Thiên Hạ Kỳ Nữ

Chương 27: Thần y cơ túc



Cơ trong cơ mưu trí độ, Túc nghĩa là một thứ đá quý ngọc báu. Khi xưa dạy dỗ hắn, sư phụ thấy hắn tài hoa hơn người, mẫn tiệp thông minh nên mới cố ý ban cho hắn cái tên Cơ Túc này. Sau lại xảy ra biến cố, vô hình trung khiến hắn và sư phụ không còn chung tiếng nói, sơ tâm mỗi người đều dần dần khác đi khiến cho cả hai vì vậy mà gián đoạn duyên sư đồ. Chuyện trôi qua đã lâu, cũng gần hai mươi năm rồi hắn không còn nhắc trên môi hai chữ Cơ Túc này nữa. Cho nên vừa rồi khi tự giới thiệu bản thân, câu từ của hắn thốt ra có hơi vụng về, gượng gạo.

Biết được thân phận của Cơ Túc là đại phu, trong Lưu Tịnh Thi càng tăng thêm mấy phần hảo cảm. Nàng chợt nhớ tới vừa rồi vì cứu nàng mà sau lưng Cơ Túc có bị thương chảy máu. Lưu Tịnh Thi liền quay sang Tư Đình, mang theo ánh mắt cấp thiết nói:

- Cơ đại phu vừa rồi vì cứu ta mà bị thương. Tư Đình phiền huynh hãy mau cho người đưa Cơ đại phu về thành chữa trị giúp ta!

Nghe ra được sự quan tâm ở trong lời nói đó, đáy mắt Tư Đình nhìn nàng càng thêm sâu. Hắn hỏi:

- Vậy còn muội thì sao?

Lưu Tịnh Thi lúc này mới hơi nhếch khóe môi. Dù hiện tại gương mặt nàng có lấm lem, quần áo không chỉnh tề thì cũng chẳng thể giấu nổi vẻ anh linh, thanh nhã hiện lên trên khuôn trăng ấy. Nét trí huệ này không khỏi khiến cho cả hai nam tử nhìn nàng nhiều thêm một lần.

- Tạm thời ta chưa thể rời khỏi nơi đây. Trước hết ta vẫn còn muốn xem xét xung quanh một chút!

Đúng lúc này một binh sĩ từ sau vội tiến lên thông báo:

- Thưa tướng quân! Tất cả đều đã bị tiêu diệt!

Thấy người tới vừa hay, Tư Đình liền nghiêng mặt phân phó:

- Mau đưa Cơ đại phu về thành trị thương!

- Tuân lệnh!

Trước khi đi, Cơ Túc vẫn không quên quay qua làm tư thế hơi khom lưng chắp tay cảm tạ tới Tư Đình. Đến khi ánh mắt rơi trên người Lưu Tịnh Thi, hắn liền bình đạm gật đầu xem như cúi chào, con ngươi mang theo một thoáng nghĩ ngợi.

Trên đường đi đến phương Nam, Cơ Túc hắn đã từng nghe qua không ít giai thoại về một vị Quận chúa tài ba, nhân ái. Người ta nói nàng mười tuổi đã có thể nhìn thấu âm mưu của giặc ngoại xâm, mười sáu tuổi dùng một cơn sóng nhấn chìm hai mươi vạn đại quân Đông quốc. Hơn hết trước sau mỗi một cuộc chiến, nàng đều quan tâm tới an nguy và sinh kế của muôn dân. Dốc hết sức tế bần, lao tâm lo nghĩ cho dân chúng trong thời cuộc rối ren, nàng đều không hề kêu ca than vãn. Phàm là người đã gặp qua nàng, ai ai cũng phải khen rằng Quận chúa đích thị là người có tâm thiện như Bồ Tát, tướng mạo khoan nhã hiền lương. Khi ấy hắn thật sự đã bị khơi dậy bản tính tò mò nhưng trong lòng vẫn còn có chút bán tín bán nghi. Dù sao giai thoại được lưu truyền trong dân gian tuy có tính hiện thực nhưng cũng không hẳn là đúng hoàn toàn. Người dân thường truyền tụng nhau những câu chuyện của các nhân vật nổi tiếng mục đích nhằm để răn dạy đạo đức cho thế hệ sau, giúp cho người đời hiểu biết thế nào là lẽ phải. Thế nên không tránh khỏi chuyện các giai thoại ấy thường bị phóng đại quá mức.

Vị Quận chúa tuệ tú được nhắc đến trong miệng thiên hạ, có lẽ hôm nay hắn đã có dịp gặp mặt. Vừa rồi trong lúc hái thuốc ở gần đấy, vô tình nghe được lời nàng phân tích về đặc điểm cũng như cách thức để có thể tìm được nguồn nước, hắn thật lòng cảm thấy vô cùng kính ngưỡng, khâm phục nàng. Vẻ như ở ngoài đời, nàng còn mẫn duệ và trí dũng hơn thế. Cơ Túc hắn xưa nay gặp qua mỹ nhân sắc nước hương trời quả thật không ít, nhưng người con gái như lan như ngọc ở trước mắt, tuyệt đối là lần đầu tiên. An Hòa quốc có được một vị Quận chúa như vậy, chỉ mong những tai kiếp về sau, quốc thổ này sẽ bình an mà vượt qua tất cả.

Suy nghĩ một chút mà bất giác hắn cũng đã quên mất cơn đau rát ở sau lưng. Chừng như có một hình ảnh nào đó đã vô tình in sâu vào lòng hắn - một điểm thanh tân giữa thời cuộc điêu linh loạn lạc. Điểm sáng thanh khiết ấy lóe lên trong lồng ngực hắn... lấp loáng mang tên Lưu Tịnh Thi!

...

Rạng đông, mặt trời đằng chân mây dần nhô lên cao, rũ đi tấm màn nhung u tối, ẩm ướt của sương đêm, báo hiệu cho muôn dân phương Nam một ngày mới tươi đẹp. Sáng sớm hôm nay Lưu Tịnh Thi đã vội vàng xuất phủ. Giờ Thìn vừa điểm, xe ngựa của nàng cũng đúng lúc dừng chân trước y quán Từ Tâm - y quán lớn nhất tại Thiết Nam thành. Lần trước vì bận rộn kiểm tra xung quanh khu vực hồ nước ở cánh rừng Tây Độc, nàng vẫn chưa có dịp nói một lời cảm ơn tử tế nào đến Cơ Túc. Nay trước hết nàng muốn đến để cảm tạ ơn cứu mạng, sau là muốn lưu tâm giữ người!

Vạt áo hồ thủy nhẹ nhàng phiêu động theo từng bước chân nàng, phảng phất như bao trầm lặng giữa khung cảnh tai ương này đều được nàng khẽ khàng quét đi. Xuyên qua sân sau, Lưu Tịnh Thi liền đi thẳng một mạch tới căn phòng ở cuối dãy phía Tây. Khi mũi hài vừa chạm đến bậc thềm, cánh cửa gỗ trước mắt nàng bỗng đột ngột mở ra, một thân bạch y sau đó cũng từ từ lộ diện. Lần thứ hai chạm mặt, Cơ Túc vẫn một tư thái thong dong, tưởng như đối phương đã sớm biết nàng sẽ đến đây tìm hắn. Hắn hơi cúi người lên tiếng:

- Cơ Túc gặp qua Quận chúa!

Lưu Tịnh Thi vội đáp:

- Cơ đại phu không cần đa lễ!

Hai người chào nhau xem như có lễ, sau đó cả hai không nhanh không chậm đi vào phòng, ngồi xuống chiếc bàn tròn ở giữa chính sảnh. Lần này Cơ Túc mở lời trước:

- Không biết hôm nay Quận chúa đến đây là có việc gì?

- Hôm nay ta đến đây, trước để gửi lời cảm ơn chân thành đến đại phu, sau muốn mời Cơ đại phu ở lại phương Nam để cứu giúp bá tánh thoát khỏi cảnh ốm đau, bệnh tật! Không biết ý của Cơ Túc đại phu như thế nào?

Câu hỏi vừa nghe tưởng bình thường đơn giản nhưng thật ra lại là một loại xiềng xích vô hình được đeo vào cổ hắn. Giữa thời điểm nhạy cảm như hiện nay lại xuất hiện một người không rõ lai lịch như hắn, đúng là khó tránh khỏi lòng người phát sinh nghi ngờ. Vị Quận chúa ở trước mặt này cũng thế, nàng quả thật là người làm việc cẩn thận, không hề dung túng cho bất kỳ sự nghi hoặc nào của bản thân. Nhác trông thân phận ngoại quốc của hắn có lẽ nàng đã điều tra ra, lần trải qua sinh tử ở trong rừng chắc rằng nàng cũng không hoàn toàn tin đó là sự trùng hợp. Bây giờ ngoài mặt nàng ngỏ ý mời hắn ở lại, nhưng mục đích chẳng phải là muốn giữ hắn ở dưới mí mắt để tiện quan sát thêm hay sao! Câu hỏi này, liệu hắn còn có thể lựa chọn đáp án từ chối được nữa chăng?

Nhìn người con gái có cốt khí cao quý ở trước mặt, trong lòng hắn chỉ biết âm thầm nở nụ cười bất đắc dĩ. Từ ánh mắt, điệu bộ, cử chỉ hay là cả lời nói, tất cả đều không đơn thuần giống như vẻ ngoài mong manh của nàng. Nó vừa có chút phong thái của một trang thiếu niên quân tử, vừa có chút uyển chuyển của một vị Quận chúa tài hoa. Khí độ ấy đủ khiến cho người đối diện cảm thấy muốn phục tùng mà cũng muốn sóng vai đi bên cạnh nàng.

- Quận chúa quá lời rồi! Thảo dân vốn là một đại phu, cứu người cũng là lẽ đương nhiên mà thôi, xin Quận chúa đừng nên để tâm chuyện này. Còn về việc ở lại Thiết Nam thành, thảo dân thật lòng rất nguyện ý. Hơn nữa có lời này thảo dân định sẽ nói với các vị quan gia. Nhưng nay Quận chúa đã ở đây, thảo dân xin phép được trình bày.

Lưu Tịnh Thi nhìn vẻ mặt cười như không cười của người nọ, trong lòng không khỏi tăng thêm mấy phần tán thưởng. Thái độ ngay thẳng, không kiêu căng không siểm nịnh này, đến cả các bậc quan nhân trong triều đình cũng khó mà gặp được. Nàng có hơi mong chờ nhẹ nhướn mày đáp:

- Mời Cơ đại phu nói!

- Thật ra thảo dân có cách để tìm được nhiều nguồn nước hơn cho mọi người...