Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 38: Vân Hải Tuyết Vực



“Đào Nguyên Sơn tuy tên rất đẹp nhưng xung quanh đều là sương mù, lại có rất nhiều hoa đào tinh. Mà ngài lại không rõ phương hướng cụ thể thì chúng ta biết đi đâu a?”

Trọng Minh ở giữa không trung lượn một vòng rồi lại bay một vòng, miệng lại phàn nàn không ngừng. Dọc đường theo Lang Hoa bay tới hôm nay, hơn nữa Bảo Thù cơ thể không khỏe, kết quả kéo dài tới hơn một tháng.

Bảo Thù móc ra Linh Tê Kính, vỗ rồi chụp, đánh rồi đập, nhưng nó vẫn y hệt một đống sắt vụn không có chút hữu dụng nào.

Vân Hải Tuyết Vực so với tưởng tượng trước kia của nàng hoàn toàn bất đồng, Dung Hoan từng nói ở đây rất đẹp, nhưng nàng thấy so với Cực Lạc đảo thế nào cũng kinh khủng hơn rất nhiều, chướng khí tầng tầng lớp lớp, hoa yêu khắp nơi, chỉ cần không chú ý một chút thì cái mạng nhỏ của nàng lập tức đi đời nhà ma.

Đem gương lần nữa nhét vào trong ngực, nàng buồn bực đến mức nhổ mất mấy cọng lông chim của Trọng Minh: “Chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có sao? Nếu không thì chúng ta xuống phía dưới tìm xem? Ngươi đường đường một thượng cổ thụy thú, chẳng lẽ lại sợ mấy tiểu hoa đào tinh này? ”

Trọng Minh thiếu chút nữa ngã từ trên không xuống, ngượng ngùng nói: “Chủ nhân, ngài đừng trông mặt mà bắt hình dong được không? Mấy tiểu tử kia đều là Lưu Dục Thiên quân nuôi dưỡng, ngài cứ thửđể chúng cắn một cái rồi, sẽ lập tức biết sự lợi hại của chúng.”

Bảo Thù nhíu mày, tâm phiền ý loạn, tiếp tục nhổ lông chim.

Trọng Minh tuy đau, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhịn xuống không hé miệng kêu một lần. Từ khi rời khỏi Lang Hoa, nàng rất ít nói chuyện, nhất là mấy ngày bị bệnh, cả đêm một người trốn trong ổ chăn nhỏ giọng nức nở, hại còn tưởng là gian khách điếm đó nửa đêm có ma quỷ lộng hành.

Đang suy nghĩ thì thình lình nghe thấy phía dưới có tiếng kêu gào của trẻ con, hình như là đang hô cứu mạng.

Giật mình, Bảo Thù lập tức chỉ huy Trọng Minh bay xuống phía dưới. Trọng Minh mặc dù không muốn những cũng chỉ có thể mặc cho số phận mà làm, cúi người bay thẳng về phía có thanh âm.

Đợi đến khi bay đến chỗ thấp thì tiếng kêu cứu đột nhiên biến mất.

Dò xét xung quanh thì thấy giữa một đầm lầy lớn có hai cánh tay lộ ra trên mặt đầm lầy đang liều mạng vung vẩy. Không đợi Bảo Thù ra lệnh, Trọng Minh đã dùng móng nhọn quắp lấy hai vai hắn, ra sức lôi hắn ra khỏi đầm lầy.

Đoàn người rơi xuống đất, tiểu nam hài kia lập tức vỗ ngực há miệng thở dốc: “A! Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, a! Tiểu lão nhi suýt nữa là táng thân chỗ này rồi! A! Nếu truyền ra lục giới, tiểu lão nhi lại chết ở cửa nhà minh thì quá mất mặt rồi, a! Làm sao mà chịu nổi a làm sao mà chịu nổi a!”  (quái, gì mà a lắm vầy nè?)

Bảo Thù thấy hắn chỉ có sáu bảy tuổi, mở miệng một cái đã xưng tiểu lão nhi, không khỏi ngẩn người.

Tiểu nam hài phủi bùn trên người, quần áo lập tức vô cùng sạch sẽ. Hắn sửa lại ống tay áo một chút rồi  nhắm mắt chắp tay, bộ dạng từng trải nói: “Tiểu lão nhi đa tạ cô nương ân cứu mạng, nhưng mà... “

Còn chưa dứt lời, hai mươi mấy hoa đào tinh lớn gần bằng ngón tay cái đột nhiên vây quanh các nàng.

Bảo Thù nhìn ngẩn người, cái gì gọi là mặt như hoa đào má phấn hây hây, nàng hôm nay coi như kiến thức, không hổ là tiểu yêu tinh Lưu Dục dưỡng hả, không ai là không xinh đẹp!

Một hoa đào tinh trong đó giống như là thủ lĩnh, đôi cánh trong suốt vỗ lên bay về phái trước,  hung hăng nói: ” Lão bất tử nhà ngươi, thừa dịp Thiên quân bế quan, lại tới rình coi tỷ muội bọn ta tắm rửa! Hôm nay không đem đôi mắt gian tà kia đâm mù, ta liền gả cho ngươi làm vợ!”

Bảo Thù thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất, khó tin nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia, kinh ngạc nói: “Có phải là có gì hiểu lầm không a? Hắn bất quá chỉ là một đứa trẻ, cho dù nhìn trộm các ngươi tắm rửa cũng không đến mức đâm mù mắt hắn chứ?”

Hoa đào tinh lúc này mới theo trong tức giận tỉnh táo lại. Đôi mắt phượng liếc nhìn Bảo Thù, con ngươi so với kim còn nhọn hơn, nàng điềm nhiên nói: ” Muốn chết!”

Bảo Thù giật mình, chân vô thức dịch về phía bên cạnh Trọng Minh, Tiểu Bạch theo trong ba lô lộ ra nửa đầu, nhe răng nanh ra. Tiểu nam hài thấy thế, bước lên phía trước cười làm lành nói: “Đào Đào, ngươi xem nhìn ngươi hơi một tí là kêu đánh kêu giết, không đáng yêu chút nào.Bớt giận chút, đừng dọa tiểu cô nương, nàng là ân nhân cứu mạng của ta đâu. “

Đào Đào hơi trầm ngâm, lạnh nhạt liếc mắt lườm nàng: “Nơi này không phải là nơi ngươi nên tới, nể tình ngươi vì cứu người mới đi xuống đây, lần này tha mạng cho ngươi, mau lập tức rời khỏi đây đi!”

Trọng Minh ghé vào tai Bảo Thù thấp giọng nói: “Hảo hán không chịu thiệt, trước mắt chúng ta nên tránh đi chứ?”

Bảo Thù nào chịu nghe nó, lấy tay đẩy đầu chim ra, lớn giọng nói: “Ta không đi, muốn đi Vân Hải Tuyết Vực!”

Không chỉ Đào Đào kinh ngạc, tiểu nam hài cũng giật mình, sau đó hiếu kỳ nói: “Tiểu yêu tinh nhà ngươi làm sao biết nơi này là Vân Hải nhập khẩu? Đi vào Vân Hải làm gì?”

Bảo Thù vội hỏi: “Ta... Ta là đệ tử, tới tìm Dung Hoan sư huynh.”

Chúng yêu tinh nghe vậy vẻ mặt lập tức giận tím mặt: “Thiếu chủ nhà ta đã bị trục xuất khỏi Lang Hoa, nơi nào có cái gì sư huynh sư muội? Các ngươi vô liêm sỉ thiết kế làm chủ nhân nhà ta thương thành như thế còn dám tự mình đưa lên cửa! Bọn tỷ muội, giết nàng cho ta!”

Hoa đào tinh lập tức vỗ cánh “Ong Ong” bay về phía trước.

Bảo Thù bệnh nặng chưa lành, bây giờ càng khó nhịn một trận buồn nôn trong dạ dày, ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu nôn khan.

Tiểu nam hài vẫn cau mày nãy giờ, lúc này nhìn bộ dạng nàng, mới cẩn thận nhìn bụng dưới nàng. Trong tay quẳng ra một tấm lưới bạc bao lấy người Bảo Thù, đem hoa đào tinh ngăn lại bên ngoài. Đào Đào vừa nhìn, tức giận đến nghiến răng: “Lão bất tử nhà ngươi nhìn thấy nữ nhân liền nhấc chân không được, cốtình luôn đối nghịch với ta.”

Tiểu nam hài vẻ mặt cười khổ: “Đào Đào, con tiểu yêu tinh này không thể chạm vào.”

Xoay người, hắn nhìn Bảo Thù nói: “Ngươi chính là Li Diên môn hạ  ngũ đệ tử, Tiêu Bảo Thù?” 

Bảo Thù nghẩng đầu, gật đầu, lại cúi đầu nói: “Ta không có ác ý, chỉ là muốn đến xem Dung Hoan sưhuynh thương có nặng hay không, xin ngươi tin tưởng ta... Ta thực sự không có ác ý...”

Tiểu nam hài trầm ngâm hồi lâu, thản nhiên nói: “Hoan Nhi tu vi, bất quá thương thế cũng không nặng, ngươi muốn đi xem cũng không sao.”

Bảo Thù ngẩng đầu, hai mắt tỏa ra ánh sáng. Đào Đào giận tái mặt: ” Tuyệt đối không có khả năng, chủnhân có lệnh, từ nay về sau người ngoài không được đến gần đào nguyên sơn nửa bước, nhất làLang Hoa đệ tử!” 

“Người ngoài không thể nhưng nàng có thể. “Tiểu nam hài nàng an tâm một chút đừng nóng, cười nhẹ nhìn về phía Bảo Thù: “Vân Hải quy củ, Tiêu cô nương chắc hẳn đã biết. Nếu ngươi đi vào, cả đời này không thể trở ra, ngươi nên suy xét cẩn thận a.”

Bảo Thù cả người chấn động, cả đời không thể trở ra nghĩa là gì?

Nhưng nghe các trưởng lão nói, Lưu Dục đã hướng về phía thượng đế hứa hẹn đem Dung Hoan sư huynh cấm túc ở Vân Hải Tuyết Vực cả đời... Bây giờ Nhị sư huynh và Yêu Nhiêu thành thân, mình còn có cái gì lưu luyến?

Trời đất bao la, nàng còn có thể đi nơi nào?

Về nhà sao? Bị người lui hôn, làm sao ăn nói với cha mẹ? Vả lại trên Bích Thủy Sơn đã không có Vô Cửu của nàng nữa.

Đã như vậy, liền dùng nửa đời sau đi bù đắp sai lầm của bản thân cũng được.

Nghĩ xong, nàng buồn bã cười một tiếng, bình tĩnh: “Ta đã suy nghĩ kỹ, ta muốn đi Vân Hải. “

Tiểu nam hài nheo mắt lại, ra vẻ vui mừng cười nói, “Kỳ thật phu nhân đã sớm ngờ tới ngươi sẽ đến, chỉlà không ngờ tới sớm như vậy, ngươi đã quyết định, vậy liền theo tiểu lão nhi đi thôi.”

Đào Đào kinh ngạc nói: “Nàng chính là cô nương mà Lưu thiếu chủ thích?”

Bảo Thù trong lòng chấn động, không tự chủ cúi đầu xuống thấp hơn. Tiểu nam hài cười cười: “Nha đầu, ta sẽ phong bế ngũ thức của ngươi, cõng ngươi đi.”

“Không phải đâu? Ngươi cõng?” Bảo Thù biết cửa vào Vân Hải chính là bí mật, càng minh bạch oa nhi này trước mắt này thân phận không tầm thường, nhưng mà, chỉ bằng thân thẻ nhỏ bé của hắn, có thể cõng được thân thể tròn vo như bóng của mình sao?

Tiểu nam hài phát hiện mình bị người ta xem thường, nâng cánh tay mảnh khảnh lên làm một chỉ quyết, biểu diễn dáng người “To lớn” của mình: “Tiểu lão nhi sống hơn vạn tuổi, chẳng qua là dáng dấp có hơi trẻ tuổi thôi! Đây là bắp thịt có nhìn thấy không? Các ngươi có nhìn thấy không? “

Bảo Thù cuối cùng cũng đem số nước chua còn sót lại trong dạ dày “Oa” một hơi phun hết ra, ách, quả nhiên là dễ chịu hơn...

Đào Đào cả người run rẩy: “Mạc Tu a Mạc Tu, ngươi nhân sâm tinh lão bất tử này, thật đúng là...”

Hàm răng run lên đánh loạn xạ, nàng chỉ nói một nửa liền kêu tiểu hoa đào tinh bay vào trong mây mù.

Mạc Tu vẻ mặt thất bại, nhìn phương hướng Đào Đào ly khai âm thầm thở dài.

Nhưng Bảo Thù lại hưng phấn hô to: “Thì ra ngài chính là Mạc Tu tiền bối hả! Dung Hoan sư huynh luôn ở trước mặt ta khen ngài, a, ta thật là ngốc, đáng lẽ nên sớm nghĩ tới a!”

“Thật sao?” Mạc Tu vẻ mặt lập rức rạng rỡ, “Vậy tiểu tử kia khen ta cái gì? “

” Hắn khen ngài già mà không kính, không biết xấu hổ. Cả ngày đi nhìn lén người ta tiểu cô nương tắm rửa, thường bị người đánh đến sưng mặt sưng mũi, còn theo đuổi Hoa đào muội muội mấy nghìn năm cũng không đuổi kịp, đến rấu cũng bị nhổ sạch, quả thật là mặt dày cực phẩm trong cực phẩm a!”

Mạc Tu khuôn mặt trắng nõn lập tức đen như than, khéo miệng co quắp nói: “Đây... Đây mà gọi là  khen ta?”

Bảo Thù ra sức gật đầu một cái: “Dung Hoan sư huynh khi nói những lời này trong mắt đều là sùng bái nha!”

Lời này thật ra là ngược lại, chỉ là Bảo Thù càng sùng bái Lưu Dục hơn. Thật là rất khó mà tưởng tượng ra, một vị Thiên quân đứng đắn như vậy lại có lão bà và huynh đệ tốt nhất đều là kẻ dở hơi, ngay cả đứa con trai ruột của mình cũng...

Ai... Quả đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Ngắn ngủi hắc ám đi qua, Bảo Thù khi mở mắt lần nữa, lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi.

Vân Hải Tuyết Vực, không có biển mây, càng không có tuyết rơi, mà là một phương thái bình thịnh thế. Thái bình ở ngoài thiêu giết đánh cướp huyết ảnh xen kẽ, thái bình trong những cửa hàng san sát ca múa mừng cảnh thái bình, khiến cho khung cảnh thái bình đã thái bình lại thái bình gấp ba.

“Thế nào? Có phải rất giống nhân giới không?”

” Đúng vậy, chẳng qua kiến trúc và phục sức không giống cho lắm... “

Mạc Tu say mê ngắm mỹ nữ trên đường phố, cười khà khà nói “Đây là vì tộc trưởng cùng phu nhân từng luân hồi ở nhân gian một lần, sau khi trở về đô thành xây dựng lại.”

Bảo Thù hiểu ra gật đầu, đang muốn nói chuyện, Mạc Tu bước chân dừng lại “Tới rồi.”

Ngẩng đầu, chỉ thấy hai người hầu mặc huyền y không nhúc nhích đứng canh giữ ở trong và ngoài cửa son, mắt có thể nhìn thấy những luồng ánh sáng màu vàng, giống như giao long uốn lượn liên tục không ngừng. Nói vậy nhân gian hoàng thành chín trọng cung khuyết muốn xây dựng như cảnh tượng này cũng phải lực bất tòng tâm.

Bảo Thù rốt cục hiểu ra vì sao Lang Hoa Thất Bảo điện tuy khiến người ta  thèm nhỏ nước dãi rồi nhưng mà Dung Hoan vẫn còn không hài lòng,so với nơi này, Thất Bảo điện đúng như hắn nói miễn cưỡng có thể ở lại mà thôi.

Chính là thiên tử được nuông chiều từ bé như thế này lại trên đảo Cực Lạc lại vì mình ăn kham chịu khổ.

Mình thì sao? Trừ việc hại hắn và hại hắn ra, chẳng lẽ chỉ vì hắn từng thiếu nàng nên muốn dùng cả đời hắn đem ra bù lại?

Bảo Thù đứng ở ngoài cửa thật lâu không chuyển bước.

Mạc Tu cũng không thúc giục, nhìn thấu tình đời như hắn, tự nhiên hiểu đối với nàng, một bước chân này quả thực rất khó.