Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 44: Kết Thúc, Bắt Đầu



Dung Hoan đuổi theo hắc y nhân một đường đi, ra khỏi Vân Hải từ lúc nào không biết. Thẳng đến vách kết giới của Đào Nguyên Tiên Sơn, hắc y nhân mới dừng lại, buông Bảo Thù ra rồi lập tức lui ra phía sau quỳ một chân xuống đất.

Dung Hoan khi chạy đến nơi thì đã thở hồng hộc, kéo Bảo Thù vào ngực, mệt không đứng dậy được.

“Thừa Phong, ngươi điên rồi phải không?” Mê Tung Bộ là điều hắn kiêu ngạo nhất, vậy mà đuổi không kịp người này, ngoại trừ tả ám vệ Thừa Phong bên người phụ thân ra, hắn nghĩ không ra còn có người nào có thể nhanh như vậy.

Thừa Phong nặng nề quỳ ở đó, không đáp lời cũng không đứng dậy. Tiên sơn bốn mùa hoa đào nở rộ, vậy mà hôm nay lại hoa rơi còn cành, Dung Hoan sống lưng lạnh cứng, bàn tay ôm lấy Bảo Thù run rẩy không dứt, cắn răng hỏi: “Phụ thân ta muốn ngươi dẫn ta ra đây? Hắn muốn làm gì?”

Không chờ Thừa Phong mở miệng, Bảo Thù đột nhiên kêu to: “Sương, thật nhiều sương trắng!” (Cái câu kêu la này sao nghe nhảm thế =,.=!!!)

Dung Hoan xoay người nhìn lại, chỉ thấy cửa vào Vân Hải khói trắng nổi lên cuồn cuộn, như dã thú thoát cương, điên cuồng lan ra, dường như muốn đem cả Vân Hải cắn nuốt.

“Cha...” Dung Hoan lẩm bẩm như người mất hồn, bất ngờ, con ngươi đột nhiên co lại: “Cha ta muốn đóng băng Vân Hải?!”

“Đóng băng? “Biến cố liên tiếp, Bảo Thù đầu óc mê man, đợi khi nàng có phản ứng lại thì bất ngờ hét lên:“Bảo Dung! Bảo Dung còn đang ở trong phòng!”

Hất tay Dung Hoan ra, Bảo Thù hoảng sợ chạy trở lại, lại bị Dung Hoan dùng sức giữ chặt lại.

“Muội ở chỗ này đợi ta trở lại!”

Dung Hoan định giao nàng cho Thừa Phong, không có cách nào Thừa Phong tiến lên một bước chắn trước người hắn: “Thiếu chủ, Thiên quân có lệnh, nếu ngài cố ý phải đi về, xin hãy dẫm lên xác thuộc hạ rồi hãy đi!”

“Cút ngay!”  Mắt thấy sương trắng càng lúc càng nhiều, nếu chậm trễ thêm chút nữa, sợ rằng ngay cả cửa chính cũng bị phong bế! Dung Hoan tức giận đánh một chưởng, Thừa Phong cắn răng nhận lấy,  nhưng bước chân vẫn không nhúc nhích.

“Thiếu chủ, tiểu thiếu chủ đã được Vũ Phong mang ra Vân Hải, sau đó sẽ đến đây hội hợp. Hôm nay dưới chân núi Đào Nguyên trọng binh tụ họp, Vân Hải sớm đã bốn bề thọ địch, Thiên quân dùng hết thần hồn của mình để đóng băng tuyết vực, lưu lại một con đường sống,... Có ngài ở, Vân Hải vẫn còn có hi vọng....”

Thừa Phong giọng nói có hơi khàn khàn, quỳ xuống lạy một lạy, “Xin ngài đừng nên cô phụ nổi khổ tâm của Thiên quân.”

Hắn đang nói gì?

Cố gắng trấn tĩnh lại, Dung Hoan phân tích từng câu từng chữ mà cha hắn, mà Thừa Phong nói, phân tích hàm ý trong đó, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn không hiểu, thời gian chỉ là một cái nháy mắt, nhưng vì sao, cái gì cũng thay đổi?

Một con đường sống? Hi vọng?

Cha hắn đã chết...

Đầu óc đang hỗn loạn thì nghe thấy Mạc Tu nói: “Thừa Phong nói rất đúng, Hoan Nhi, ngươi không thể quay về.”

Bảo Thù quay đầu lại, thấy Mạc Tu trong ngực ôm một bọc tã, cuối cùng từ trong mờ mịt tỉnh táo lại. Nhào tới ôm lấy Bảo Dung vào trong ngực, dán mặt lên mặt hắn hồi lâu, nước mắt bắt đầu rơi xuống như mưa.

“Mạc Tu thúc thúc! “Dung Hoan phù một tiếng quỳ xuống, cắn răng nắm chặt tay, nhịn xuống nước mắt đang trào lên trong hốc mắt, nức nở nói, “Ta không thể.... Không thể trơ mắt nhìn cha mẹ... Nơi đó là nhà của ta a....”

Mạc Tu đi lên phía trước vỗ vai hắn: “Hoan Nhi, đừng hành động theo cảm tính, bây giờ ngươi đã lập gia đình, trước mắt nên nghĩ, làm sao nên thực hiện trách nhiệm trên vai.”

Dung Hoan cả người run rẩy, cắn môi liều mạng kiềm chế cảm giác muốn sụp ngã của mình. “Lưu Dục a, tiểu lão nhi theo ngươi vạn năm, hôm nay ngươi rời đi cũng không mang theo tiểu lão nhi, thật là làm cho người ta thất vọng!” Mạc Tu con ngươi trong suốt lúc này như có một màn sương bao phủ, vụng trộm lau nước mắt, lại vỗ vai Dung Hoan nói, “Nơi này bị phụ thân ngươi hạ kết giới, bọn họ hiện không thể tìm được, tiểu lão nhi đi ra ngoài xem xét một chút, ngươi cứ quỳ ở chỗ này từ từ suy ngẫm những lời phụ thân ngươi đã dặn dò.”

Nói xong, hắn độn thổ mà đi.

Dung Hoan buông xuống, đưa lưng về phía Vân Hải mà quỳ. Không biết qua bao lâu, sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi trên trán theo hai má tích lại rơi xuống, môi dưới được hắn cắn ra máu, nhưng từ đầu đến đuôi cũng không rên lên một tiếng.

Tim như bị bóp chặt, Bảo Thù ôm bảo bảo đi tới ngồi xuống cạnh hắn, chỉ có thể dùng tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn: “Nếu huynh muốn khóc thì cứ khóc ra tiếng đi, ở đây cũng không có người ngoài...”

Dung Hoan cũng không ngẩng đầu lên, hồi lâu bình tĩnh mở miệng nói: “Thừa Phong, ngươi đi phụ cận tìm cho ta một chút đồ ăn.”

Thừa Phong miệng đóng mở mấy lần rồi đành phải chắp tay nghe lệnh.

Tiếng gió gào thét bên tai, Dung Hoan từ từ nâng mắt nhìn Bảo Thù.

Con ngươi lạnh như băng, Bảo Thù đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy, hoảng sợ quay mặt qua chỗ khác, nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Ngay từ đầu, muội vẫn cùng Nhị sư huynh cùng nhau diễn kịch, cố ý lừa gạt ta đúng không? “

Bảo Thù vội quay mặt sang, ngạc nhiên nhìn hắn: “Dung Hoan, huynh đang nói lung tung gì vậy?” 

“Vậy muội nói cho ta biết, cửa vào Vân Hải hắn làm sao biết được?”

“Khi muội đi Vân Hải, hắn nói một mặt Linh Tê Kính khác ở trong tay huynh, cho nên...”

“Vậy tại sao sau đó muội không nói cho ta biết?”

“Muội trước đó nói cho công công, công công nói ta không cần nói cho huynh biết!” Bảo Thù gấp đỏ mặt, giải thích nói, “Lần trước trên Phi Tiên Điện là muội không đúng, sau khi muội và Nhị sư huynh cãi nhau, muội... Muội là thật lòng tới tìm huynh, muội cũng không ngờ hắn lại lừa muội... Là muội sai, là muội ngu, là muội ngốc, làm sao lại có thể tin lời hắn nói... Hắn rõ ràng là một tên lừa đảo...”

Nàng khóc nghẹn giọng, Bảo Dung cảm thụ được cái gì, cũng quơ hai cánh tay nhỏ bé lên oa oa khóc lớn. Dung Hoan khuôn mặt lạnh như băng có chút buông lỏng, đưa tay ra ôm lấy nàng và bảo bảo vào trong ngực: “Được rồi được rồi, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”

Bảo Thù nằm ở đầu vai hắn, nghẹn ngào nói: “Huynh phải tin muội.... Muội không có...”

“Ừ, ta tin muội.” Dung Hoan mờ mịt gật đầu, nên cái gì, không nên cái gì, hắn lúc này lục thần vô chủ, tâm loạn như ma(*). Hắn không muốn nghĩ, càng không dám nghĩ, nhà đã không còn, cha mẹ đã không có, nếu như ngay cả nàng cũng là giả...

(*) lục thần vô chủ = là lục thần không được điều tiết, tâm loạn như ma = lòng rối như tơ vò

“Công công đưa cho ta một thanh chủy thủ, tên là Linh Lung Thứ, nói là gặp phải nguy hiểm thì có thể lấy ra dùng.”

“Ừm.” Dung Hoan đáp lời, một lúc lâu mới nhíu mày nói, “Linh Lung Thứ?”

Bảo Thù đứng dậy, một tay chìa ra, hiện ra một cây chủy thủ màu đen: “Ừm, chính là cái này.”

Dung Hoan vốn định cầm lên nhìn nhưng lại theo bản năng dừng lại, bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Thứ này làm sao lại có thể là do cha ta đưa? Chúng ta Vân Hải lấy màu trắng vi tôn, cấm kỵ màu đen, nhất là cha ta, đối với màu đen là căm thù đến tận xương tuỷ!”

Bảo Thù lập tức há hốc mồm, cố gắng nhớ lại, Vân Hải hình như quả thật là không có màu đen nhưng này cây chủy thủ này rõ ràng là do hắn đưa cho nàng a?

Đột nhiên ——

Tay nàng như là bị ai khống chế, cầm lấy chủy thủ màu đen, hung hăng đâm vào ngực Dung Hoan. Biến cố xảy ra bất ngờ, mà Dung Hoan lại không có cảnh giác, chỉ là một cái nháy mắt, đầu nhọn đã đâm thẳng vào trái tim hắn.

Ngay cả tay nàng cũng đi vào...

Ngón tay cảm thấy cái gì đó ấm áp, mềm mềm, ngay khi nàng chạm đến cái gì đó... Sau đó, nàng trơ mắt nhìn tay phải mình cầm chủy thủ đột nhiên rút ra khỏi người hắn, máu, văng ra khắp nơi....

Không khí trong nháy mắt cứng lại. Dung Hoan kinh ngạc cúi đầu xuống, nhìn chất lỏng màu đỏ đang chảy ra từ ngực mình, lại nhìn khuôn mặt đầy sợ hãi của Bảo Thù trước mắt. Thật lâu sau, hắn run rẩy nhìn trời cười dài, hầu kết khẽ động, một ngụm máu tươi phun ra.

Bảo Dung khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhuộm đỏ, hé môi lè lưỡi liếm, bất ngờ cao giọng khóc lớn.

Bảo Thù không nhúc nhích nhìn máu đang nhỏ từng giọt từng giọt trên đầu chủy thủ, một lúc lâu, vẻ mặt bình tĩnh dần dần nứt ra, giống như điên lên ném chủy thủ đi, ngay cả Bảo Dung cũng bị nàng ném đi.

“Không phải muội! Không phải muội!” Nỗi sợ hãi trong nháy mắt đánh vỡ nàng, nàng liều mạng lấy tay che lỗ máu trên ngực hắn, từng giọt máu nóng chảy ra từ trong kẽ tay nàng, giống như đầu thác nước, không ngừng không ngừng, không hết không thôi.

Dung Hoan khóe môi cong lên, run rẩy đẩy tay nàng ra, môi cười mà nước mắt chảy ròng ròng: “Trái tim vậy vốn là của muội, muốn lấy, bảo ta móc ra đem cho muội cũng được, muội cần gì phải tự tay lấy như vậy?”

“Không phải muội! Thực sự không phải muội, không phải muội mà...” Bảo Thù ý thức như bị rút đi, trước mắt huyết sắc thành thương (*), nàng hoảng hoảng hốt hốt, nhưng cũng chỉ có thể vô lực lẩm bẩm.

(*) huyết sắc thành thương: màu máu tạo thành thương tích = hình ảnh Dung Hoan bị máu nhuộm đỏ người làm cho Bảo Thù bị trọng thương (pợp pợp)

Dung Hoan nhắm mắt lại, đầu mày như  bi như oán, tự giễu cười khổ.

Bao nhiêu lần, hắn cắn chặt răng vì nàng vào sinh ra tử, cái mạng này từ lâu đã không còn là của hắn. Nhưng hôm nay, khi hắn chết ở trong tay nàng, hắn vì sao lại phát hiện ra rằng tất cả đều không đáng?

Đúng lúc này, sau lưng có người dịu dàng cười nói: “Thù Nhi, muội làm tốt lắm.”

Lúc này nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trái tim Bảo Thù rung mạnh, quay đầu lại, Dạ Vi đang ôm Bảo Dung vào trong ngực, thoải mái véo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

“Là ngươi!” Bảo Thù đứng dậy, ngón trỏ đầy máu chỉ về phía hắn “Ngày đó người trên bờ sông, là ngươi!”

Dạ Vi cũng không để ý nàng, chỉ mỉa mai nhìn Dung Hoan: “ Lão Tứ, Nhị sư huynh sớm đã nói cho ngươi, tình yêu là thứ mê mắt ngươi, hoặc lòng người. Hôm nay, ngươi đã hiểu chưa?”

Dung Hoan đang định mở miệng trả lời thì đột nhiên phun ra một búng máu.

Bảo Thù hoảng sợ vội khom lưng dìu hắn, nhưng ngay trong nháy mắt nàng cúi đầu xuống, kinh hãi đến mức đầu óc trống rỗng, lảo đảo ngã về phía sau.

Khuôn mặt trắng bệch, như là vỏ trứng đã vỡ, hai má hắn nổ tung. Da tay cũng vỡ ra, giống nhau vẩy cá bị bóc ra, có thể thấy mơ hồ những miếng xương trắng.

Dung Hoan như bị lăng trì giãy dụa trên mặt đất, tóc trắng áo trắng bị máu máu nhuộm đỏ.

Dạ Vi kinh ngạc: “Chuyện gì thế này? Làm sao lại là Trảm Yêu Kiếm?!”

Ngẩn người trong chốc lát rồi lập tức đem Bảo Dung định giữa không trung. Tiến lên một bước, hắn hai tay kết ấn, đọc chú ngữ, Huyền Thiên Tán (*) đột nhiên hiện  ra, ở  trên đỉnh đầu Dung Hoan xoay quanh,  tỏa ra ánh sang màu vàng yếu ớt.

(*) Tán: ô (chiếc ô màu trắng mà Dạ Vi đã từng dùng để đưa mình và Bảo Thù đi Minh giới ở chương 10)

Dung Hoan toàn thân hắc khí lượn lờ, thân thể bởi vì đau đớn nên có chút co giật. Dạ Vi tập trung tư tưởng nín thở đem toàn bộ linh lực tập trung vào Huyền Thiên Tán, kiềm chế tính ăn mòn của Trảm Yêu Kiếm.

Thứ hắn đưa cho Bảo Thù rõ ràng là một cây Linh Lung Thứ không thương thân!

Hắn chỉ là muốn kích thích Dung Hoan, hi vọng hắn trong tuyệt vọng đột phá cảnh giới!

Tại sao, Linh Lung Thứ đột nhiên biến thành Trảm Yêu Kiếm?

Trong rối loạn, bụng đột nhiên một trận đau nhức, linh lực thả ra lập tức phản phệ. Dạ Vi hốt hoảng mở mắt, đối diện một đôi mắt lạnh lùng của Bảo Thù. Cúi đầu, hắn chừng không thể tin được hai mắt mình.

Hắn nghe thấy nàng run rẩy nói: “Dạ Vi, đời này, ngươi là người đầu tiên khiên ta muốn tự tay giết chết!”

Hắn vẫn đứng nhưng nàng lại ngã xuống.

Hắn vốn định đưa tay ôm lấy nhưng lại bị một đôi tay khác đoạt lấy.

Là Hân Liệt.

Nhìn Dung Hoan gần như phân tách thành mảnh nhỏ, Hân Liệt một tay ôm Bảo Thù, một tay hiện ra Liệt Diễm. Tiếc là hắn chưa kịp tung ra thì thần hồn của Dung Hoan bất ngờ bị hút vào một chiếc bình ngọc màu trắng, sau đó lập tức chui xuống đất.

Hân Liệt cũng không đuổi theo, hôm nay Lưu Dục đã chết, trên đời này đã không còn người nào có thể cứu một người bị Trảm Yêu đâm vào tim.

Dạ Vi lạnh lùng nói: “Là ngươi động tay chân?”

Hân Liệt gật đầu một cái: “Ngươi ta đã có hiệp nghị trước hủy đi Vân Hải sau đó phải trả lại cho thiên hạ thái bình. Ngươi cho là ta không biết ngươi có ý định gì sao? Muốn lợi dụng Dung Hoan giải phong Thiên Ma thành, quả thực là hy vọng hão huyền.”

Dạ Vi tức giận không kìm được, vươn tay che lại đại huyệt khắp người: “Ta không biết, thì ra đại sư huynh lại có bụng dạ như vậy.”

Hân Liệt có chút buồn cười hắn: “Trước đây không cùng các ngươi đấu pháp là vì ta cảm thấy không cần thiết mà thôi, Hân Liệt ta muốn thứ gì thì tự ta cũng có thể lấy được. Ta cũng nhắc nhở ngươi, coi chừng mua dây buộc mình, chơi với lửa có ngày chết cháy.”

Dạ Vi hỏa khí công tâm (*), đứng không vững, lảo đảo ngồi xuống xếp bằng điều khí: “Hân Liệt bằng không ngươi tốt nhất là nên giết ta ngay lúc này, bằng không, Dạ Vi ta thề với trời, tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

(*) hỏa khí công tâm: Theo cách nói của Đông Y, vì bị thương bị bỏng nguy hiểm đến tính mạng mà hôn mê là hỏa khí công tâm hoặc độc khí công tâm.

Hân Liệt lại gật đầu một cái, kiêu ngạo nói: “Rất tốt, bản thần quân bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi!”

Nói xong, hắn giơ tay đánh vỡ kết giới Bảo Dung, cách không thu vào trong tay, mang theo Bảo Thù hóa thành một đạo hồng quang bay lên cao, trong chốc lát đã biến mất không còn dấu vết.

Dạ Vi không phải là yêu, Trảm Yêu Kiếm chém không đứt thần hồn hắn, nhưng có thể làm nguyên khí của hắn bị tổn thương nặng nề.

Bây giờ trong đầu hắn ngàn vạn suy nghĩ, trái tim càng lúc càng run rẩy. Hi sinh cả Vân Hải Tuyết Vực, hi sinh hạnh phúc cuộc đời này của mình, hắn chỉ vì muốn hoàn thành nguyện vọng của Già Di La, chỉ vì muốn bù đắp những tội nghiệt do hắn gây ra!

Bây giờ Dung Hoan đã chết, vậy tất cả những gì hắn làm còn có ý nghĩa gì nữa?

Sau khi Bảo Thù tỉnh lại, ôm Bảo Dung ba ngày đêm chưa hề mở miệng nói chuyện.

Đôi mắt ngày trước luôn sáng rực nay lại như một màu xám xịt, cho dù thiên nô thiên tỳ quỳ xuống van nài như thế nào, nàng vẫn như người chết không nhúc nhích, Bảo Dung đói bụng oa oa khóc lớn, nàng cũng không để ý, chỉ đờ đẫn ngồi trên giường.

Hân Liệt cũng ba ngày chưa từng xuất hiện, nửa đêm ngày thứ ba, hắn rốt cục cũng đi vào Liệt Dương Điện.

Thiên nô lập tức quỳ xuống hành lễ, Hân Liệt phất tay ý bảo bọn họ lui ra.

Mọi người nối đuôi nhau đi ra, hắn đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống Bảo Thù: “Ngươi rất muốn chết sao?”

Nàng ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái.

“Muốn mang theo Bảo Dung cùng chết? Sau đó cả nhà cùng nhau gặp lại ở âm tào địa phủ? Đừng giả vờ nữa, trái tim bị Trảm Yêu chém phải, thần hồn hắn đã sơm hôi phi yên diệt, xương nghiền thành tro, cho dù ngươi chết cũng sẽ không còn được gặp lại hắn. Huống hồ, Lưu Dục Thiên quân nhất mạch, chỉ còn lại có đứa trẻ trong lòng ngươi.”

Bờ vai khẽ run lên, Bảo Thù vẫn không nói lời nào.

“Đã như vậy, tội gì phải tốn công tốn sức hành hạ mình!” Hân Liệt đưa tay cướp lấy Bảo Dung, giơ lên cao quá đầu.

“Không!” Bảo Thù sợ hãi đoạt lại, nhưng sức lực đã sớm cạn kiệt, nàng từ trên giường xuống, “Đại sư huynh, ta chỉ còn lại mình, cái gì cũng không có, ta chỉ hắn...”

Hân Liệt đem Bảo Dung trả lại cho nàng, lạnh nhạt nói: “Người khác tốn sức muốn ngươi sống, mà ngươi lại lãng phí bản thân, thật là buồn cười! Ngươi muốn chết không ai ngăn ngươi, chỉ có điều cũng phải nhìn chết có giá trị hay không!”

Bảo Thù cắn răng, cả người run rẩy.

Hân Liệt giơ tay tát nàng một cái: “Muốn khóc thì khóc đi, ngươi chỉ là một nữ nhân, không ai buộc ngươi phải kiên cường!”

Bảo Thù quả thực đã khóc lớn thành tiếng, ôm bảo bảo khàn cả giọng. “Đại sư huynh, Dung Hoan hắn đã chết... Hắn đã chết trên tay ta... Dạ Vi tại sao phải làm như vậy? Hắn tại sao muốn Dung Hoan chết? Hắn không thích ta, tại sao hắn còn muốn tự tay giết chết người yêu ta? Tại sao...”

“Không có tại sao, đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé.” Hân Liệt không khỏi trầm giọng, ngồi xuống bên người nàng, “Hôm nay Minh giới và Thiên giới đoạn tuyệt, hắn tuyên bố muốn diệt ta.”

Bảo Thù hai mắt đẫm lệ nhìn về phía hắn: “Bởi vì ngươi đã cứu ta cùng Bảo Dung?”

Hân Liệt buông mắt xuống không nói, một lúc lâu mới ngưng giọng nói: “Thù Nhi, Bảo Dung bị trúng hàn độc.”

Bảo Thù khuôn mặt vốn đã trắng như giấy bây giờ lại càng trắng hơn, giống như bị ném vào hàn đàm không đáy, ngay cả đại sư huynh đều là vẻ mặt như vậy, Bảo Dung, hắn... Hắn còn có thể cứu sao?

Cúi đầu nhìn đôi môi tái xanh của Bảo Dung, nàng còn tưởng rằng hắn là đói bụng.

Dạ Vi, huynh thật là độc ác!

Hân Liệt không biến sắc quan sát nàng, thản nhiên nói: “Thiên Cung có thiên trì, có thể giải bách độc, cứ cách mười ngày nửa tháng dẫn hắn đi ngâm nước một thời ba khắc, đợi qua mười năm, hắn sẽ hết bệnh.”

Mười năm?

Bảo Thù lúng túng hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Thiên đế, hắn đồng ý sao?”

Hân Liệt cuối cùng cũng nhếch môi lên: “Tự nhiên là đồng ý, Thiên đế bây giờ là ta.”

“Vậy Mặc... Phụ hoàng huynh đâu?”

“Hắn lẻn vào Vân Hải Tuyết Vực bị Lưu Dục Thiên quân giết hại, hôi phi yên diệt.”

Bảo Thù khiếp sợ, mồ hôi lạnh trên trán toát ra: “Công công ta giết Mặc... Phụ hoàng huynh?” Dừng một chút, nàng cười khổ một tiếng, “Như vậy, ngươi còn bằng lòng cứu Bảo Dung? Cho dù ngươi bằng lòng, người khác nói như thế nào?”

Hân Liệt lơ đễnh cười cười: “Ngươi đừng quan tâm người ngoài nói như thế nào, cứ yên tâm ở lại đây, đợi mười năm sau, ngươi mang theo Bảo Dung rời khỏi cũng được.”

Bảo Thù trong lòng ngũ vị hỗn loạn, ôm bảo bảo ngồi tựa vào mép giường, nước mắt không ngừng rơi xuống sàn nhà bằng bạch ngọc.

Vân Hải không có, Dung Hoan không có, trời đất bao la, không còn chỗ dung thân cho nàng nữa. Hôm nay Bảo Dung, cũng chỉ có thể ở chỗ này ở mười năm.

Mười năm, có dài lắm không? Có xa lắm không?

*****

Mười năm, đối với yêu quái mà nói, có lẽ chỉ là trong nháy mắt. Nhưng nếu là trong lòng nhớ thương một người, thì dù chỉ là một ngày một đêm thôi thì cũng đã như bị moi tim nhai xương rồi.

Chỉ mới nửa năm, Bảo Thù đã không chịu nổi.

Hễ chỉ cần nhắm mắt lại một cái, toàn bộ thế giới sẽ lâm vào một màu đen vô tận, loại sợ hãi này, không có từ ngữ nào có thể tả được.

“Muội quả nhiên là đã yêu hắn.” Đó là câu đầu tiên mà Vô Cửu nói khi đi vào Liệt Dương Điện thăm nàng.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

“...” Bảo Thù im lặng.

Vô Cửu khẽ run lên, khom người đem Dung Nhi ôm vào trong ngực, ngồi ở bên cạnh Bảo Thù. Cũng là im lặng, nhưng là vì hắn cũng không biết nhà còn có thể nói gì, yêu hận không được, hối hận thì đã muộn, đúng là tâm trạng hắn hiện giờ.

“Lang Hoa Sơn thế nào?” Bảo Thù rốt cục mở mắt ra, ngước mắt nhìn hắn.

“Vẫn tốt.” Nhàn nhạt trả lời, “Li Diên làm việc luôn luôn ngoan tuyệt, thập nhị trưởng lão tuy rằng không muốn nhưng cũng chỉ có thể nhẫn xuống, chấp nhận ta làm tân chưởng môn.”

“Hắn không phải Li Diên, hắn là phụ thân của ngươi...” Giọng nói run rẩy, Bảo Thù nức nở nói, “Vô Cửu ca, thật ra sư phụ rất thương yêu huynh, không chỉ đem thần tiên gân của mình cho huynh, hắn còn gạt bỏ mọi khó khăn để huynh trở thành Lang Hoa chưởng môn...”

Vô Cửu im lặng một lúc lâu, nhìn đứa trẻ trong ngực mình cười nói: “Đúng vậy, thử hỏi trong thiên hạ, có cha mẹ nào không thương yêu con mình.”

Bảo Thù một tay vòng qua đầu gối, một tay vuốt khuôn mặt nhỏ mập mạp của Dung Nhi.

Trong nửa năm này, nàng gầy đi rất nhiều, Dung Nhi lại béo ra không ít, trẻ con thật tốt, cho dù là chuyện gì xảy ra chuyện gì thay đổi thì chúng vẫn ngây thơ không biết.

Vô Cửu biết nàng nghĩ gì, giơ tay lên xoa mặt nàng như an ủi. Trong mắt hắn, nàng đã không còn là một đứa trẻ ngây thơ vô tri... Giãy dụa do dự mấy lần, lời đến khóe môi mấy lượt, hắn cuối cùng quyết định đem tâm sự đẩy sâu xuống đáy lòng.

Ra khỏi Liệt Dương Điện, hắn liếc mắt nhìn Hân Liệt đã đứng chờ đã lâu ở ngoài cửa.

“Ngươi không sợ ta vạch trần ngươi?”

“Trời đất bao la, trừ đem nàng ở Thiên Cung, ngươi còn có một nơi khác yên ổn cho nàng sao?”Hân Liệt lắc đầu một chút, giọng nói hơn ba phần buồn bã, “Nói cho nàng, chỉ khiến nàng lại căm hận thêm một người mà thôi, cái gì cũng không thay đổi được. Huống hồ, chuyện ngươi giấu nàng đâu chỉ một hai chuyện?”

“...”

“Động tiên phía sau núi Lang Hoa sớm đã sụp đổ, thúc phụ, Già Di La, Diệu Ca cùng nhau hôi phi yên diệt... Hôm nay, ngươi dám nói cho nàng về thân thế của nàng sao?”

Vô Cửu vẫn không nói gì, Hân Liệt lại nói tiếp: “Thúc phụ chọn cách này, bởi vì hắn không muốn Diệu Ca tỉnh lại, hắn biết một khi Diệu Ca tỉnh lại, sự đau đớn mà nàng, thúc phụ, Già Di La phỉa đối mặt lớn đến mức nào. Hôm nay, chính là kết cục tốt nhất.”

Nói thật dễ nghe.

Vô Cửu cười nhạt một tiếng: “Ngươi sau cổ độc lên người Dung Nhi, giữ lại Bảo Thù mười năm, chỉ là vì muốn tốt cho nàng, đơn giản vậy sao? Hôm nay Thiên giới toàn cục không bình tĩnh, ngươi lo lắng tiên giới náo động, lại lo lắng Dạ Vi Thương Kiệt liên thủ ngươi chống đỡ không được, vì vậy, dùng mạng của Thù Nhi và Dung Nhi để uy hiếp, uy hiếp ta mà thôi.”

Hân Liệt không giải thích, chỉ bất đắc dĩ nhíu mày.

Vô Cửu đi về phía đám mây, nhìn xuống kỳ cảnh dưới chân, lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi sẽ đợi Thù Nhi, cho nên ta đem nàng tạm thời giao cho ngươi. Cùng cũng đáp ứng cùng Thiên giới kết minh, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.”

“A?”

“Cưới nàng, nhưng không được chạm vào nàng, trừ khi nàng chính miệng nói nàng yêu ngươi.”

“Không cần ngươi nói.”

Vô Cửu nhếch môi: “Hân Liệt, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ vì việc ngươi làm ngày hôm nay mà phải trả giá lớn.”

Hân Liệt thong thả bước lên phía trước, cùng hắn sóng vai: “Cho dù ngươi làm gì đi nữa, thì bảo vệ Thiên giới, là trách nhiệm của ta.”

Vô Cửu không đáp, đứng ở trên mây, trong đầu hắn cuộn vào hai chữ “Trách nhiệm”, không khỏi chán nản mà cười.

Vật đổi sao dời, sao mới đi lên.

Nửa năm sau, Bảo Thù được phong làm Thù Thiên phi. Vốn là nàng không muốn, nhưng trên Thiên Cung quy củ rất nhiều, ngươi tới ta đi trong đó lắm lời đồn tin nhảm nổi lên bốn phía, nghĩ lại thời gian cũng chỉ còn chín năm, đợi khi Dung Nhi lớn lên làm sao có thể chịu được những lời này?

Suy nghĩ mấy ngày, nàng quyết định đồng ý.

Bởi vì chuyện nàng gả đi Vân Hải ít người thèm thuồng, lại có “Thèm thuồng” sự kiện nên người ngoài đều cho rằng Dung Nhi chính là do Hân Liệt tư sinh, hôm nay chiếu thư sắc phong ban xuống thì chắc chắn không còn ai nghi ngờ.

Dao Hàn thái hậu tự nhiên không chịu, thế nhưng Hân Liệt xưa đâu bằng nay, hai mẹ con vốn có hiềm khích giết cha, nàng cũng không muốn vì vậy mà xé rách mặt nhau ra, chỉ có thể nén giận.

Ngược lại là Bích Ngưng, cực kỳ bình tĩnh. Không tranh không nháo không nói, thậm chí khi Long Vương nổi giận, nàng còn nói mấy câu giúp nàng.

Những khi rảnh rỗi, Bích Ngưng liền đến Liệt Dương Điện thăm hỏi mẹ con các nàng, tuy rằng chẳng bao giờ hoà nhã với Bảo Thù nhưng lại cực kỳ thích Dung Nhi, mỗi khi ôm vào lòng liền không nỡ buông tay.

Thiên nô thiên tỳ lén lút nói với nàng con chồn chúc tết con gà, tiểu nha đầu bên người lo lắng không thôi, cả ngày nhắc nhở Bảo Thù đề phòng nàng làm hại Dung Nhi. Nghe vậy, Bảo Thù chỉ cười một tiếng, nguyên nhân trong đó, nàng hiểu rõ.

Bích Ngưng quả thật là rất yêu hắn.

Phần yêu này, làm cho Bảo Thù hổ thẹn, cũng làm cho Bảo Thù ghen tị phát điên.

Có đôi khi nửa đêm khuya khoắt nàng từ trong ác mộng tỉnh lại, nàng sau khi thở hồng hộc, lập tức lui vào một góc tối ôm đầu khóc rống.

Nàng hối hận, tại sao khi những ngày gần nhau nàng không biết trân trọng? Tại sao khi hắn ở bên cạnh thì nàng lại cảm thấy phiền phức? Giờ hắn đã đi rồi, nàng mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ tới hắn, gọi tên hắn, trông mong hắn...

Tại sao đến lúc mất đi hắn, nàng mới giật mình nhận ra bản thân đã từng hạnh phúc như vậy?

Tại sao, ngày xưa khi vành tai tóc mai chạm vào nhau, những ngày vui vẻ trước đây, bây giờ, nàng mới nhận ra những điều này gọi là hạnh phúc?

Yêu, không kịp.

Hối hận, đã chậm.