Thiên Hà Đơn Độc

Chương 2



7

Memphis sừng sững đứng trước mặt tôi như một ngọn núi khổng lồ.

Trên cánh tay của anh nổi lên gân xanh, nắm cả cái đầu của tên Lính gác kia trong tay, tựa hồ chỉ cần dùng một chút lực là có thể bóp nổ cái đầu hắn như một quả bóng bay.

“Mày muốn gi*t Dẫn đường của tao?”

Lời nói thốt ra từ miệng anh mang theo băng giá.

“Mày đáng ch*t.”

Tôi nghe thấy huấn luyện viên lo lắng nói vào tai nghe: “Tướng quân mất kiểm soát, mau chuẩn bị tiêm thuốc mê!”

Mà Dẫn đường mặt trẻ con đã sớm kinh hoàng thét chói tai tên Lính gác của cô ấy.

Tất cả mọi người đều sững sờ, những Lính gác trẻ tuổi vừa rồi bao vây tấn công Memphis đều ngã xuống đất, không rõ thương tích.

Tôi cố gắng để mình bình tĩnh, mở Tấm chắn ra và gọi tên họ của Memphis.

“Reynolds.”

Tôi chậm rãi dùng Chất dẫn đường của mình bao bọc anh.

“Reynolds, LOOK. [Nhìn tôi]”

Vẻ mặt của Memphis thoáng buông lỏng.

Tôi cẩn thận chú ý đến động tác các ngón tay của anh, ngữ khí nhấn mạnh: “MY BOY, LOOK. [Chàng trai của tôi, hãy nhìn tôi]”

Memphis hơi thả lỏng bàn tay, nhưng tên Lính gác kia vẫn bị treo giữa không trung, hơi thở dần trở nên yếu ớt.

Tôi lo lắng, hiểu được biện pháp nhẹ nhàng đã không còn hiệu quả, vì vậy tôi chỉ có thể cắn chặt môi, chui qua cánh tay đang giơ lên của anh ấy.

“MY BOY, look down. [Chàng trai của tôi, nhìn xuống]”

Tôi vòng tay quanh cổ Memphis, vào khoảnh khắc anh cúi xuống, tôi ngẩng mặt và hôn anh thật sâu.

Đó là một nụ hôn sâu và dài, Chất dẫn đường quấn quít trao đổi giữa môi và răng của chúng tôi, bị anh khó lòng nhịn được mà nuốt xuống cổ họng.

Tên Lính gác cuối cùng cũng được thả ra và rơi xuống đất.

Huấn luyện viên chạy nhanh qua để kéo hắn khỏi vùng nguy hiểm.

Người đàn ông mặc quân phục mang theo nhân viên y tế chạy đến, nâng từng Lính gác bị thương đưa đi.

Vô số ánh mắt phức tạp và kinh ngạc đều dừng ở trên người tôi.

Nhưng tôi không rảnh để quan tâm những thứ đó.

Memphis đòi hỏi gần như vô tận, giống như là muốn lấy đi tất cả mọi thứ của tôi, siết chặt sườn mặt của tôi một cách tuyệt vọng.

Mãi đến khi hai bên mặt của tôi sưng phù, môi đã tê dại không còn cảm giác từ lâu, anh mới từ trong trạng thái tham lam lạc lối chậm rãi tỉnh lại.

“Hừ......”

Sau nụ hôn, anh rời khỏi miệng tôi, đôi mắt xanh lam từ mờ mịt chuyển sang kinh sợ, cuối cùng hoá thành căm ghét bản thân sâu sắc.

Tôi che cái miệng đau của mình và thở hổn hển, bất lực cười khổ.

Đại ca, anh tổn thương cái gì.

Người mất mát lớn nhất rõ ràng là tôi!

8

Nửa tháng tiếp theo, Memphis không xuất hiện một lần nào nữa.

Hầu hết Lính gác bị thương đều đã hồi phục và quay trở lại sân tập.

Một mình tôi luyện tập bồi dưỡng Tinh thần thể, mèo con lúc đầu chỉ to bằng bàn tay đã dần dần lớn đến ôm bằng cả hai tay mới hết.

Sau khi lớn lên một chút, tôi mới phát hiện bộ lông của nó cũng không phải là đơn sắc như khi còn nhỏ, mà là màu vàng với những chấm đen, cơ thể cũng trở nên thon dài, hai tai của nó nhọn hơn và thường dựng đứng trên đỉnh đầu, trông rất nhanh nhẹn.

Những Dẫn đường khác ngạc nhiên hỏi tôi, vì sao Tinh thần thể của họ đều là động vật ăn cỏ hiền lành, duy chỉ có tôi là động vật ăn thịt?

Tôi cũng không rõ.

Trước giờ tôi đều che dấu thuộc tính Dẫn đường của mình, sống một cuộc sống theo khuôn phép cũ, mặt ngoài đã không khác gì những nhân loại bình thường từ lâu.

Sự háo hức và chờ mong khi phân hoá đều bị thất vọng và trống rỗng kéo dài xoá sạch không còn một mảnh.

Đừng nói đến việc quan tâm Tinh thần thể của chính mình.

“Meoo ——”

Khi đang nghỉ ngơi, con mèo nhỏ lại xuất hiện trên đầu tôi kêu loạn, đôi con ngươi như ngọc lục bảo nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm gì đó.

“Nó đang kêu gọi Lính gác của chính mình.”

Mặt trẻ con vừa uống nước vừa đi về phía tôi.

Kể từ khi tôi cứu bạn đời của cô ấy, cô nàng trở nên thân thiết với tôi hơn rất nhiều.

“Bạch Hân, cô thật sự là Người dẫn đường của Tướng quân sao?” Cô ấy tò mò ngồi cạnh tôi, “Tôi nghe nói Lính gác Hắc ám không cần Dẫn đường, các cô đã kết hợp chưa?”

Kết hợp?

Sao có thể được.

Tôi nằm trên mặt đất uể oải trở mình: “Đừng đoán mò, tôi chỉ là một công cụ bằng người dùng xong liền vứt đi thôi.”

Mặt trẻ con lẩm bẩm: “Tôi thấy không giống đâu......”

Tôi nhắm mắt lại, Chất dẫn đường từ tuyến mồ hôi vươn ra để thăm dò trong bán kính 100 mét nhưng vẫn không tìm được người mình muốn nên đành tức giận tản đi.

A, thật đúng là một tấc cũng không rời.

Tôi bực bội ngồi dậy, đem con mèo nhỏ đang mất mát và lo lắng nhốt vào Khu vực tinh thần.

Tìm kiếm có ích lợi gì, người ta cũng đâu cần em.

Sau một quá trình rèn luyện, ngoại trừ tôi, các Dẫn đường trẻ tuổi khác đều đã thành thạo các kỹ thuật xoa dịu và dẫn dắt.

Sau khi huấn luyện viên nói xong, hắn giải tán ngay tại chỗ, nhưng chỉ vẫy tay gọi một mình tôi qua.

“Tướng quân có lệnh, đêm nay cô phải ở trong phòng chờ được gọi.”

Lòng tôi tràn đầy tức giận, nói thẳng: “Mấy ngày nay anh ta đi đâu vậy?”

“Cô không biết?” Huấn luyện viên kỳ quái nhìn tôi một cái, “Tướng quân đến Đế đô tham dự đại hội, đến hôm nay mới trở về.”

Sự sốt ruột ban đầu nháy mắt chuyển thành bực bội.

Trong phòng thay quần áo, tôi tức giận ném chiếc khăn tắm vào ba lô, ngẩng đầu uống ừng ực vài ngụm nước lạnh.

Cô nàng mặt trẻ con đã thay quần áo xong lo lắng đi tới, “Có chuyện gì vậy?”

“......” Tôi vô cùng phiền muộn, liếc cô ấy một cái rồi hỏi: “Memphis đi tham dự Quốc hội, cô biết không?”

Cô nàng vẻ mặt khó hiểu: “Đương nhiên biết, mỗi ngày tin tức đều thông báo mà.”

Nhưng tất cả thiết bị điện tử của tôi đều bị tịch thu!

Tôi im lặng hai giây, cười lạnh, “Lính gác của mình đi đâu, Người dẫn đường tôi đây thế nhưng là người cuối cùng được biết.”

Cô nàng ôm mặt thở dài: “Tôi có thể hiểu được, dục vọng khống chế là bản năng của mỗi Dẫn đường chúng ta, nhưng vị đao phủ kia ——”

Cô ấy đột nhiên dừng lại, vội vàng giải thích: “Tôi tôi tôi không cố ý nói xấu Lính gác của cô đâu! Cô vừa nhắc đến Memphis nên tôi không nhịn được ——”

“...... Không sao đâu.”

Ngón tay cầm bình nước của tôi hơi siết chặt, tôi cứng ngắc nói: “Tôi biết rõ anh ta là cái dạng gì mà.”

9

Ấn tượng của toàn dân đối với Memphis Reynolds bắt đầu từ khi người ta đeo huy hiệu Tướng lên vai anh.

Vận mệnh của Đế quốc gắn với sự thắng bại với Chòm sao Song Tử, tất cả đều phụ thuộc vào một mình anh.

Trong cuộc chiến đó, Memphis đã đích thân lái máy bay cơ khí, dẫn đầu tấn công vào hạm đội địch và phá huỷ hàng phòng thủ đáng tự hào của chúng bằng một quả bom năng lượng ngôi sao với tốc độ ánh sáng.

Sau đó, các chiến hạm của Đế quốc tràn lên, cả vũ trụ được thắp sáng lộng lẫy bằng những vụ nổ mạnh, chúng nhanh chóng phá huỷ kho vũ khí quân sự mà nền văn minh Song Tử tích luỹ hơn mười mấy thế kỷ.

Để tăng cường sự gắn kết của quốc gia, trận chiến vĩ đại này được vệ tinh của Đế quốc truyền hình trực tiếp toàn bộ, kỹ năng chiến đấu hiếm có và khả năng chỉ huy thần kỳ của Memphis đã làm điên đảo cả Đế quốc.

Cũng chính sau cuộc chiến này, Memphis đã trở thành Tướng quân dũng mãnh của Đế quốc, trong chính phủ và quân đội, không kẻ nào có thể địch lại danh vọng của anh.

Gia tộc Reynolds sau lưng anh cũng trở thành người thống trị chân chính của Đế quốc.

Nhưng cùng lúc đó, vận đen thình lình ập đến.

Trước thời kỳ hoà bình, trong cuộc chiến cuối cùng, Memphis khi đó đang trong quá trình tác chiến đột ngột nổi cơn điên.

Dù đối phương đã phát tín hiệu đầu hàng và tỏ ý muốn giảng hòa thông qua đàm phán, anh vẫn chỉ huy quân hạm, lấy tư thái nghiền ép tiêu diệt toàn bộ hạm đội của đối phương.

Cũng như trước, vệ tinh của Đế quốc vẫn chiếu rõ ràng trận chiến này trước mặt bàn dân thiên hạ mà không hề chỉnh sửa.

Bao gồm cả những tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của binh lính đối phương, m*u me ngập tràn sau khi chiến hạm nổ tung, cùng với vẻ máu lạnh tàn nhẫn của Memphis khi hạ lệnh.

Khiến người ta không rét mà run.

Ngay lúc đó có rất nhiều người đã khiếu nại lên các bộ phận liên quan, cho rằng không nên để trẻ vị thành niên xem được những cảnh tàn bạo như vậy.

Các tin tức truyền thông cũng xôn xao đưa tin, giọng điệu đã thay đổi từ sự sùng bái Memphis ban đầu biến thành chỉ trích về vụ thảm s*t dã man những người đã đầu hàng, bất chấp Đạo luật Quân sự Vũ trụ.

Những lá thư tố giác gửi về Quốc hội như tuyết rơi, và Toà án Quân sự Vũ trụ cũng đã triệu tập Memphis sau trận chiến này, yêu cầu Đế quốc hạn chế quyền lực của anh cũng như trừng phạt một cách nghiêm khắc.

Nhưng tất cả đều lắng xuống theo thời gian.

Chỉ để lại một tên gọi ác ý của nhân dân dành cho Memphis Reynolds:

Đao phủ.

Đây chính là Lính gác của tôi.

Tôi vô lực ngã xuống sô pha, lòng tràn đầy mỏi mệt.

Bản năng chết tiệt, cho dù không muốn nhưng khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn kia của Memphis vẫn luôn hiện lên trong đầu.

Thời điểm anh ta từ chối tôi, lúc anh khẩn cầu tôi, và cả lúc bảo vệ tôi......

Đôi mắt xanh lam kia đôi khi tan chảy, đôi khi lại đóng băng.

“Ngaooo ——”

Bên ngoài có tiếng cào cửa.

Khi tôi mở ra liền thấy một con sói đen cao bằng nửa người đang nâng móng vuốt thè lưỡi.

Tôi thở dài, ngồi xuống xoa xoa đầu nó.

“Sao em lại ra ngoài rồi? Memphis đâu?”

Hắc Lang liếm mặt tôi hai cái, cắn góc áo của tôi: “Ô ô ——”

Tôi đứng dậy đi theo nó, quả nhiên là đến phòng điều khiển chính.

Memphis đang ngủ say trong buồng ngủ đông.

Tôi đứng ở ngoài nhìn anh.

Lần này anh không đeo mặt nạ bảo hộ, mái tóc vàng rực rỡ mềm mại bồng bềnh trong nước, trông như một vị hoàng tử tuấn mỹ thời Trung cổ ở trong tranh.

“Ngao ô ——”

Con sói đen tiếp tục cắn góc áo của tôi, cố gắng kéo tôi vào bên trong.

“Chị không vào được đâu.” Tôi bất đắc dĩ nói, “Em là Tinh thần thể, có thể xuyên tường, chị không có quyền hạn gì ở đây.”

Hắc Lang grừ grừ hai tiếng, gấp đến độ xoay vòng vòng.

Tôi nghĩ một chút, đặt tay lên cánh cửa và nhẹ nhàng đẩy, nó thật sự mở ra.

Người này đi tham dự Quốc hội về mệt mỏi đến vậy sao? Cửa cũng quên đóng.

Tôi cẩn thận bước vào, phát hiện một thiết bị đầu cuối được kết nối sau đầu của Memphis.

Anh đang ngủ say trong tiềm thức.

Thiết bị đầu cuối là cửa sổ dẫn đến tiềm thức, giúp người ta có thể nhìn thấy được thế giới nội tâm chân thật của Lính gác.

“Ngao ô ——”

Hắc Lang vẫy đuôi, dùng đầu đẩy tôi về phía màn hình.

“A, không, không được đâu......” Lần này tôi thực sự hoảng hốt, “Tiềm thức là mức riêng tư cao nhất, nếu dây vào là vi phạm pháp luật đấy!”

Coi sói đen vẫn tiếp tục kêu gào không chịu từ bỏ.

Tôi cũng bị lòng hiếu kỳ quấy phá, theo bản năng tự an ủi chính mình ——

Hắc Lang là Tinh thần thể của Memphis, cũng chính là ý thức của anh, Hắc Lang muốn cho tôi xem, điều đó có nghĩa là Memphis cũng đồng ý!

Hơn nữa theo các quy định đặc thù của Pháp luật, thế giới tiềm thức giữa Dẫn đường và Lính gác không tính là riêng tư với nhau!

Tôi, tôi, tôi tốt xấu gì cũng là...... Người dẫn đường của anh......

Ngón tay tôi mân mê nút mở, cuối cùng khẽ cắn môi rồi nhấn xuống.

10

Dưới bầu trời u ám là dòng sông băng mênh mông vô bờ.

Rét lạnh, trống vắng, không có dấu hiệu của sự sống.

Một đứa trẻ tóc vàng đang đi chân trần trên sông băng.

Cậu bé chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, chiếc quần tây xắn lên đến bắp chân, đôi chân bị đông lạnh đến đỏ bừng dính những bông tuyết nhỏ vụn.

Phía sau cậu là một chuỗi dấu chân liên tiếp.

Gió lạnh gào thét, sông băng kéo dài không ngừng, con đường cậu đi giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Nhưng cậu vẫn không dừng lại.

Cứ như vậy bước đi.

Ngay cả bước chân và động tác cũng không hề thay đổi.

Tôi đăm đăm nhìn cậu hồi lâu, chỉ cảm thấy một nỗi cô độc từ trong xương tủy toát ra từ thân hình bé nhỏ ấy.

Khiến tôi không nhịn được mà rơi lệ.

Hắc Lang vùi đầu vào trong ngực tôi, ngửa mặt liếm cằm tôi, trong cổ họng phát ra tiếng kêu gru gru tủi thân.

Tôi chạm vào đầu nó với đôi mắt đỏ ửng.

Như thể cảm nhận được điều gì đó, đứa trẻ dừng lại và nhìn về phía tôi.

Đột nhiên, vô số bàn tay vươn ra từ phía sau cậu.

Bắt lấy tay chân cậu, che kín hai mắt, bịt chặt mũi và miệng, giống như cách một con nhện bắt lấy con mồi và xoắn ch*t nó, nhấc lên không trung rồi quấn lấy cậu hết lớp này đến lớp khác, không chút kẽ hở.

“Memphis!” Tôi kinh hoàng đứng dậy và thấy dòng sông băng phía dưới bắt đầu nứt ra, giống như khối thuỷ tinh khổng lồ bị một viên đạn xuyên qua, trong một khoảnh khắc liền vỡ tan thành những mảnh vụn dưới đất.

Thế giới ban đầu biến mất trong chớp mắt, bầu trời hoàn toàn tối đen, sương mù dày đặc bao phủ con sông băng chỉ còn những mảnh vụn đến không thể nhìn rõ.

Một con nhộng bị cánh tay dệt thành tơ nhện lơ lửng giữa không trung, không còn chút chuyển động nào.

Bùm một tiếng, con sói đen biến mất.

Tôi lệ rơi đầy mặt quay đầu, chỉ thấy Memphis cả người ướt đẫm đang đứng phía sau.

“Cô đã phạm luật.”

Anh lạnh lùng giật thiết bị đầu cuối sau gáy ra, trong con ngươi tràn đầy tối tăm, “Cút.”

Ngực tôi kịch liệt phập phồng, tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của anh: “...... Có chuyện gì đã xảy ra với anh?”

“Không liên quan gì đến cô.”

Kháng cự.

Lại là kháng cự tôi.

“Memphis!” Tôi giận dữ hét tên của anh, cứng rắn buộc anh phải nhìn vào tôi, “Tiềm thức của anh đang kêu cứu tôi! SAY! [Nói ra!]”

Lính gác run rẩy dữ dội, khuôn mặt cương nghị không ngừng vặn vẹo, nhưng vẫn cố chấp cắn răng không mở miệng.

Tôi đang muốn điều động Chất dẫn đường, anh lại giật mình quay mặt đi, lui về phía sau từng bước, giọng nói đứt quãng: “Ngươi cho rằng có thể khống chế ta sao...... Bất luận là ai cũng không thể khống chế ta được nữa! Cút ra ngoài!”

Khẩu lệnh vừa phát ra, phòng điều khiển lập tức báo động.

Mấy binh lính vọt vào vây quanh tôi, Phó thủ hạ của anh — người đàn ông mặc quân phục, Russell chỉ huy bác sĩ đưa Memphis đi, quay đầu lại liền tức giận ra lệnh: “Mang cô ta đi!”

11

Tôi bị nhốt lại.

Ba ngày sau, Russell thay mặt quân đội đưa ra “đàm phán”.

Hắn trịch thượng đi vào phòng kiểm điểm: “Xin tự nhận biết thân phận của cô, ở chỗ này bất cứ ai cũng có thể nghiền nát cô tựa như một con kiến.”

“Memphis rốt cuộc bị làm sao?”

Chất dẫn đường dao động dữ dội trong không trung, Tinh thần thể nóng nảy nhe răng.

Tôi giận dữ hét to: “Các ngươi rốt cuộc đã làm gì Lính gác của ta!”

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được bả vai của Russell co rụt lại.

“Xin...... Xin cô hãy giữ bình tĩnh, Bạch Hân.”

Tinh thần thể của Người dẫn đường nếu quá mạnh mẽ cũng sẽ ảnh hưởng đến người thường.

“Tôi chỉ muốn đến...... để nói chuyện vui vẻ với cô......”

Sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên đau đớn.

Tôi cố gắng kìm nén xúc động muốn tấn công, buộc bản thân khoanh chân ngồi lại chỗ cũ.

Chất dẫn đường trong không khí dần trở nên loãng hơn.

Russell há mồm thở hổn hển, nới lỏng chiếc cà vạt quanh cổ bằng đôi tay run rẩy.

“Xin lỗi”, tôi nhắm mắt, kìm nén nói, “Tôi không cố ý làm hại anh.”

Russell cũng không truy cứu, chỉ là khi nói tiếp, ánh mắt hắn ta nhìn tôi mang theo chút sợ hãi.

“Tôi có thể hiểu được nguyện vọng muốn bảo vệ Lính gác của cô, nhưng theo tôi được biết, Tướng quân đã hoàn toàn phân hoá từ khi còn là vị thành niên, ngài là con cả của gia tộc Reynolds, có địa vị không ai có thể lay động ở cả hai giới chính trị và quân sự, cho nên......”

Hắn châm chước nói: “Phán đoán của cô, có lẽ cũng không hoàn toàn chính xác......”

“Nhưng anh ấy......”

Tôi cắn môi, cuối cùng nhận ra sự chênh lệch về địa vị giữa tôi và Memphis một cách muộn màng.

Đúng vậy, anh là Thượng tướng của Đế quốc, thống lĩnh chiến hạm mạnh nhất Thiên hà α, mà tôi một tháng trước chỉ là một Người dẫn đường vô dụng lẫn giữa những người thường.

Sao có thể có tư cách nói cứu vớt đối phương?

Tôi nhụt chí cúi đầu, hỏi: “Sau lúc nãy, anh ấy thế nào rồi?”

“Tình trạng của Tướng quân rất không tốt.” Russell nghiêm mặt nói, “Vì sự ổn định của Đế quốc, Bạch Hân, quân đội cần sự hợp tác tuyệt đối của cô trong việc trị liệu.”

Vì...... Đế quốc sao?

Ngực đau thắt đến mức tôi chỉ muốn ch*t đi.

Tôi từ từ nhắm hai mắt lại, cố gắng hết sức để không nghĩ đến bộ dáng yếu ớt và vụn vỡ của Lính gác ngày hôm đó.

“...... Sau khi anh ấy hoàn toàn hồi phục, tôi có thể rời đi chứ?”

Biểu tình của Russell hơi hoà hoãn, hắn thành khẩn hứa hẹn: “Tôi dùng danh dự của quân đội đảm bảo.”

“......”

Tôi ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, cười khổ.

“Cũng tốt, ít nhất thì các anh rất hào phóng.”

Ít nhất......

Tôi tạm thời cần thiết bởi Lính gác của tôi.

12

Thời điểm đi gặp Memphis, hắn đang tham dự một cuộc họp.

Các cửa sổ lớn từ trần đến sàn nhà của phòng họp đều được bao phủ bởi lưới che chắn, bởi vậy không ai có thể nhìn hoặc nghe thấy bên trong.

Tôi đứng trước cửa sổ, gom Chất dẫn đường thành một sợi chỉ rất mảnh, luồn vào lưới, xuyên qua khe cửa, chậm rãi hướng về người mà tôi muốn gặp nhất.

A, có phản ứng.

Tôi cười khẽ, để đầu sợi tơ leo lên vai Lính gác, dùng những xúc tu nhỏ xíu gãi nhẹ vào cằm anh.

Ba giây sau, cửa phòng họp soạt một tiếng mở ra.

Memphis không thể chịu được trừng mắt nhìn tôi, vành tai dưới mái tóc nổi một màu phấn hồng.

Trước khi anh kịp mở miệng tôi đã giơ tay nhận lỗi: “Xin lỗi rất nhiều, tôi chỉ muốn báo cho anh biết một giờ sau sẽ bắt đầu trị liệu, anh tranh thủ thời gian đừng đến trễ.”

Vừa dứt lời liền giống như bôi dầu vào chân mà chạy mất.

Một giờ sau, Memphis quả nhiên đúng giờ xuất hiện ở phòng điều dưỡng.

Năm giác quan của Lính gác quá mức nhạy cảm, việc mở Tấm chắn thường tốn rất nhiều Tinh thần lực, đây chính là nơi để họ thư giãn.

Phòng điều dưỡng bài trí rất ấm áp, vách tường đều được làm bằng gỗ, trong nền văn minh giữa các vì sao này có thể gọi là xa xỉ.

Tại đây các Lính gác đều có thể chọn loại môi trường mà họ thích, hình chiếu ba chiều sẽ mô phỏng thành một hình ảnh chân thực, kết hợp với tiếng ồn trắng phù hợp để tận hưởng toàn bộ khả năng chữa lành tâm lý.

Memphis hiển nhiên là thường xuyên tới nơi này, anh vừa vào cửa thì các hình ảnh ba chiều liền tự động biến thành khung cảnh rừng rậm.

Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha cách xa tôi nhất, tỏ vẻ cảnh giác.

Bản năng muốn gần gũi với Lính gác của tôi không được thoả mãn, cảm xúc của tôi hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, cười nói: “Reynolds, COME. [Lại đây]”

Đây không phải mệnh lệnh mà chỉ là một lời mời gọi, gọi Lính gác bằng họ sẽ khiến họ cảm thấy xa lạ và khó chịu, từ đó kích thích họ chủ động phản ứng hơn.

Mũi chân của Memphis hơi dịch về phía trước nhưng đồng thời lông mày cũng nhăn lại, dường như đang rối rắm điều gì.

Tôi chỉ dịu dàng nhìn anh.

Cứ giằng co như vậy trong chốc lát, Lính gác quả nhiên bại trận, anh di chuyển thân thể cao lớn của mình và chậm rãi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi vỗ vỗ đùi mình, vươn tay về phía anh, “Để tôi ôm anh một cái, nhé?”

Các Chất dẫn đường chậm rãi hình thành một vòng xoáy bao lấy chúng tôi, khiến cho ý thức chống cự của Lính gác từng chút tan rã.

Vẻ mặt của Memphis thả lỏng, băng tuyết trong đôi mắt xanh thẳm của anh cũng tan chảy, dần dần lộ ra sự lưu luyến không muốn xa rời.

Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, theo động tác của tôi ngoan ngoãn nằm xuống, úp mặt vào đùi tôi.

“GOOD BOY. [Cậu bé ngoan]” Tôi dùng tay chải mái tóc vàng mềm mại và cúi xuống thì thầm vào tai anh, “Have a good night, My Darling. [Chúc ngủ ngon, tình yêu của tôi]”