Thiên Hạ Kỳ Nữ

Chương 16: Cầm tặc cầm vương



Trong dáng điệu chuyên tâm nhất ý, ánh mắt Quý Thuần Khanh hiện lên vẻ nghiêm cẩn. Bàn tay hắn chậm rãi di chuyển theo dãy núi Hoàng Lĩnh, vẽ nên những đường cong đầy mưu tính. Hắn nhớ thi nhân Đỗ Phủ trong bài thơ "Tiền xuất tái kỳ 6" có viết rằng:

Vãn cung đương vãn cường,

Dụng tiễn đương dụng trường,

Xạ nhân tiên xạ mã,

Cầm tặc tiên cầm vương*

...

Dịch thơ:

Giương cung phải cung cứng,

Dùng tên phải tên dài,

Bắn người, bắn ngựa trước,

Bắt giặc, bắt vua ngay.

...

Giờ phút này Quý Thuần Khanh mới chợt thả lỏng mày kiếm, khuôn mặt thoắt hiện nét cười. Tia đắc ý ẩn sâu nơi khóe mắt hắn bấy giờ khó ai là có thể nhận ra. Nhưng lời thì thầm của hắn lúc ấy lại chẳng hiểu sao khiến cho Chu Lan cảm thấy lạnh cả sống lưng mình.

- Ngày diệt vong của bọn chúng sắp đến rồi!

...

Tối hôm đó, ngoài thành Thái Bỉ bỗng vang lên từng hồi tiếng bước chân dồn dập. Lúc này mây đen mù mịt che lấp sao trời khiến tầm nhìn của quân ta vô cùng hạn chế. Vũ Duệ vội vàng cho người thắp lên toàn bộ đèn lửa thì mới giật mình thấy rõ, phía trước chính là hàng vạn quân địch đang ồ ạt tiến công. Sớm đã có chuẩn bị, quân địch vừa đến trong phạm vi hai trăm thước Vũ Duệ liền lập tức hạ lệnh:

- Bắn tên!

Quân địch lại tiến đến trong phạm vi một trăm thước, ông liền hô to:

- Đổ dầu xuống hào rồi phóng hỏa!

Ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy dữ dội. Hào sâu trong nháy mắt liền biến thành một tòa hỏa sơn(2) khổng lồ khiến quân địch không cách nào tiếp cận được. Trong màn đêm u tối, tướng soái Hung quốc từ xa nhìn lại thấy lửa cháy ngày một lớn hắn ta liền cau mày phẫn nộ. Nhưng chớp mắt một cái, hắn lại chỉ hừ lạnh rồi nhếch môi cười khinh bỉ:

- Đợi đến khi lửa cháy hết, ta xem các ngươi còn cố thủ được đến bao giờ!

Sau đó, hắn lớn tiếng hô to:

- Tất cả chuyển sang bao vây thành cho ta! Một con chim cũng đừng hòng bay thoát!

Nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của tên tướng soái Hung quốc, Vũ Duệ chỉ híp mắt hờ hững. Đối mặt với mười sáu vạn quân địch đang như hổ rình mồi, sắc mặt Vũ Duệ vẫn không hề biểu lộ lấy một chút lo lắng. Chỉ bằng với sáu vạn binh mã đang có trong thành, ông vẫn rất có lòng tin rằng mình sẽ chống đỡ nổi, cho đến khi nhận được tin tốt từ Định Quốc hầu.

...

Ngay lúc này, Quý Thuần Khanh đang cùng với bốn vạn binh lính khó khăn chật vật băng qua con đường núi nhỏ hẹp. Con đường mà bọn họ bắt buộc phải vượt qua vừa âm u vừa nguy hiểm, trái có dãy núi cao nghìn trượng, phải có vực sâu không thấy đáy khiến cho người khác nhìn vào tưởng chừng như không có lộ tuyến. Nhưng Quý Thuần Khanh trong lòng hiểu rất rõ, nếu không dám đi, hắn tuyệt đối sẽ không thấy được "thôn trang nhỏ". Cũng giống như thi nhân Lục Du vậy, chỉ có quả quyết bước tiếp thì trước mắt họ mới là quang cảnh tươi đẹp, thanh bình.

Đoàn người phải mất gần ba canh giờ mới an toàn ra khỏi nơi ấy. Biết rằng binh quý thần tốc nên khi cả đội vừa tập hợp, Quý Thuần Khanh đã lập tức dẫn quân tiến thẳng đến hoàng thành Phong Vân quốc, không trì hoãn thêm bất kì một giây phút nào. Binh gia nói rất hay, muốn giành được phần thắng thì điều cần làm đó là phải giành được thế chủ động. Nay Quý Thuần Khanh trực tiếp đánh vào hoàng thành của địch thì quyền chủ động không phải đã rơi vào tay hắn rồi hay sao! Phong Vân quốc chỉ là một nước nhỏ, binh lực cả nước trên dưới cũng chỉ có khoảng tám vạn. Lần này liên minh với Hung quốc e là đã dốc hết cả vốn gốc. Nhưng cơ mật quốc gia sợ rằng không đơn giản như những gì đang được thể hiện ở bên ngoài. Vì vậy Quý Thuần Khanh vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không ngoài dự đoán của hắn, binh lính trấn thủ tại hoàng thành của Phong Vân quốc... hẳn có thể lên đến con số hai vạn! Thế nên Quý Thuần Khanh mới dẫn theo bốn vạn tinh binh toàn lực tấn công, quyết không để bọn chúng có cơ hội trở mình!

Và không ngoài dự đoán, kết cục chỉ sau vài canh giờ thành trì của địch đã nhanh chóng thất thủ. Cả hoàng cung Phong Vân quốc, toàn bộ đều bị diệt vong chỉ trong một đêm!

...

Rạng sáng, ngọn lửa ở thành Thái Bỉ rốt cuộc tắt. Tên tướng địch nhìn thấy liền ha hả cười lớn, thời khắc hắn mong chờ cuối cùng đã tới. Nhưng bất ngờ ngay lúc này, một tên lính cưỡi ngựa thất kinh vội vã chạy lại. Tên tướng soái thấy vậy trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Binh lính nọ cả người chật vật khó xem, hai chân vẫn còn đang run rẩy, thở hổn hển báo:

- Tướng quân, hoàng thành đang bị tấn công. Hoàng thượng gọi ngài về kinh ứng cứu gấp, nếu không hoàng thành khó mà giữ được.

Hắn lấy hơi nói tiếp:

- Người đến tấn công không ai khác, chính là Quý Thuần Khanh Định Quốc hầu của An Hòa quốc.

Nghe đến đây tên tướng soái cả người liền lảo đảo. Rõ ràng mười sáu vạn binh lính của hắn đã bao vây thành Thái Bỉ từ tối hôm qua, đến con muỗi cũng bay không lọt, làm sao tên Quý Thuần Khanh đó có thể dẫn binh đánh đến hoàng thành của Hung quốc được? Ánh mắt hắn mở to đảo quanh, trong đầu chợt nghĩ đến "Chẳng lẽ Quý Thuần Khanh đã âm thầm hành quân từ trước?" Nhưng nghi hoặc vừa qua đi, tên tướng soái lại quả quyết lắc đầu. Quý Thuần Khanh sao có thể thần không biết quỷ không hay mà tiến đến Hung quốc được? Biên giới luôn có người canh gác, nếu phát hiện một động tĩnh nhỏ, chắc chắn tướng soái như hắn phải là người biết đầu tiên mới đúng! Chuyện này rốt cuộc quá khó để giải thích, trong đầu hắn liền nhanh chóng xoay chuyển một hồi, sau đó cả cơ thể đều căng chặt, con ngươi lộ ra tia kiên quyết. Không hổ là tướng soái của Hung quốc, trong hoàn cảnh như thế này hắn ta vẫn còn bình tĩnh để phân tích tình huống trước mặt. Nhưng đáng tiếc chuyện hắn có thể nghĩ được... Quý Thuần Khanh đương nhiên cũng không thể bỏ qua!

Tên tướng soái vẫn đang đi đi lại lại, hiện tại Quý Thuần Khanh đã dẫn quân sang Hung quốc, vậy nên trong thành Thái Bỉ ắt còn lại rất ít người. Thời cơ để tấn công thành Thái Bỉ nếu không thực hiện ngay, e là sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nhưng hoàng thành Hung quốc cũng không thể bị thất thủ! Nếu chỉ ham lợi trước mắt mà bỏ qua căn cơ phía sau, như vậy bọn chúng cũng chẳng khác nào một đám chuột không có nhà để về. Đến lúc đó lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bọn chúng tuy thành công chiếm được thành trì, nhưng trên dưới hai bên đều giáp địch, cái kết chắc chắn sẽ chết không toàn thây.

Sau khi cân nhắc lợi hại, tên tướng soái mới tức giận giậm chân một cái, mày rậm chau chặt vô cùng phẫn nộ. Hắn hung ác nhìn về phía thành Thái Bỉ lần cuối rồi lập tức hạ lệnh rút lui toàn bộ tám vạn binh lính quay về Hung quốc cứu giá. Động tĩnh bất ngờ này đã khiến một viên tướng của Phong Vân quốc biết được. Sau khi hỏi rõ đầu đuôi sự việc, tám vạn binh lính Phong Vân quốc cũng không thể không quay về nước xem xét tình hình.

Mười sáu vạn binh mã nay chia làm hai đường, Phong Vân quốc chỉ vừa quay về đến biên giới, đã gặp ngay đội quân của Quý Thuần Khanh trốn ở trên núi mai phục. Quân ta ưu thế ở trên cao, vừa ném đá vừa bắn tên, binh sĩ Phong Vân hoàn toàn không có khả năng chống trả. Chỉ sau một canh giờ, quân địch phía dưới đã tử thương nhiều vô kể, số còn lại may mắn sống sót đều quỳ xuống xin hàng. Nguy cơ của An Hòa quốc tức thì đã được giải quyết một nửa!

Nhưng bên phía Hung quốc lại không được thuận lợi như vậy. Bởi địa hình nơi đây vốn không có núi cao, quân ta chỉ có thể tập kích bọn chúng bất ngờ trong rừng cây. Hung quốc bị đánh lén thì nhất thời lao đao, cộng thêm đội quân của Quý Thuần Khanh cứ thoắt ẩn thoắt hiện dọa chúng sợ hãi. Ưu thế về số lượng nháy mắt hoàn toàn bị bọn chúng quên mất sạch. Nhưng đúng lúc này tướng soái Hung quốc lại tinh mắt phát hiện phía đối diện Quý Thuần Khanh dẫn theo chẳng có bao nhiêu binh mã, hoàn toàn không so được với hắn. Trong lòng hắn được dịp thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng còn không quên nhếch lên cười mỉa mai:

- Đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình! Tất cả đừng hoảng loạn, đối phương chỉ đang giả thần giả quỷ, thực chất binh lính vô cùng ít ỏi còn không đủ cho chúng ta giẫm chết! Mau tiến lên, giết hết bọn chúng cho ta!!!

Nghe vậy, Quý Thuần Khanh cũng không đếm xỉa đáp lời. Thay vào đó trường thương trên tay được hắn siết chặt hơn, cả người toát ra ngạo khí, cuồng bạo lao thẳng vào quân địch hét lớn:

- Giết!!!

Khí thế như sấm, sức lực kinh người, khi tướng soái Hung quốc còn đang đứng im tại chỗ thì cây thương của Quý Thuần Khanh đã lấy tốc độ nhanh như vũ bão đâm đến. Nhất thương làm hắn ngã ngựa, nhị thương chém đôi áo giáp hắn, tam thương ngoan tuyệt xuyên tâm hắn ta. Đầu của tên tướng soái cũng bị một nhát thương của Quý Thuần Khanh chém lìa rơi bộp trên mặt đất. Một màn này được binh lính Hung quốc nhìn thấy rõ mồn một, bọn chúng trong chốc lát đã hỗn loạn thất kinh, sợ hãi không thôi, nhuệ khí nháy mắt đều biến mất sạch. Lúc này ở đằng xa lại vang lên giọng nói cực kì hưng phấn của một nam tử khiến trong lòng bọn chúng đều khóc không thành tiếng:

- Hầu gia, Vũ Duệ đến giúp người đây!

Quý Thuần Khanh nghe người đã tới, hắn chỉ hơi quay đầu sang phía sau, khóe môi khẽ giương lên cao, lãnh thanh đáp lại một tiếng:

- Tốt!

Thấy binh mã kéo đến trùng trùng điệp điệp, khí thế lấn át, đội quân Hung quốc nhận ra tình thế bất lợi. Biết không thể tiếp tục chống trả, chúng liền lần lượt buông bỏ vũ khí đầu hàng. Cứ thế chiến sự phương Bắc kết thúc mĩ mãn, từ ấy Phong Vân và Hung quốc chính thức sáp nhập vào An Hòa.

...

Chú thích:

(1) Tòa hỏa sơn: một ngọn núi lửa khổng lồ.

*Trích trong bài thơ Tiền Xuất Tái Kỳ 6 của Thi nhân Đỗ Phủ. Nguồn thivien.net