì không nói đúng không? Dì có tin tôi nói Hàn Diệp đuổi dì không? Dì có tin sau này không ai dám nhận dì vào làm không?”

Dì giúp việc có chút e dè. Tuy mấy ngày nay thái độ của ông chủ không giống như là rất yêu cô ta, nhưng cô ta vẫn là ánh trăng sáng mà ông chủ chờ suốt mấy năm, kể cả khi có một người như Lý Tử Doanh bên cạnh cũng không xiêu lòng. Nghĩ kĩ một chút, dì đành ấp úng trả lời: “Dạ... là Lý tiểu thư...”

“Ai?”

“Diễn viên Lý Tử Doanh của công ty...”

- -------------

Tử Doanh dành những ngày còn lại để đọc truyện. Khả năng cao những thế giới tiếp theo đều là tiểu thuyết nên cô muốn nghiên cứu trước. Nhưng vấn đề là... giữa hàng ngàn hàng vạn quyển này thì cô biết chọn quyển nào. Dù cho cô có phân loại chúng ra thì mỗi loại vẫn có rất nhiều, dường như là không thể đếm xuể.

“Thôi thì...” Tử Doanh nhắm mắt lại, tay huơ một vòng phép, chỉ thấy màn hình chuyển đổi với tốc độ chóng mặt. Rồi ngón tay thon dài của cô chạm vào màn hình, click chọn vào một quyển tiểu thuyết. Cái này giống như quay random, nhưng mà xác suất đúng sẽ cao hơn nhiều vì nó là phép thuật, giống như một dạng tiên tri, dù là không tiên tri chính xác được.

Cứ như vậy cho tới tận lúc lên máy bay quay lại chốn cũ, cô đã đọc trên dưới mấy chục quyển tiểu thuyết, cảm thấy vô cùng ngán ngẩm.

“Chị Tử Doanh.” Tuấn Lâm chạy theo phía sau cô, ngập ngừng hỏi: “Hình như ngày mai công ty 2W có tổ chức một bữa tiệc kỉ niệm, chị... có tham gia không?”

“Đó là lí do chị phải về trước ngày mai mà.” Cô cười nhẹ. Cậu nhóc này, không phải là động lòng với cô rồi đó chứ?

“Vậy... vậy... chị đã có partner chưa?”

“Vẫn chưa.” Xem ra là đúng rồi.

“Vậy... chị có thể đi... với em không?” Tuấn Lâm ngập ngừng rồi lại đổi thành: “À ý em là... nếu chị không đi với người khác...”

“Nếu không phiền, em tới đón chị được chứ?” Cô cười rồi vẫy taxi, bước lên quay lại ngôi nhà nhỏ của mình. Thật ra ban đầu cô không định dính líu tới Tuấn Lâm, vì bữa tiệc ngày mai chắc chắn là một trận sóng to gió lớn.

Không biết là ai đã để ý thấy từ hôm Linh Vân về nước thì Tử Doanh lặn mất tăm hơi. Ngay lập tức, có nhiều lời đồn đoán xuất hiện. Người ta lôi lại một số khoảnh khắc mập mờ của hai người đã từng bị bắt gặp, từ đó suy ra nhất định cô và Hàn Diệp có gian tình. Có người còn nhận thấy cô và Linh Vân có nét gì đó giống nhau, nhất định là Hàn Diệp tìm cô làm thế thân, sau khi chính thất trở về thì cô đau lòng bỏ đi.

Ờ thì cũng có chút đúng, nhưng cô không có đau lòng. Ngược lại, người “đau lòng” là hai người kia kia kìa.

“Đã gần một tháng nhưng Linh Vân còn chưa chính thức ra mắt ở bất kì mảng nào, cũng chẳng có thông tin gì. Xem ra kế hoạch của mình đã thành công hơn một nửa.”

Cô không nghĩ là mình sẽ tha cho Linh Vân hay ít nhất là không động tới cô ta. Vì sao? Vì về cơ bản, bản chất cô ta là kiểu đào mỏ moi tiền đàn ông. Dù cô ta chưa động tới cô lần nào nhưng theo nguyên tác thì chắc chắn sẽ có. Hơn nữa, khoảng thời gian cô ta ở nước ngoài đã cặp với ông chủ lớn có hôn thê rồi. Sau đó vị hôn thê kia bị cô ta áp bức tới mức phải hủy hôn, còn bị ám ảnh gì đó nữa. Nói cô lo chuyện bao đồng cũng được, nhưng loại người này làm cô ngứa mắt.