Thiên Duyên

Chương 49



Đáy vực Tử Thần là một phần đất bấp bênh, khắp nơi rải đầy xương và xác chết. Một thứ mùi khó chịu cứ lởn vởn và cảm giác nguy hiểm luôn trập trùng. Bầu trời bên trên đen kịt, tối hù không thấy ánh sáng. Hai người chỉ có thể nhìn đường trong phạm vi bán kính chưa tới một mét.

“Cảm giác thật nguy hiểm, thật đáng sợ.” Các loại yêu ma quỷ quái bị giam dưới này đều vô cùng đói khát, nếu sống được tới nay cũng phải vô cùng hung tợn. Hai người có thể thành mồi cho chúng bất kì lúc nào.

“Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng. Nàng chỉ cần tìm được phụ thân và hồ tộc. Chỉ cần trả lại yêu đan cho phụ thân nàng, chúng ta sẽ được ra ngoài an toàn.” Hàn Diệp bên cạnh trấn an. Nhưng thật ra, hắn cũng không chắc bản thân có trụ được quá lâu hay không. Đã lâu không xuống, nơi này nguy hiểm hơn nhiều rồi.

“Ừm…” Tử Doanh nhìn viên yêu đan trong tay. Ánh sáng của nó mạnh lên đôi chút, là phản ứng vì ở gần chủ nhân. Nàng chậm rãi cảm nhận cảm giác tim đập thình thịch trong ngực mình, sau đó chỉ tay về một phía: “Ở bên kia. Bên kia có sự hiện diện của hồ tộc.”

Hai người đi, rồi lại thành chạy. Đoạn đường khúc khuỷu không bằng phẳng, Tử Doanh cũng vì thế mà vấp ngã. Hàn Diệp nhanh tay đỡ lấy eo nàng: “Cẩn thận.”

Bàn tay to lớn vòng qua vòng eo mảnh khảnh làm cả hai trong phút chốc nhớ lại những cảnh đỏ mặt. Cảnh vụng về bên ánh đèn dầu trong gian nhà gỗ thơm mùi trầm hương, cảnh nồng nhiệt trong căn phòng hiện đại với ánh đèn điện ấm áp, cảnh ngượng ngùng mà kích thích giữa căn phòng xa hoa lộng lẫy đậm chất Âu cổ. Và cả cảnh nồng nhiệt quấn quýt, cảm giác cấm kị nơi cung điện hoang vắng.

“Khụ… ngài…” Tử Doanh vừa định lên tiếng nói gì đó, tức thời lại bị Hàn Diệp kéo vào trong lồng ngực. Lồng ngực vững chãi thoang thoảng mùi hương thanh sạch như muốn thanh tẩy cả nơi dơ bẩn này. Nhưng Tử Doanh không có nhiều thời gian thụ hưởng như vậy, dây thần kinh của nàng đang căng lên vì tiếng động lạ: “Có thứ gì đó gần đây…”

Một vài cái bóng trắng vụt qua và tiếng gầm gừ khe khẽ. Hàn Diệp vừa ôm nàng vào lồng ngực, vừa đăm đăm nhìn về một phía. Trong tầm mắt hai người hiện lên vài đôi mắt sáng quắt và vài ba cái móng vuốt.

“Là hồ ly!” Tử Doanh giật mình, vội lách khỏi vòng tay Hàn Diệp. Đám hồ ly bị giọng nói của nàng dọa giật mình vội vào thế chuẩn bị tấn công. Nhưng ngay khi nhận ra mùi hương trên người nàng, vẻ mặt của đám hồ ly từ phòng bị chuyển sang ngạc nhiên, rồi lại phủ phục xuống. Có lẽ chúng đã nhận ra huyết thống cao quý của nàng.

“Có thể… có thể dẫn ta đến chỗ Đế quân không?”

Đám hồ ly lập tức quay người dẫn đường. Trải qua mấy đoạn đường gập ghềnh, càng đi lại càng nhiều hồ ly xuất hiện và đi theo hai người. Đến một hang động, bên ngoài rất nhiều hồ ly đang canh giữ. Thấy nàng, một con tiến lên ngửi thử, sau đó mới ra hiệu cho những con còn lại né đường.

Tử Doanh chần chừ trong giây lát, Hàn Diệp lại vỗ vai nàng: “Vào đi.”

Nàng gật đầu và bước vào trong hang động. Thế nhưng đám hồ ly lại không cho Hàn Diệp vào trong. Lúc nàng nhận ra thì xung quanh chỉ còn lại bóng đêm.

“Hàn Diệp? Ngài đâu rồi?”

Một chút ánh sáng nhẹ nhẹ lóe lên nơi cuối hang động. Viên yêu đan trong tay nàng phản ứng dữ dội, Tử Doanh liền không chút ngần ngại chạy về phía đó. Mà ở bên ngoài, Hàn Diệp nhìn đám hồ ly và lắc đầu: “Ta nhớ mình có tới Thanh Khâu không ít lần nhưng các ngươi lại không cho vào. Xem ra thời gian qua các ngươi đã bảo vệ Đế quân của mình rất tốt.” Còn ta sẽ bảo vệ Đế cơ của các ngươi thật tốt.

Trong hang động. Tử Doanh dừng bước trước một cái bệ ngọc điêu khắc những hình thù kì lạ. Trên bệ ngọc, một người đàn ông đang nằm, tưởng như đang ngủ say nhưng lại không có nhịp thở.

“Phụ… thân…” Hai tiếng phụ thân này khó khăn lắm mới thoát ra khỏi miệng nàng. Tử Doanh không chút chần chừ đặt viên yêu đan vào trong miệng người đàn ông.

Một ánh sáng lóe lên bao trùm cả hang động, Tử Doanh phải đưa tay che mắt lại. Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, người đàn ông đã ngồi dậy. Gương mặt tuy vẫn còn hơi bơ phờ nhưng trên môi lại ẩn hiện nụ cười: “Tử Y… À… không phải… là con gái của ta và Tử Y.”

“Phụ thân…” Nàng bật khóc, không chút kiêng dè lao vào lòng người đàn ông mà khóc nức nở: “Con làm được… con làm được rồi… thật tốt quá…”

“Con vất vả rồi, con gái ngoan của ta.” Minh Viễn vỗ nhẹ vào lưng nàng, nở nụ cười hiền từ. Ông “chết” mấy mươi năm, hại vợ và con gái phải vất vả nhiều rồi.

“Không vất vả, không vất vả. Không vất vả chút nào hết.” Tử Doanh lắc đầu nguầy nguậy. Minh Viễn đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Nào, ta cùng về nhà nhé?”