Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 41: Cái gọi là viên phòng



Ngày tháng sáu, sấm sét đùng đùng.

Hân Liệt quỳ gối trên Cửu Trọng Thiên, đã quỳ tròn ba canh giờ. Mái tóc dài đỏ như lửa bay theo gió, nhưng cánh cửa gỗ kia vẫn không mở ra, hắn cũng không nhúc nhích.

Chuyện này đã kéo dài hơn một tháng, mỗi khi mặt trời lặn, hắn lại từ Thiên Cung xuống quỳ ở chỗ này.

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quỳ ở đó, Băng Môn ở sau lưng từ từ mở ra. Người tới, không cần quay đầu lại hắn cũng đoán được là ai.

“Đại sư huynh.” Dạ Vi biết hắn nhìn không thấy, nhưng vẫn thản nhiên chắp tay thi lễ.

“Thật xin lỗi, ba ngày sau là nhị sư đệ đại hôn, ta lại không thể tự mình có mặt chúc mừng.” Hân Liệt bình tĩnh mở miệng.

“Không sao.” Vung vạt áo lên, Dạ Vi quỳ xuống ở bên cạnh hắn, ôn hòa nói, “Đại sư huynh cũng biết, tiểu sư muội một tháng trước đã sinh hạ lân nhi (*), nghe nói là một con Tuyết Vũ Băng Phượng chín đuôi.”

(*) lân nhi: mỗi khi các vị vương quân có con nối dõi được sinh ra thì bên ngoài sẽ xuất hiện một con kỳ lân  đứa trẻ đó được gọi là lân nhi (chẹp)

Hân Liệt thoáng kinh ngạc: “Chín đuôi?”

Dạ Vi bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngày nàng cùng Dung Hoan thành thân, đại sư huynh tự mình đến Vân Hải tiễn giá, nếu như tiểu sư muội biết, chắc chắn sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh(*).”

(*) thụ sủng nhược kinh: được yêu mà hoảng sợ

Hân Liệt khẽ cong khóe môi: “Chuyện này cũng phải đa tạ nhị sư đệ rồi, nếu không có ngươi nói cho ta biết đại môn Vân Hải ở đâu thì ta làm sao có thể đi vào, cho dù ta có ba đầu sáu tay cũng uổng công vô ích.”

Dạ Vi mỉm cười: “Đại sư huynh khách khí, hôm nay Thiên giới và Minh giới kết thành đồng minh, tất nhiên là đồng khí liên chi(*).”

(*) đồng khí liên chi: cùng suy nghĩ cùng hành động

Hân Liệt đột nhiên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hiện lên một tia thương hại, “Dạ Vi, lòng của ngươi, có thật là không đau sao? “

Dạ Vi lại cười: “A? Đại sư huynh vì sao lại nói vậy?”

“Ta không cảm thấy chuyện này có gì buồn cười, cho dù ngươi ta đều là thân bất do kỷ... Nhưng, hỉ nộ ái ố chung quy cũng phải có, nếu không thì khác gì đám súc sinh? “

Nếu như là trước đây, Dạ Vi sau khi nghe xong lời này có chút sửng sốt nhưng này hắn chỉ thản nhiên cong môi cười một tiếng.

Bỗng nhiên, hắn thu lại nụ cười, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, run giọng nói: “Sư phụ, lần này đồ nhi là tới chào từ biệt, một ngày là thầy cả đời là cha, sự quan ái nghìn năm nay, đồ nhi cuộc đời này không có gì có thể báo đáp hết, xin nhận đồ nhi một lạy.”

Nói xong, lạy một cái.

“Sư phụ đã từng dạy đồ nhi, bất cứ việc gì cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm, bởi vì một khi phạm sai lầm thì sẽ phải dùng cả đời để trả, đến chết mới thôi. Xin nhận đồ nhi lạy thứ hai.”

Nói xong, hắn lại lạy một lạy.

Sau đó, nghìn năm tu hành, từng chút từng chút một, một câu một lạy. Tròn một nghìn câu, dập đầu tròn một nghìn cái.

Lạy xong một lạy cuối cùng, vầng trán như ngọc đã rớm máu.

Hắn từ từ đứng dậy, thản nhiên xoay người, khi đi tới trước Băng Môn, hắn lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, Dạ Vi tự mình trục xuất sư môn, không còn là Lang Hoa đệ tử nữa. Từ nay về sau, người ngăn cản ta đều phải chết! Dạ Vi ngộ quỷ hàng quỷ, gặp thần sát thần!”

Quay đầu lại nhìn hắn rời đi, Hân Liệt cười khổ. Bên này, Băng Môn khép lại, bên kia cửa gỗ mở ra.

Li Diên nhìn đốm máu trên mặt đất, lắc đầu nói: “Ngươi nói, cuối cùng là ai sai? Suy nghĩ thật lâu, ta vẫn nghĩ không ra là ai sai ai đúng.”

“Thúc phụ.” Hân Liệt lạy một lạy, “Lưu Dục Thiên quân vì bảo vệ Ma tôn chuyển thế, một lòng muốn đem Bảo Thù vào chỗ chết... Hơn nữa, ngài thật sự nhẫn tâm để mặc cho Vô Cửu bị tù ở Vân Hải cả đời sao?”

Li Diên buồn cười nhìn hắn: “Nếu theo như ý ngươi, vì cứu ra một đứa con trai cho nên ta phải bồi thường lại cho họ một đứa con gái?”

“Dung Hoan không thể sống!” Hân Liệt lạnh lùng nói, “Về phần Bảo Thù, điệt nhi (*)có thể cam đoan với ngài, nàng sẽ không có việc gì.”

(*) điệt nhi: cháu

“A Liệt.” Li Diên phủi. vỗ vỗ vai hắn, “Mấy ngày nay, ta vẫn luôn suy nghĩ Diệt Nhật làm sao có thể bị mất, Dạ Vi từ  Đông Hải chạy tới Thiên Cung, có thể sao? Huống hồ mười hai thủ vệ Bích Tiêu Thần Điện cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, có thể khiến bọn họ một chiêu mất mạng thì cho dù là Lưu Dục Thiên quân cũng không thể làm được. Nhưng, ngươi có thể... Bởi vì bọn họ sẽ không đề phòng ngươi.”

Hân Liệt thân hình chấn động.

Li Diên lại nói: “Ngươi và Dạ Vi, vẫn luôn cùng nhau diễn trò, lừa gạt Bảo Thù, lừa gạt thượng đế, lừa gạt lục giới chư vương... Đem đầu mâu chỉ về hướng Dung Hoan, Mặc Hằng và chư vương liền coi Lưu Dục là đinh trong mắt, gai trong thịt.. Lúc này, Mặc Hằng chắc chắn sẽ đưa hơn nửa binh quyền cho ngươi, lệnh cho ngươi và Minh, Yêu hai giới hợp tác diệt Vân Hải Tuyết Vực... Đương nhiên, đây chỉ là mục đích của Dạ Vi, ngươi, là muốn trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi. Nếu như thúc phụ đoán không sai, ngươi muốn đoạt quyền của Mặc Hằng, cùng Dạ Vi liên thủ, đẩy hắn vào chỗ chết.”

Hân Liệt không nói.

“Ngươi... khi nào biết được?” Li Diên ngồi xuống trước bàn trà, ra hiệu hắn đứng dậy, “Là lần trước đi U Minh Cung tìm ta trở về núi? Hay là khi Bảo Thù gặp thiên kiếp?”

Hân Liệt vẫn quỳ, im lặng hồi lâu mới nói: “Đúng vậy, ở bên ngoài U Minh Cung, Vô Cửu đã nói cho điệt nhi biết.”

“Ngươi tin sao?”

“Lúc đó chưa tin, nhưng sau dần dần tin.”

Li Diên buồn bã lắc đầu: “Thúc phụ sớm nên phát giác, sau khi từ U Minh Cung trở về, ngươi thay đổi rất nhiều.”

“Thúc phụ.” 

Hân Liệt ngẩng đầu, con ngươi màu đỏ lóe lên một tia hàn ý, “Thù giết cha, không đội trời chung! Phụ thân tuy là chết ở trên tay Già Di La, nhưng tất cả mọi chuyện, Mặc Hằng mới là người khởi xướng!”

“Lại là báo thù...” Li Diên cong môi, nhưng là cay đắng tột cùng, “A Liệt, Mặc Hằng thủy chung là ta tứ ca, của ngươi tứ thúc.. Huống hồ, hắn dưỡng dục ngươi một nghìn năm trăm, ngươi quả thật có thể xuống tay sao?”

Hân Liệt vẻ mặt buông lỏng, rồi lại lạnh lùng nói: “Năm đó nếu không phải mẫu hậu lừa hắn, nếu không phải Mặc Hằng cho ta là con ruột hắn, hắn sẽ đối xử với ta như thế nào? Sợ là đã sớm trừ khử rồi!”

“Thiên giới sớm muộn gì cũng là của ngươi, ngươi cần gì cùng Dạ Vi hợp tác, làm to chuyện? “

“Điệt nhi chờ không được!” Hân Liệt nét mặt lệ khí mười phần, “Huống hồ, điệt nhi muốn thay phụ thân và bảy vị thúc phụ lấy lại công đạo! Vì ngày này, điệt nhi đã mất đi rất nhiều, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng!”

“Hài tử, ngươi nhập ma.”

“Thúc phụ, điệt nhi đã cùng Dạ Vi đạt thành hiệp nghị, chỉ cần trận chiến này kết thúc, nhất định sẽ trả lại thái bình thịnh thế cho thiên hạ. “

“... “

“Chúng ta đã biết vị trí của Vân Hải, chắc hẳn Lưu Dục cũng đã biết. Với tác phong hành động của hắn, tuyệt đối sẽ không lôi kéo tộc nhân chôn cùng, cho nên trận chiến này, sẽ không có quá nhiều người chết. Về phần Thiên giới, thúc phụ cứ yên tâm. “

“Đừng nói nữa” Li Diên sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi khoát khoát tay, nặng nề nói, “Chuyện lục giới, thúc phụ bây giờ không muốn biết mà cũng chẳng muốn xen vào nữa, các ngươi nên trả thù thì cứ trả thù, nên soán vị thì cứ soán vị, thích thế nào thì cứ làm đi.”

“Thúc phụ …” Hân Liệt vốn định nói tiếp, lại thấy Li Diên nhắm hai mắt lại, chỉ có thể nuốt lại lời vào bụng.

Cho dù không được hắn tha thứ, hắn cũng muốn làm.

Hôm nay tên đã trên dây, hắn đã không còn đường lui. Vân Hải phải diệt, Dung Hoan phải chết, Thiên giới phải đổi chủ, và... Hắn nhất định phải một lần nữa cướp nàng về!

*****

Vân Hải Tuyết Vực.

Tiểu Bảo Dung từ lúc hoàng hôn đã bắt dầu sự nghiệp “Oa oa” Thóc lớn, cho đến giờ Tý vẫn khóc không ngừng, mà còn càng khóc càng mạnh hơn. Bà vú không có biện pháp gì, Bảo Thù đành ôm hắn đi tới đi lui ở trong phòng, bị nháo cho tâm phiền ý loạn.

“Tiểu tử này có phải bị ốm rồi không?” Dung Hoan vươn tay, định sờ cổ hắn.

“Bị ốm cũng là do huynh làm hại! “Bảo Thù xoay lưng một cái, né tránh tay hắn, hung hăng trừng hắn một cái, “Huynh đầu óc bị teo lại rồi sao? Bảo  bảo vừa mới đầy tháng mà huynh lại dám cho nó uống rượu, ngon lắm à?” 

“Chỉ là một chút thôi mà!” Dung Hoan vẻ mặt đau khổ cố gắng tiếp cận, nửa xin lỗi nửa oan ức, “Mẹ ta kể, ta sinh không tới vài ngày là có thể uống mấy chén đâu, thật không biết Bảo Dung có phải là con đẻ của ta không, thật vô dụng a!”

Lời vừa ra khỏi miệng, trán hắn lập tức mồ hôi lạnh rơi rào rào.

Bảo Thù tức sùi bọt mép, thiếu chút nữa đem con ném sang một bên đi tới bóp chết hắn. Khuôn mặt tái mét, gắt gao trừng mắt hắn, trừng cho hắn co rụt người lại, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.... Chiêu dùng ánh mắt giết người này, Bảo Thù bây giờ đạo hạnh khá cao.

“Ba!” Tiếng roi quen thuộc vang lên, sống lưng Dung Hoan thẳng đứng, sau đó nhảy cao ba thước, chân còn không chạm đất đã bị Quỷ cô nương véo tai: “Đầu ngươi bị lừa đá phải không? Ngươi một con chuột chết này, trộm dầu ăn trộm rượu uống tự nhiên không đáng kể, nhà ta bảo bối tôn tử là thân phận gì? Dám đem hắn ra so với ngươi?”

Lại một roi đánh tới, Dung Hoan kêu lên một tiếng đau đớn, rồi lập tức cắn răng nhịn xuống.

Bảo Thù trong lòng hoảng sợ, hắn gân cốt chưa lành, làm sao có thể chịu đòn được? Vội vàng nói: “Bà bà, ngài sao lại tới đây? Nửa đêm rồi, có phải là do Bảo Dung làm ồn làm ngài và công công không nghỉ ngơi được?”

Tuy nói đêm khuya yên tĩnh, nhưng hai điện cách nhau khá xa, chẳng lẽ bảo bảo khóc ồn như vậy sao?

Quỷ cô nương lúc này mới ném roi sang một bên, đau lòng nhận Bảo Dung từ trong lòng Bảo Thù: “Ngươi cũng thật là, hài tử nháo đêm, làm sao cũng không sai người đi thông báo một tiếng? Nếu không phải công công ngươi thính tai, hài tử không chừng đã bị hai người các ngươi dày vò thành cái dạng gì nữa.”

Bảo Thù xấu hổ, đang định xin lỗi thì thấy Quỷ cô nương đưa ra hai ngón tay đặt lên cổ bảo bảo Lúc này mới nhớ ra, Lưu Dục Thiên quân y thuật rất cao, vừa rồi Dung Hoan là muốn bắt mạch cho bảo bảo... Bảo Thù hơi áy náy nhìn về phía Dung Hoan, lại thấy hắn đang lo lắng nhìn bảo bảo, trong lòng không khỏi ấm áp. 

“Hình như không bị bệnh.” Quỷ cô nương cười cười, nhìn Bảo Thù nói, “Cố gắng có lẽ là bị hai người các ngươi cãi nhau làm cho khó chịu, cho nên mới khóc. Ta ôm về dỗ nó, ngươi thân thể vừa mới bình phục, nghỉ cho khỏe đi.”

Bảo Thù gật đầu, giao cho nàng tự nhiên là tốt nhất, chẳng qua là Lưu Dục... Hắn thích yên tĩnh như vậy.

Không đợi nàng nghĩ xong, người đã đi mất rồi.

Xoa bóp cánh tay đau nhức, Bảo Thù ngáp một cái rồi bò lên trên giường, nhắm mắt lại hồi lâu rồi lại mở ra, nghiêng đầu buồn bực nhìn về phía Dung Hoan: “Huynh không lại đây ngủ mà còn đứng dựa vào tường làm gì?”

Dung Hoan như đột ngột hoàn hồn, ừ một tiếng rồi đi tới nằm bên cạnh.

Trong phòng yên lặng đến đáng sợ. Vốn bảo bảo nên giao cho bà vú chăm sóc nhưng Bảo Thù không nghe theo, mỗi đêm đều ôm bảo bảo đi ngủ mới yên tâm. May mà giường lớn, đặt ở giữa nàng và Dung Hoan hai người cũng không có vấn đề gì.

Thân là một con heo, Bảo Thù có đầy đủ mọi phẩm chất của heo, ngủ là sấm đánh cũng không tỉnh, không những thích đá chăn mà nửa đêm còn hay nói mê. Mấy tháng sau khi sinh bảo bảo, lại có thêm một người so với người kia ầm ĩ. Dung Hoan dây thần kinh yếu ớt chịu không nổi gió thổi cỏ lay. Có đôi khi mở mắt thấy bình minh, lại vô thức nhớ lại những chuyện từ khi còn nhỏ tới nay.

Hắn hoài nghi mình có phải đã già rồi không, làm sao hơi một tí lại ngồi nhớ về những chuyện trước đây?

Bảo Thù trở mình một cái, nàng cũng ngủ không được.

Ánh nến rồi tắt, ánh trăng lành lạnh, trong phòng tối đen, nhìn không thấy nghe không được, chỉ có một mùi hương không ngừng tràn vào trong mũi. Mùi này, nàng nhớ kỹ trong lòng, đây là mùi của Dung Hoan, chỉ mình Dung Hoan mới có.

Trước đây, nàng rất xem thường một đại nam nhân trên người mùi hương lượn lờ, nàng nghĩ nam nhân nên giống như cha, phải mang theo mùi thuốc lá, như vậy mới gọi là nam nhân. Nhưng, khi Dạ Vi xuất hiện làm nàng thay đổi, lúc đó, nàng lần đầu tiên biết rằng mùi hoa lan nhàn nhạt, lại có thể làm cho người ta thoải mái như vậy...

Bảo Thù âm thầm bóp tay, làm sao lại nghĩ tới hắn?

Nàng hôm nay đã là vợ, làm mẹ, hắn và nàng cho dù gặp lại cũng chỉ có thể là người dưng.

Huống hồ, một đường này đi tới, Dung Hoan vì nàng thay đổi bao nhiêu, trả giá bao nhiêu, cho dù lòng của nàng là tảng đá, cũng phải tan ra. Nhưng, thái độ hắn đối với nàng, từ đầu đến cuối vẫn rất kỳ quái...

Bảo Thù cắn cắn môi, xoay mình hai cái, trống không, trở mình một cái nữa, vẫn trống không.

Quỷ tha ma bắt cái giường này đi, vì sao lại lớn như vậy? Trở mình ba lần cũng không gặp được người! 

“Thù Nhi muội làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào? “ Trong bóng tối, Dung Hoan cúi đầu hỏi, một tay đẩy vai của nàng, cho là nàng được ác mộng hành hạ.

Bảo Thù buồn bực, bất chấp tất cả lăn vào trong lòng hắn. Dùng tư thế giống hệt gấu Koala ôm chặt hắn, đem mặt đặt vào bên cổ hắn, mắc cở đỏ mặt, khe khẽ thở dài. Dung Hoan giật mình ngẩn người, sau đó vội vàng lôi chăn lại: “Lạnh sao?”

Giống như trời đang đẹp thì sấm đánh xuống, Bảo Thù trái tim lạnh mất một nửa.

Lạnh, trời tháng sáu, lạnh cái đầu huynh a!

Không đếm xỉa đến Dung Hoan! Ôn nhu ám chỉ không thể thực hiện được, vậy thì bá vương ngạnh thượng cung! Bảo Thù đen mặt đẩy chăn ra, thò một tay vào trong vạt áo hắn, vụng về sờ loạn.

Dung Hoan bị dọa biến sắc, vốn đang ngủ bên mép giường thì lúc này vừa nghiêng người một cái thì “Phịch” một tiếng ngã thẳng xuống giường, sau đó hét lên “Ai nha!” một tiếng, một người nữa cũng ngã xuống.

“Muội sao vậy? Ngã có đau không?” Cơ thể bị “vật nặng” đè dưới đất, muốn động lại không dám động, chỉ có thể nghiêng đầu nằm trên đất, nhẹ búng tay một cái, ánh nến bỗng nhiên sáng lên.

“Huynh không phải là mất hết tu vi sao?” Bảo Thù quên đau, giật mình hỏi.

“Cha ta và Mạc Tu thúc thúc mỗi người độ cho ta một nghìn năm tu vi, chỉ là vẫn chưa sử dụng thành thạo, chỉ có thể làm một số tiểu phép thuật thôi. “ Dung Hoan cắn chặt môi dưới, mặt không chút thay đổi ôm lấy nàng đặt lên trên giường, “Vất vả lắm mới yên tĩnh được một chút, mau ngủ đi.”

Bảo Thù khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ mình quả thật là không có một chút sức hấp dẫn nào sao, ôm ấp yêu thương cũng không làm cho người ta một chút hứng thú sao? Cảm giác thất vọng lan ra cả người, cúi đầu chui vào trong chăn, co người lại thành một đoàn.

Đang bi phẫn, trên lưng đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa, Bảo Thù cả người cứng đờ, cơ thể mỗi một tấc da nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà. =,.=

Dung Hoan im lặng từ sau lưng ôm lấy nàng, cánh môi xẹt qua  tai nàng, thấp giọng nói: “Bảo Dung vừa mới đầy tháng không bao lâu, thân thể muội còn chưa bình phục, đây là trách nhiệm của ta đối với muội, ngoan, mau ngủ đi. “

“Muội không sao.” Bảo Thù nắm chặt lấy bàn tay hắn đang định rút ra, bất ngờ quay mặt sang. Không thẹn thùng như trước đây, mắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Huynh cưới muội, chỉ là vì muốn chịu trách nhiệm?”

“Ta nói, không phải muội cả ngày đều nói ta giống trẻ con, làm rồi mà không chịu trách nhiệm sao?”

“Muội biết mà, huynh quả nhiên là không cam tâm tình nguyện, người ta ở sau lưng nói gì, đừng cho là muội không biết! Nếu như không có Bảo Dung, huynh còn lâu mới chịu cưới muội, đúng không?”

Bảo Thù đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng, mình bị làm sao vậy? Trở nên so đo từng tý, trở nên lo sợ bất an, chưa bao giờ suy nghĩ một chút đã lập tức chạy đến làm loạn, bà bà nói, cái này gọi là chứng uất ức sau khi sinh.

Nàng uất ức, càng nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt liền rơi xuống như mưa.

Dung Hoan không biết làm sao đành ôm nàng vào trong lòng: ”Muội xem muội cả ngày lo nghĩ cái gì kìa? Ta là vì lo cho thân thể của muội có được không? Hơn nữa, lời này là ta nên hỏi mới đúng, nếu như không có Bảo Dung, muội có chịu gả cho ta không?”

Bảo Thù nhỏ giọng nghẹn ngào: “Đúng vậy, huynh nói rát đúng, nếu như không có Bảo Dung, huynh sẽ không yêu muội, mà muội cũng sẽ không yêu huynh... Nhưng là, rõ ràng là đã có Bảo Dung rồi, rõ ràng là muội yêu huynh... “

Càng nghĩ lòng càng chua xót, không muốn nghĩ tiếp. Bảo Thù buông tay ra, cả người run lên vì khóc, định quay người đi ngủ.

Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy: “Muội... Lặp lại lần nữa!”

Thanh âm trầm thấp khàn khàn, con ngươi Dung Hoan lóe lên những tia màu rực rỡ, Bảo Thù có chút mất hồn, bình thường mắt hắn cũng có lúc thay đổi màu sắc nhưng màu đỏ như bây giờ, nàng chỉ thấy qua một lần... Đúng thế, ách, là lần trước...

“Lặp lại lần nữa! “

” Nói… Nói cái gì?” Nàng vừa rồi nói cái gì?

“Muội nói nếu như không có Bảo Dung, muội sẽ không yêu ta, muội nói bởi vì có Bảo Dung, cho nên muội ta... Ta muốn nghe lời thật lòng của muội, lặp lại lần nữa!”

Rõ ràng là mệnh lệnh mà lại giống như là cầu xin, Bảo Thù lúng túng, đột nhiên hiểu ra mở to mắt. Lời này, thực sự là từ trong miệng nàng đi ra sao? Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Dung Hoan khuôn mặt càng lúc càng lạnh. Bảo Thù phát hiện tình thế không đúng, đang định lấp liếm, thì bờ môi hắn đang cắn chặt đột nhiên mở ra, rồi cong lên, ý cười hiện lên tới chân mày, khóe mắt, chỉ cười mà không nói.

Bảo Thù nhìn hắn cười mà tóc gáy dựng thẳng, vô thức dịch lưng ra phía sau thì đột nhiên bị hắn chiếm lấy môi.

Hai cánh môi vừa chạm vào nhau, Dung Hoan một tay siết chặt lấy thắt lưng nàng, tay kia đem hai tay nàng ấn ở trên đầu, trên cao nhìn xuống mỉm cười với nàng, trong mắt ba quang liễm diễm, nga, không đúng, là ba đào mãnh liệt a.

Bảo Thù hoàn toàn không hiểu hắn vì sao lại hưng phấn như uống máu gà, lúc này nàng ngược lại lại cảm thấy mệt mỏi, rất muốn ngủ.

Chưa kịp nói gì, bị hắn hung hăng cắn môi, trằn trọc cắn nuốt.

Nụ hôn của hắn như một bình mật nhẹ nhàng từ trên trán đi đến vành tai, rồi từ vành tai đi đến cổ, trước ngực... Vừa hôn vừa cắn, bá đạo dị thường. Từng đợt tê dại như bài sơn đảo hải(*) đánh về phía Bảo Thù, qua lớp quần áo mỏng, nàng cảm nhận được lồng ngực nhấp nhô không ngừng của hắn, còn có sự miêu tả một cách tinh tế và nhiệt tình của cơ thể...

(*) bài sơn đảo hải: dời núi lấp biển

Bàn tay âm áp tiến vào áo nàng, du ngoạn trên đùi nàng, Bảo Thù cả người cứng ngắc, trong người như được liệt hỏa thiêu cháy. Cảm thụ được sự căng thẳng ở cơ thể hắn, nàng chậm rãi thả lỏng người ra.

Hắn và nàng là vợ chồng, làm cái gì cũng là thiên kinh địa nghĩa.

Thân thể của hắn, vừa xa lạ mà lại vừa quen thuộc, Dung Hoan cố gắng nhịn xuống dục vọng muốn nuốt lấy nàng, ở bên tai nàng khàn khàn nói nhỏ: “Muội xác định, muội có thể chịu được?”

Hô hấp cực nóng phả lên má, Bảo Thù ý loạn tình mê gật đầu một cái.

Dung Hoan nén không được dục vọng, dùng đầu gối tách hai chân nàng ra, đẩy người đi vào.

Lần này, hắn không trúng Hợp Hoan Tán, nhưng lại trúng độc, thứ độc này tên là tình yêu.

Hợp Hoan Tán có thể giải nhưng tình yêu chỉ có thể dùng tâm để giải.

Chỉ có điều, lần trước người gặp nạn Bảo Thù, còn lần này người gặp nạn lại là hắn. Hơn nữa còn trở thành buổi tối thảm nhất cả đời của Dung tứ gia hắn,thậm chí còn trở thành cơn ác mộng đi theo hắn cả đời.

Có lẽ vì nhịn lâu lắm, có lẽ là vì quá mức xúc động, mặc kệ là vì cái gì cũng khó mà mở miệng ra kể.

Đó chính là hắn, ngã ngay lập tức....

Nếu như không có lần trước, Bảo Thù lại cho rằng tiền làm trò phức tạp, chính kịch ̣ là giây sat, nhưng, hết lần này tới lần khác người nào đó trước kia quá mức dũng mãnh thiện chiến, làm cho nàng vô cùng ấn tượng.

Thì nay, khi một dòng nước ấm nhanh chóng phóng ra trong cơ thể, nhìn vẻ mặt quẫn bách tới cực điểm, Bảo Thù từ trong ** đột nhiên tỉnh dậy.

Sửng sốt ngẩn người, nàng suy nghĩ vận chuyển nhanh như gió, lập tức vỗ một cái vào gáy hắn cười ha ha: “Thì ra, huynh và chó cũng có bệnh giống nhau! Ha ha, lần sau gặp phải Vân Khương, huynh nên hỏi nàng mua chút Hợp Hoan Tán đi, ha ha ha ha! “

(để mình giải thích đoạn “chó” một xíu: bạn Bảo Thù của chúng ta hồi nhỏ đã nhìn thấy “khu* hai bạn “giáp” xxoo ooxx —> bạn í mới so sanh lh với “giáp”)

Tác giả đại nhân: Khụ, ta có hai câu muốn nói…

Thứ nhất, ban đầu ta tính viết bảo bảo là một con mèo nhưng sau lại thấy không phù hợp nên đổi sang linh phương, phượng hoàng màu trắng, lại chín đuôi nữa, quá độc đáo đúng không? Lại đẹp nữa. Thật ra a, việc bảo bảo có chín đuôi cũng là có tác dụng cho mai sau nữa a …. *gào khóc*

Thứ hai, chương này vốn định viết H nhưng ta thấy trên diễn đàn và QQ có khá nhiều MM bị cấm nick vì quá H cho nên ta …. không dám a.

Vì thế mới nghĩ ra cảnh trên.. ha ha ha ha…

Thứ ba, ta chuẩn bị thi rôi, *cúi chào* gặp lại mọi người sau a~~~