Thiên Duyên

Chương 46



Đế hậu Thanh Khâu có thói quen đeo mạng che khi gặp người khác, duy có hắn là bạn tốt của Đế quân nên mấy lần được gặp. Lần trước tới Tử Đằng điện, lúc nhìn thoáng lại, hắn đã thấy Tử Y nấp sau bức tường.

Nàng không ngạc nhiên, cũng không quay lại nhìn, trên tay vẫn cầm miếng gỗ vỡ.

“Hàn Diệp thần quân nhận ra từ lúc nào?”

“Từ lúc nàng tiếp cận muốn gả cho ta, ta đã nghi ngờ. Còn phát hiện nàng là hồ tộc từ lúc nào, có lẽ là từ kiếp thứ ba.”

Tử Doanh im lặng, Hàn Diệp tự mình tiếp tục: “Mị lực của Hồ tộc không thể tác động lên ta hay các vị thần quân khác, vì thế nàng không thể lừa ta. Tuy nhiên, khi ở dưới hạ giới, thần lực không còn, vì thế nên dễ dàng bị nàng dụ dỗ.”

“Quả nhiên thần quân đã theo dõi ta từ rất lâu.” Tử Doanh cười nhạt đáp. “Vậy chắc hẳn ngài cũng nhận ra ý định của ta từ đầu nên mới sắp xếp các thế giới như vậy? Thân phận của ta luôn là nữ phụ, mà nữ phụ thì luôn muốn lợi dụng nam chính. Ngài đang ám chỉ, ta cũng giống vậy. Có phải không?”

“Nàng tiếp cận ta vì cần… song tu?” Nói ra lời này, vành tai Hàn Diệp lại phiếm hồng. Tử Doanh cũng không ngại thừa nhận. “Đúng vậy. Lần đầu ta nhìn thấy một thần quân có thần lực mạnh mẽ như ngài, lại còn vương một chút linh khí của Hồ tộc. Song tu với ngài, linh lực của ta sẽ gia tăng gấp bội. Và nó thật sự rất hiệu quả đó.”

“Đó là bản năng hồ ly trong người nàng sao?”

“Thần quân đừng nói vậy. Mặc dù đúng là hồ ly tu luyện nhờ tinh lực, nhưng tộc Thiên hồ bọn ta vẫn có luật lệ riêng, huống hồ hoàng tộc còn phải giữ huyết thống trong sạch.”

“Hay lắm. Vậy không biết, song tu qua ba kiếp, đã đủ tinh lực cho nàng chưa?” Hàn Diệp tiến tới sát cạnh nàng, lần này vành tai phiếm hồng của hắn đã lọt vào mắt Tử Doanh. Nàng cười ranh mãnh: “Vừa đủ. Mặc dù không được như mong đợi cho lắm.”

“Vậy… nàng có muốn thêm lần nữa không?”

- .-.-.-.-.-.-

Tử Doanh trở lại Tử Đằng điện với gương mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: “Không lẽ sau khi lịch kiếp về các thần hồn kia cũng có tác động tới hắn sao? Nếu vậy thì không hay rồi.” Nàng vốn chỉ muốn song tu với hắn thôi, hoàn toàn không có tình ý nam nữ gì. Ừm… mà có chắc là không không nhỉ?

“Hình như cũng có chút quan tâm… Arrr! Kệ đi, giờ không phải lúc quan tâm chuyện đó. Có việc gì thì chờ cứu được phụ thân rồi tính.” Dù sao nàng cũng đã mang tiếng mặt dày mày dạn theo đuổi hắn mấy năm rồi, giờ có thành thật cũng chẳng sao.

Ngẫm nghĩ xong, nàng dặn dò mẫu thân một số việc rồi nhanh chóng tới vực Tử Thần. Hôm qua Thiên đế mới nhận tin dữ, rằng Bắc Đẩu và Nam Tinh đã làm phản, đi theo hồ tộc. Nhiều vị thần tiên có sức mạnh cũng xiêu lòng, ngả hẳn về phía bên kia. Mà người có tài mưu lược nhất là Mạc Thủy thần quân cũng đã về phe nàng, sớm đã không còn ở Thiên điện.

Trên bầu trời vực Tử Thần mây giăng kín lối, lúc nào cũng âm u một màu đen tím quái dị. Ở xa xôi bên kia chính là Thanh Khâu, êm đềm tựa như ngủ say. Ở trên bờ vực bên phía Thiên giới, Hồ tộc và các vị Thần đang ngồi trong bàn bàn chính sự.

“Bắc Đẩu, Nam Tinh.” Mạc Thủy thần quân tới trước. Nhìn thấy nàng ấy, hai vị kia đều kinh ngạc, Hồ tộc lại nâng khí giới sẵn sàng chiến đấu: “Mạc Thủy thần quân, người tới đây là bạn hay thù?”

Mạc Thủy lắc đầu, lách sang một bên: “Ta đến cùng người này.”

Bắc Đẩu và Nam Tinh nhìn thấy nữ tử mặc áo đỏ rực rỡ thì không khỏi tức giận: “Tử Doanh công chúa, ngươi tới đây làm gì? Cho rằng ở đây còn giống như Thiên cung, tùy ý ngươi muốn sao?”

“Đúng vậy, chính là ta muốn sao thì nó là như vậy đó.” Nàng rất bình tĩnh, lại kiêu ngạo thong dong đáp. Các vị thần tiên nghe thế thì không khỏi sững người. Người trước mắt họ vẫn là nàng công chúa xinh đẹp mà kiêu ngạo, nhưng sao hôm nay lại có gì đó rất khác - cảm giác quyền lực và áp bức rợp trời.

“Công chúa… đế cơ…” Người đứng đầu hồ tộc là Hồ Huân bỗng lắp bắp gọi. Tức thời, toàn bộ Hồ tộc quỳ xuống luôn miệng gọi đế cơ. Nhóm thần tiên không khỏi hoang mang. “Là đế cơ… thật sự là đế cơ… cốt nhục của bệ hạ vẫn còn tồn tại…”

Nàng không ngạc nhiên. Vì họ là hồ ly, mọi giác quan đều vô cùng nhạy bén nên không khó để họ nhận ra nàng. Suốt thời gian qua, mẫu thân nàng đã vô cùng cố gắng mới che giấu được khỏi tai mắt Thiên đế, nhưng nay thần lực của nàng đã quá mạnh, không thể che giấu được nữa.

“Chuyện này là sao? Mạc Thủy, ngươi có giải thích gì không?” Nam Tinh thần quân bình tĩnh hơn, đại diện cho nhóm thần tiên dò hỏi.

“Nàng vốn không phải con gái của Thiên đế, mà mang trong mình huyết thống của hồ tộc. Nàng tới đây, chỉ là đòi lại những gì vốn thuộc về mình.