Thiên Hạ Nợ Ta

Chương 1



1.

Thái tử ca ca thanh mai trúc mã của ta đăng cơ, việc đầu tiên làm chính là hạ lệnh ban c.h.ế.t cho ta.

Để đề phòng ta trốn thoát, hắn phái tâm phúc nội thị Lý Cát An mà hắn tín nhiệm nhất đến giam hình.

Khi thị vệ đè ta rót rượu, Lý Cát An ở bên cạnh đọc bản ghi tội đã chuẩn bị sẵn cho ta:

"Ta, Quý Thanh Yến, sinh ra ở Quý Thị Thượng Kinh, tên thật là Quý Tiêu. May mắn được tiên đế Nhân An bệ hạ thương xót, dựa vào công lao của tổ tiên, được đặt tên là Thanh Yến, phong hào cao quý công chúa trấn quốc công. Nhưng ta trời sinh kiêu căng, bướng bỉnh vô cùng, hà khắc với nô bộc, ức hiếp dân chúng. Tâm tư lại ác độc, trong lúc cãi vãi, lại mưu toan đầu độc các quý nữ, tội ác tày trời. Sau khi gây ra tội lớn, ta như mới tỉnh mộng, ngày đêm ăn ngủ không yên, cảm thấy mình làm nhục gia phong, phụ lòng hoàng ân, chỉ có thể lấy ch.ế.t tạ tội!"

Một giọt nước mắt không nhịn được rơi xuống, cổ họng đau như lửa đốt.

Kiêu căng bướng bỉnh, tâm tư ác độc...

Nhưng ngay từ đầu rõ ràng, mọi người đều nói với ta rằng cả thiên hạ này nợ ta, cả đời này ta có thể tùy ý mà sống.

Tại sao bây giờ lại nói ta tội ác tày trời?

Ta ch.ế.t. không nhắm mắt!

Lý Cát An vuốt mắt thay ta, thở dài nói:

"Công chúa điện hạ, nếu có kiếp sau, thà sinh trong một gia đình nghèo khó, có cả cha lẫn mẹ, còn hơn là làm cô nhi nhà cao cửa rộng."

2.

Bóng tối u ám bao trùm lấy ta, ta không nhịn nổi muốn hét lên thật to, nhưng giọng nói giờ đây lại mỏng manh yếu đuối như tiếng trẻ con.

Giây phút bóng tối dần biến mất, ta vậy mà lại trọng sinh rồi.

Ta trọng sinh trở lại năm bảy tuổi.

Năm này, cha mẹ ta đã đánh bại Bắc Di, khiến yêu tộc ở Bắc Di triệt để đầu hàng, từ đó trở đi Đại Dận không còn ngoại địch.

Nhưng họ đã ch.ết bi thảm ngay trong đêm chiến thắng đầu tiên bởi đám tàn quân Bắc Di cấu kết với gian tế ở phủ tướng quân sắp đặt đầu độc.

Ngay khi có tin dữ truyền về từ Bắc Xuyên, người dân toàn quốc đều thương tiếc.

Từ năm bốn tuổi, ta được nuôi dưỡng trong cung, là bạn đồng hành của các vị công chúa, quận chúa.

Xét công lao, cha ta được truy phong là Nhất phẩm Trấn quốc công.

Nhưng Quý gia từ trên xuống dưới chỉ còn lại mình ta, phần công danh này chẳng còn người kế thừa, hoàng đế liền dứt khoát phong cô nhi Quý gia như ta làm Nhất phẩm Trấn quốc công chúa, ban tên Thanh Yến.

Thậm chí còn miệng vàng lời ngọc nói rằng từ nay về sau sẽ coi ta như con gái ruột để linh hồn trên dưới Quý gia hào kiệt được xoa dịu.

Hành động vừa diễn ra, văn võ bá quan khắp triều, bách tính thiên hạ đều chắp tay tung hô bệ hạ nhân nghĩa.

Mọi việc xảy ra ở kiếp này đều giống như kiếp trước.

Ngay cả sự khiêu khích của Vĩnh An và lúc ta bị lăng nhục ở Thái Học Viện cũng giống hệt như kiếp trước.

3.

" Gặp bổn công chúa còn không hành lễ? ", nhìn thấy ta từ xa, Vĩnh An vênh váo hống hách la lên.

Nhưng bây giờ rõ ràng là phẩm vị của ta cao hơn nàng ta, phải là nàng ta hành lễ với ta mới đúng.

Kiếp trước, sau khi ta được phong là Trấn quốc công chúa, lần đầu tiên vào Thái Học Viện, Vĩnh An cũng là cái dáng vẻ như này.

Khi đó ta ngu ngốc, không hiểu rõ phẩm cấp, không biết Trấn quốc công chúa có ý nghĩa là gì, thật thà dập đầu hành đại lễ trước sự lừa gạt của nàng ta. Cuối cùng bị nàng cùng đám tùy tùng giễu cợt là một kẻ ngốc chẳng hiểu biết gì.

Vĩnh An là đích nữ của hoàng hậu, vốn là công chúa được sủng ái nhất.

Sau khi ta được phong làm công chúa, vì để biểu thị thái độ coi trọng ta, hoàng đế và hoàng hậu đều ban thưởng cho ta rất nhiều, ngay cả đến những thứ đồ được cống nạp từ ngoài cung đều để ta chọn trước.

Đồ ngốc như Vĩnh An, không hiểu đạo làm đế vương, chỉ cố chấp cho rằng là ta cướp hết sự sủng ái thuộc về nàng ta, vậy nên đặc biệt nhắm vào ta.

Chỉ tiếc, ta của kiếp trước còn ngu ngốc hơn cả kẻ ngốc như Vĩnh An, vậy nên mới bị nàng ta bám dính lấy.

Nghĩ tới mấy chuyện này, ta nhịn không được mà thầm thở dài.

" Ngươi bị điếc rồi hay sao? Ta kêu ngươi hành lễ có nghe thấy không! ". Giọng nói sắc bén của Vĩnh An như muốn xuyên thủng màng nhĩ của ta.

Ta trực tiếp nhắc nhở nàng ta:

" Luận phẩm cấp, nên là ngươi hành lễ với ta. "

Dường như nàng ta không nghĩ đến ta sẽ nói những lời như vậy, Vĩnh An vẻ mặt đi.ên cuồng:

" Ngươi nghĩ rằng bản thân được phong làm công chúa thì ghê gớm lắm sao? Ta là công chúa huyết mạch hoàng tộc, thứ không cha không mẹ như ngươi, chẳng qua được phụ hoàng thương hại, ngươi còn tự cho mình cao quý lắm sao! "

Nàng ta còn chưa nói xong đã bị một giọng nói trong trẻo chen ngang:

"Vĩnh An điện hạ, cẩn thận lời nói."

Người đang đi tới mặc một bộ y phục xanh lá trúc, khuôn mặt tuấn tú, hướng về phía ta và Vĩnh An hành lễ.

Tuy còn là một thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng đã mang trên mình một cảm giác cao quý và tao nhã khó tả.

Đó là con trai của Tô Thái Phó, Tô Hoài Cẩm.

“ Quý gia bị diệt toàn tộc mới đổi lại cho triều đại chúng ta biên cương mấy ngàn năm thái bình. Thanh Yến điện hạ là cô nhi của Quý gia, cũng được hoàng thượng đích thân phong làm Trấn quốc Công chúa. Vĩnh An điện hạ sao có thể lấy nỗi đau mất đi người thân ra để chế nhạo? Há chẳng phải làm tan nát trái tim tất cả những chiến sĩ đang chiến đấu vì đất nước?”

Vĩnh An ôm cục tức ngậm miệng lại, nhưng thần sắc lại đầy vẻ không cam lòng.

Ta biết nàng ta sẽ không chịu bỏ cuộc.

Ta hướng về phía Tô Hoài Cẩm đáp lễ:

“Thanh Yến cảm tạ lời nói chính trực của Hoài Cẩm ca ca.”

Vẻ mặt của Vĩnh An càng trở nên xấu hơn.

Ta biết nàng ta thích Tô Hoài Cẩm.

Nhưng ta làm vậy không phải vì muốn chọc tức nàng ta.

4.

Kiếp trước, ta cực kì ghét Tô Hoài Cẩm.

Khi đó, ta thường xuyên bị nhóm quý nữ do Vĩnh An dẫn đầu chế giễu. Cũng trách ta đầu óc không thông minh, miệng lại vụng nên không nói lại bọn họ, dần dần nảy sinh sự tự ti.

Để giữ thể diện của chính mình, bất cứ hành động nào đều phải thể hiện ra uy danh của Trấn quốc công chúa.

Đây là niềm tin duy nhất của ta.

Mỗi lần Tô Hoài Cẩn nhìn thấy ta, huynh ấy đều tràng giang đại hải khuyên nhủ ta phải lễ phép, không được kiêu ngạo, không được lúc nào cũng dựa vào danh hiệu Trấn quốc công chúa mà hành xử.

Huynh ấy nói ta như hoa nở trên gấm, như ngọn lửa lớn gặp dầu, nếu không biết kiềm chế thì sẽ gặp tai bay vạ gió.

Ta lúc đó là một kẻ ngốc, cứ nghĩ huynh ấy là đang coi thường ta.

Luôn chẳng để tâm đến những gì huynh ấy nói, nhưng nào ngờ những lời ấy đều là lời tiên tri.

Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ có huynh ấy là người duy nhất nói ra sự thật từ tận đáy lòng.

Màn đáp trả này, không chỉ để cảm ơn lời nói hôm nay của huynh mà còn để cảm ơn huynh vì tất cả những lời tận tình khuyên bảo ở kiếp trước.