Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 18: Linh Tê Kính



Khi Dạ Vi tỉnh dậy, đã là bảy ngày sau đó.

Sau khi mở mắt, hắn lại lần nữa nhẹ nhàng nhắm lại, trong lòng có chút thất vọng.

Đây là nơi hắn chán ghét nhất – U Minh Cung, Tri Vi Điện hắn chán ghét nhất, tỳ nữ tôi tớ hắn chán ghét nhất. Vậy mà, những thứ hắn cực kỳ chán ghét nhất lần lượt tăng lên nhưng vẫn không tài nào giải thích được vì sao cảm xúc “có chút thất vọng” cảu hắn.

Hắn bị thương rất nặng, tỉnh lại được mấy ngày, cũng chỉ có thể lược lược xuống giường đi lại, trong lúc có rất nhiều người tới thăm hắn —— Minh Quân,  Li Diên, Lưu Dục Thiên quân, Quỷ cô nương, Dung Hoan, ngay cả Minh Hậu, Dạ Mị, Quỷ tướng, người quen, người không quen......

Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy người khác.

Dung Hoan mỗi ngày đều đến, vừa ngồi xuống là bắt đầu oán than mình hôm đó có bao nhiêu bi thảm.

Nhưng khi nói đến chuyện sư phụ vội vã chạy tới cứu Bảo Thù, Dạ Vi trong lòng căng thẳng. Dung Hoan lại đột nhiên chuyển sang chuyện khác, nói hắn hướng sư phụ oán trách Huyền Băng kiếm là hàng thứ đẳng, đâm không được mấy miếng vảy còn chưa tính, mới vương vài giọt máu đã tan ra rồi, kết quả sư phụ mắng cho một trận......

Sau đó hắn lại nói đoàn người trở lại U Minh cung, đem Lệ Quỷ giao cho Minh Quân, Minh Quân lại chuyển giao cho sư phụ bảo quản. Sau đó sư phụ hỏi cổ thuật này là chuyện gì xảy ra, hắn vô tình đem Bảo Thù khai ra. Dạ Vi trong lòng lại thót lên một cái, Dung Hoan lại lần nữa nói sang chuyện khác, nói hắn đang định đem Bảo Thù vô sỉ tội công như núi, Quỷ cô nương lửa giận ngập trời ném trường tiên xông vào U Minh cung......

Tuy hắn, Dạ Vi, Đại điện hạ được nuôi dạy rất tốt, tu vi rất cao, cũng nhịn không nổi, sau ba canh giờ lảm nhảm Dung Hoan vẫn còn rất nhiều nước miếng, hắn đành làm bộ thản nhiên cắt đứt hắn: “Tại sao lâu nhưthế không nhìn thấy tiểu sư muội, nàng là không lẽ là  bị sư phụ phạt?”

Dung Hoan đang nói cao hứng, giống như bị dội một chậu nước lạnh.

Phủi nửa ngày miệng, hắn tức giận nói: “Cái đó tiểu tiện nha đầu, sư phụ nào có phạt nàng? Huynh làkhông thấy sư phụ đối xử với nàng tốt bao nhiêu đâu, người không biết, còn tưởng rằng là cha con đâu!”

Dạ Vi sắc mặt ngưng tụ, ho khan: “Sư đệ, đệ nói hơi quá rồi.”

Dung Hoan tự biết lỡ lời, nhếch miệng cười một tiếng, thấp giọng nói: “Ta không phải là ý này, chẳng qua là cảm giác sư phụ cưng nàng đến mức khó hiểu! Huynh không biết đâu, nàng hôn mê một ngày một đêm, không chỉ có sư phụ vì nàng độ tức, ngay cả Lão Tử ta cũng độ tức cho nàng! Kinh khủng hơn là ngay cả ta Lão Tử cũng phải làm!”

Dạ Vi thân hình cứng ngắc, lại không nói gì.

Dung Hoan lại nói: “Nàng sau khi tỉnh lại ôm sư phụ khóc lớn, sau lại cùng lão nương ta tụ thành mộtđoàn, hai người cả ngày chui vào phòng bếp náo loạn. Ngày hôm trước còn suýt nữa đốt cháy hậu hoa viên, làm Minh Hậu tức gần chết, làm phiền sư phụ cùng cha ta ra mặt, nàng cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng.”

Dạ Vi như có điều suy nghĩ gật đầu.

Lúc ăn tối, Dạ Vi đuổi đi tất cả tỳ nữ tôi tớ, nhìn chằm chằm trên bàn  thức ăn một hồi lâu.

Hắn có chút nóng nảy, không sai, loại tâm tình này gọi là nóng nảy.

Khi Bảo Thù cắt luồng tóc trắng của hắn thì hắn đã tỉnh. Lúc ấy hắn không nghĩ ra vì sao, chẳng qua là dựa vào trực giác do nàng dính vào, dù sao Dung Hoan nhất định sẽ lén trộm ra Băng Tinh Tuyết Phách, Lưu Dục thiên quân tự nhiên sẽ không ngồi yên không đến......

Hắn mưu tính thành công, cầm lại Lệ Quỷ, đồng thời đánh bại yêu tộc dã tâm, được Lưu Dục  tán thưởng, Bảo Thù  áy náy......

Hắn giờ phúp này đáng lẽ nên vui sướng, nhưng tại sao, tất cả niềm vui của hắn, đều nằm trên cây tình nhân kết kia?

Hắn xoa huyệt Thái Dương, âm thầm vận khí chế trụ tâm tình nóng nảy trong lòng. Hắn chẳng qua là đang cùng Hân Liệt giành nữ nhân mà thôi...... Hắn chẳng qua là cảm thấy nàng rất có giá trị lợi dụng mà thôi...... Từ đầu tới đuôi, hắn đều là gặp dịp thì chơi! Không sai, gặp dịp thì chơi!

Diễn trò xem cuộc vui, đừng quá chuyên tâm, đạo lý này, hắn vẫn luôn hiểu.

Dạ Vi vẫn cười khẽ, nhặt lên ngọc trứ gắp lên một ít lá cải trắng bỏ vào trong miệng. Ngày hôm qua hắn vẫn còn khó hiểu, vì sao trong thức ăn mỗi ngày cũng có món cải trắng hắn ghét nhất......

Nhẹ nuốt hai cái, hắn cầm lên khăn ưu nhã lau môi. Đang muốn đứng dậy, đột nhiên thống khổ nằm ở trên bàn, một tay che bụng, một tay chỉ vào đồ ăn trên mặt bàn: “Thức ăn có độc!”

“Tại sao lại có thể có độc? Muội từ làm xong vẫn coi chừng, không ai đến gần qua a!”

Một bóng dáng màu hồng  phấn vọt vào trong phòng, nắm lấy vai Dạ Vi  ra sức lắc “Huynh có sao không a? Trong đó có độc gì? Huynh cố gắng bám trụ a, muội sẽ đi tìm sư phụ!”

Nói xong, xoay người định chạy đi, lại bị một bàn tay lạnh như băng níu lại.

Bàn tay kia khẽ dùng sức kéo vào, nàng lập tức giống như như con mèo nhỏ được chủ nhân ôm vào trong ngực. Rốt cục, cũng lại có thể ngửi thấy mùi hoa lan nhàn nhạt, Bảo Thù không có tiền đồ  hít mũi một cái, sợ hãi hô một tiếng Nhị sư huynh.

“Trong mắt ngươi còn có ta nhị sư huynh sao? Ân?” Dạ Vi híp đôi mắt hoa đào lại tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, ngón trỏ hơi cong, chỉ dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt nàng.

” A.. a.. a… t…ta trong mắt, chỉ có Nhị sư huynh.” Nàng đỏ mặt, không dám nhìn hắn.

“Vậy sao? Ta tỉnh lâu như vậy, vì sao không đến nhìn ta?”

“Dung Hoan sư huynh nói, huynh bây giờ không muốn nhìn thấy muội, còn nói nhìn thấy muội, huynh sẽ hộc máu......”

Dạ Vi chắc lưỡi hít sâu, nhất thời hiểu toàn bộ mọi chuyện, trên trán gân xanh nhảy mấy cái, quả thật đúng là vẻ mặt muốn hộc máu.

Bảo Thù ngồi trên đầu gối chân phải hắn, nửa người trên nằm nghiêng trong khuỷu tay hắn, cái tư thế này, thật là muốn chết a! Nàng trong đầu hiện lên một trăm loại phương pháp nói xin lỗi, quỳ xuống cầu xin tha thứ, kỳ cầu tha thứ, làm nô làm bộc, núi đao biển lửa...... Dung Hoan nói, nàng một kéo này đã cắt bỏ đi hơn trăm năm tu vi của Dạ Vi.

Nhưng bây giờ nàng giống như bức tượng, mắt hạnh trợn tròn, phấn môi khẽ nhếch, hai má đỏ bừng nhìn hắn.

Dạ Vi trái tim lại loạn nhịp, ban đầu tính toán nói gì làm cái gì đều quên không còn một mống, chẳng qua là theo  bản năng, nâng cằm nàng lên, cúi đầu, đặt môi lên hai cánh môi anh đào kia.

Một dòng điện kích động toàn thân, Bảo Thù khiếp sợ đầu óc trống rỗng!

Và cũng theo bản năng, nàng dùng sức đẩy hắn ra, giống như cương thi nhảy dựng lên.

Dạ Vi thân thể chưa phục hồi như cũ, đột nhiên bị nàng đẩy một cái lập tức từ trên ghế trực tiếp ngã xuống đất. “Phác“ một tiếng, hai người cũng thanh tỉnh không ít, không thể tin đối nhìn nhau, lại ngây người lần nữa.

Nàng làm cái gì? Nhị sư huynh nàng ngày đêm thương nhớ đang hôn nàng! Hôm nay nàng lại đẩy ngã hắn xuống đất!

Hắn lại làm cái gì? Hắn cư nhiên không kìm được  hôn nàng! Ghê tởm hơn chính là nàng lại đẩy hắn ra!

Nàng nhíu mày: tình huống này là thế nào? Có muốn hay không giống Quỷ cô nương giao đãi, thừa dịp đầu hắn bất tỉnh, thân thể khó chịu, vô lực phản kháng, trực tiếp nhào tới, làm xằng làm bậy, muốn làm gì thì làm...... Đợi đến gạo sống nấu thành cơm chín, hết thảy tất cả đều vui vẻ?

Hắn cắn môi dưới: ngươi đem chân mày vặn thành bánh quai chèo là như thế nào? Còn muốn Đại sư huynh sao? Chẳng lẽ ta tốn hao nhiều như vậy công sức, mất trăm năm tu vi, vẫn còn so sánh không được hắn vì ngươi độc xông phía sau núi sao?

Không lâu sau, Bảo Thù mặt xụ xuống, cuối cùng là có tặc tâm mà không có tặc đảm, thuần túy chỉ dám nghĩ mà thôi!

Dạ Vi lạnh lùng nghiêm mặt ngồi dưới đất, không đứng lên nổi, cũng lười đứng lên! Hắn hiện nay tâm tình không chỉ phiền não, còn có chút chua, tám phần là gần đây ăn cải trắng ngâm dấm quá nhiều!

Hai người bọn họ quỷ dị giằng co, trong Minh cung ở Lương đình cầm Linh Tê kính coi trộm người khác cũng gấp đến độ dậm chân.

“Hắc, cái đần nha đầu này, uổng phí ta dốc túi dạy bảo lâu như vậy, thế nào còn là một chút tiến bộcũng không có? Đứng ngốc làm gì, trực tiếp nhào tới a!” Quỷ cô nương vén tay áo lên, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

Dung Hoan vuốt ve Linh Tê kính, cặp mắt sáng lên: “Mẹ, bảo bối này ngài kiếm ở đâu ra vậy? Quả nhiên là một đồ tốt a!”

Quỷ cô nương một tay đoạt lại, gõ đầu hắn một cái: “Đi đi đi, đây là ta thiên tân vạn khổ mượn được từNguyệt lão ra!”

“Phu nhân, là trộm, không phải mượn.” Lưu Dục ngửa đầu ngắm trời, trên khuôn mặt diễm tuyệt thiên hạ tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Hắn đối với Linh Tê kính có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ, đến nay đều không thể quên được cảm giác năm đó đang tắm rửa thì phát hiện ra nó, khiếp sợ, co quắp, cứng người, bi thống, xấu hỗ, vô lực, bàng hoàng...... ( *đạp bàn đạp ghế * =)))

“Không có chuyện của ngươi, im lặng!” Quỷ cô nương nghiêng mắt nhìn hắn một cái, tiếp theo dương dương đắc ý nhìn  Dung Hoan, “Hắc, đồ do Nguyệt lão phát minh đó cũng không phải là là vô dụng!Đồ chơi này mà vốn là một đôi, vô luận cách xa nhau rất cũng có thể từ trong gương thấy đối phương trạng huống, y hệt một cái điện thoại di động  3G a!”

Hai cha con một nhìn bầu trời một nhìn mặt đất, đối với những từ ngữ kỳ quái từ trong miệng nàng trực tiếp coi thường.

Dung Hoan nhìn con kiến hồi lâu, bỗng dưng cảm thấy lạnh cả người: “Mẹ! Loại vật này, làm sao người có thể bảo ta đặt trong phòng ngủ Nhị sư huynh a??”

Lần này xong rồi, Nhị sư huynh đã phát hiện mình âm hắn một lần, nếu lại bị hắn phát hiện Linh Tê kính...... Lấy tính tình biến thái kia, mình sẽ không phải là chết thê thảm không nỡ nhìn?

Sẽ không là không sẽ, nhiều lắm là dở sống dở chết mà thôi!

Quỷ cô nương không nhịn được đạp hắn một cái nói: “Ta là biết người biết ta! Bảo Thù nha đầu quá thành thực, làm sao có thể đấu được với Dạ Vi tiểu hồ ly này, ta căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo tinh thần, tự nhiên muốn giúp nàng một tay!”

Lưu Dục nhìn minh nha đậu ở đầu cành, cau mày nói: “Nhân duyên trời định, phu nhân, ngươi chớ đểgây chuyện thị phi.”

Quỷ cô nương vừa nghe, giận tái mặt, âm dương quái khí nói: “U, thế nào, ngươi có phải hay khôngđang suy nghĩ, năm đó nếu không phải lão nương gây chuyện thị phi, ngươi cùng công chúa muội muội của ngươi đã sớm là nhân duyên thiên định ân ái tình thâm......”

“Phu nhân.” Lưu Dục hoàn toàn im miệng, vuốt tay cắt đứt nàng, “Chuyện đã mấy ngàn năm rồi, ngươi làm sao cả ngày cứ giắt bên khóe miệng......”

“Thế nào! Chê ta càu nhàu có phải hay không? Bắt đầu nhớ thương công chúa muội muội rất ôn nhu phải không?”

“......”

Dung Hoan ngáp một cái, thuần thục làm một cái bí quyết bày ra một cái kết giới tĩnh âm, thừa dịp mẹ của hắn nổi đóa trộm lấy Linh Tê kính,  ngồi trong góc vắng tiếp tục coi trộm.

Hiện tại, Dạ Vi đang nhướn mày ngồi ở trên giường, Bảo Thù cúi đầu đứng ở bên giường.

“Cho ta.” Dạ Vi  nhẹ nhàng nói một câu.

“Gì?” Bảo Thù nuốt nước bọt, lời này, có phải hay không ở nơi nào nghe qua? Nghĩ đi nghĩ lại, nàng da mặt vừa đỏ lên, níu lấy vạt áo ngập ngừng nói, “Có phải nhanh qua không...... Mẹ ta nói nữ nhi trước khi thành hôn không......”

“Ta là nói, cho ta tóc, tóc hai chúng ta.” Dạ Vi mỉm cười mị mị cắt đứt ảo tưởng của nàng.

Bảo Thù quýnh lên, vội vàng móc từ trong ngực ra đưa cho hắn.

Dạ Vi nắm trên ngón tay vuốt vuốt hồi lâu, nghi ngờ nói: “Muội nói xem, một cái hồng ti nho nhỏ này, trừviệc có thể hại người ra, thật sự có thể buộc lại lòng người sao?”

Nàng xấu hổ cúi đầu: “Nhị sư huynh, muội biết sai rồi, muội bảo đảm về sau sẽ không bao giờ phạm loại sai lầm này nữa, sẽ không nữa nhẹ dạ mà tin người lạ...... Tứ sư huynh nói rất đúng, ngu ngốc, là loại lỗi......”

Dạ Vi sâu kín cười một tiếng: “Vậy thì Tứ sư huynh của muội đúng là một tội nhân thiên cổ.”

Nếu là bình thường, Bảo Thù nghe được câu này nhất định sẽ cười ha ha, nhưng là hôm nay, nàng cười không nổi, không chỉ có cười không nổi, còn rất muốn khóc. Nàng ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Dạ Vi: “Nhị sư huynh, bởi vì ta ngốc nên đã hại huynh bị thương nặng, lại còn hại huynh tổn thất trăm năm tu vi, huynh rõ ràng rất tức giận, tại sao còn cười với muội?”

Dạ Vi ngẩn người, chợt nhíu lông mày: “Không sai, ta quả thật rất tức giận, muội đã đã nói như vậy, ta cũng đành thôi giả vờ vậy, chuyện này, muội nhất định phải chịu trách nhiệm.”

Bảo Thù hít sâu: “Bất kể Nhị sư huynh muốn phạt muội thế,  muội cũng cam tâm tình nguyện!”

Dạ Vi liếc nhìn nàng một cái, đem sợi tóc bỏ vào trong tay áo, khoát tay ôm nàng vào trong ngực.  Bảo Thù không dám thở, thanh âm trầm thấp từ tính của hắn truyền đến từ bên tai: “Vậy ta phạt muội không được suy nghĩ tới Đại sư huynh!”

Bảo Thù trái tim chấn động, bật thốt lên: “Tại sao?”

“Bởi vì, ta không thích.” Hắn cúi đầu, đôi đồng tử đen như mực như có một lớp sương mù dày bao phủ, nhuộm ba phần ngượng ngùng ba phần đầu độc, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của nàng “Bởi vì, ta thích muội.”

Bảo Thù cắn mu bàn tay, cả người không thể ức chế  được mà run rẩy.

Nàng có nghe lầm hay không a? Hắn không có ghét nàng, hắn còn nói thích nàng! Lần đầu tiên trong đời, có người nói thích nàng!

Nàng quên mình làm sao đi ra, cũng quên trên dọc đường đi gặp được ai, nàng trở về phòng đóng cửa lại, không kịp cỡi giày, trực tiếp lên giường nằm ngẩn người.

Cả đêm, nàng nhìn trần nhà đen như mực, trong đầu chỉ có ba chữ.

—— ta thích muội.

Hân Liệt, nàng không dám nghĩ tới.

Dạ Vi, nàng lại càng không dám......