Thiên Duyên

Chương 20



“Vậy ra cô chính là bà chủ tương lai trong lời đồn.” Tử Doanh cười một tiếng, giơ ly rượu lên cụng nhẹ vào ly cô ta: “Tôi nghe nói cô là đàn em khóa dưới của chủ tịch ở trường, nên cô nhỏ tuổi hơn tôi. Nếu nói giống, là cô trông giống tôi mới phải.”

“Cô...!” Linh Vân cứng miệng, hơi lay tay Hàn Diệp. Nhưng hắn nào rãnh để quan tâm, hắn còn đang bận dán măt lên cơ thể cô. Rõ ràng là cơ thể này hắn đã chạm qua rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy khao khát vô cùng mãnh liệt. Một Tử Doanh hoàn toàn khác so với một tháng trước khiến hắn mê mẩn.

Nhưng hơn hết hắn vẫn muốn hỏi, thời gian qua cô đã đi đâu? Sao lại ngắt liên lạc với hắn? Liệu có phải như những lời đồn đoán trên mạng kia không?

“Cái đó tôi đã nói rất rõ với Tống tổng rồi. Tôi không biết tương lai vị tiểu thư đây là Tống phu nhân hay sao, nhưng tôi trước giờ luôn có tính toán của riêng mình. Vai diễn nữ chính này tôi muốn dành cho cô Lý. Chủ tịch vẫn muốn dồn ép tới cùng sao?” Cố đạo diễn lên tiếng bênh vực. Nghe ông hỏi, Hàn Diệp mới hoàn hồn lại, đáp lời: “Chuyện này đã giải quyết xong rồi, mọi việc đều tùy ý ông.”

“Anh Diệp!” Linh Vân liền kêu lên, khóe mắt hơi ửng đỏ. Tử Doanh chỉ cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Kĩ thuật không tệ, nhưng trình độ còn kém quá. Cô ta vừa mới đấu mắt, mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô, hùng hùng hổ hổ xong thì khóc cho ai xem?

Hàn Diệp cũng nhận ra điều này, khó chịu kéo tay ra, nói muốn đi xử lí công việc rồi chuồn mất. Cô cũng không rãnh mà ở lại với cô ta thêm, kiếm cớ đi ra chỗ vắng. Bữa tiệc này có không ít phóng viên, đoán rằng ban nãy đã có người chụp lại được, còn viết thành kiểu gì thì cô không chắc.

Tử Doanh trải qua thời gian yên bình trong khoảng ba mươi phút. Lúc cô đang định ra về thì Linh Vân lại tìm tới. Cô ta lắc ly rượu vang trong tay, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy thù địch: “Lý Tử Doanh, vì sao nhất định phải là anh ấy?”

“Hả?” Con này, điên à?

“Trên đời này thiếu gì đàn ông, vì sao nhất định phải là anh ấy? Vì sao cô lại câu dẫn dụ dỗ anh ấy? Làm anh ấy quên đi tôi và tình cảm thời niên thiếu cùa chúng tôi, cô thấy vui lắm sao?” Vừa nói, nước mắt cô ta vừa chảy ra, uất ức và tủi hờn vô cùng.

“Vậy cô cho rằng vì lí do gì mà Hàn Diệp phải mãi mãi một lòng với cô, trong khi cô được quyền qua lại với rất nhiều người?” Tử Doanh nhướng mày.

“Vì tôi là mối tình đầu của anh ấy, là người mà anh ấy không thể nào quên được!”

“Cô có chắc không?” Ý cười trên gương mặt cô càng sâu hơn, lộ cả hàm răng trắng đều. “Để tôi đoán xem? Thời gian qua anh ấy rất lạnh nhạt, thậm chí còn không thèm chạm vào hay nhìn cô, tệ hơn là còn không muốn ờ cùng cô, nên cô mới tức giận kiếm chuyện với tôi?”

“Cô...! Cô cho rằng mình hay lắm sao? Dù anh ấy có ý gì với cô thì nó cũng chỉ là nhất thời, tôi mới là chân ái của anh ấy! Sớm muộn gì anh ấy cũng đá cô để về với tôi thôi!”

“Haha.” Tử Doanh bật cười thành tiếng, đảo mắt nhìn cô ta một vòng rồi bảo: “Tôi và chủ tịch không có quan hệ gì cả. Cô đừng có mà giận cá chém thớt, tôi không rãnh để chơi với cô.”

“Cô đừng có mà ngụy biện!” Linh Vân gắt lên, rồi chợt thư thả hẳn ra. “Hay cô biết trong lòng Hàn Diệp chỉ có tôi nên sợ rồi? Trốn đi cả tháng như vậy, đã nghĩ thông rồi sao?”

“Cô đúng là mắc bệnh ảo tưởng rất nặng đó, nên điều trị trước khi bệnh tình nguy kịch rồi tưởng mình là cái rốn của vũ trụ.” Tử Doanh vừa định rời đi thì Linh Vân tức giận giậm chân. “Cô cứ xem thử xem Hàn Diệp sẽ chọn ai.”

Cô nhoẻn miệng cười, từ nãy tới giờ cô chỉ chờ mỗi lúc này. Ngay khi Linh Vân nhào tới định dùng ly rượu trên tay cô đổ lên người mình, để ăn vạ, thì cô đã dùng phép để điều khiển cô ta đổ rượu lên người mình.

“A!” Cô hét lên một tiếng, không quá to nhưng vừa đủ để thu hút sự chú ý xung quanh. “Vị tiểu thư này, tôi không biết cô và chủ tịch đã xảy ra chuyện gì, nhưng đừng có trút giận lên người không liên quan như vậy.”

Động tĩnh bên này thu hút khá nhiều sự chú ý, nhưng không ai dám bước lên can ngăn. Xung quanh hai người, mọi người tự giác né đi tạo thành một vòng tròn lớn, phóng viên nhanh chóng chụp lại hình ảnh này.

“Tôi... tôi không có... là cô ấy tự đổ rượu lên người mình... rồi vu oan cho tôi...”

Tử Doanh cau mày. Cô mặc váy đuôi cá cúp ngực, bên trên còn khoác thêm một lớp áo khoác voan mỏng. Hẳn nhiên rượu đổ lên làm phần vải đỏ dính sát, rít rít rất khó chịu nên cô liền cởi ra. Lúc này, Hàn Diệp cũng xuất hiện từ trong đám đông với vẻ mặt lo lắng. Hắn thấy cô muốn cởi áo khoác ra thì liền cởi áo vest bên ngoài, muốn mặc lên cho cô. Bờ vai trắng nõn và vòng một mập mờ của cô vừa xuất hiện sau lớp áo, một chiếc áo khoác khác đã vội phủ lên nó. Nhưng, đó không phải áo của Hàn Diệp.