Thiên Hạ Thái Bình

Chương 38: Phiên ngoaị: Váy cưới



Mười năm chồng vợ, không dài, nhưng dấu vết thời gian trên cơ thể người già rõ ràng hơn so với người trẻ. Tiểu Ngải mới ba mươi tuổi, vẻ non nớt đã phai, cả người toát lên vẻ rực rỡ nhất của hoa khi nở. Quần áo may đo, vòng ngọc trai, khuyên tai Coco Chanel, gu thẩm mỹ vẫn hơi tầm thường, nhưng đã không còn vẻ sinh ra không tốt nữa. Hồi hai mươi tuổi nhìn người luôn mang chút nịnh nọt, bây giờ nhìn người chỉ lười biếng.

Cô đã hứa, nên việc cưới của em trai cô cũng xong xuôi từng bước một, ngoại trừ chứng nhận hôn thú khó hơn một chút, còn lại không phải chuyện lớn, cô tự mình về nhà đưa xe cưới, nhưng tâm trạng khi về không cao, Ninh Gia Tề lợi dụng lúc cô mơ màng trước khi ngủ hỏi han, lúc này ý thức mơ hồ nên người ta không thể nói dối được, cô úp mặt xuống gối, nhìn trần nhà thở dài: "Em còn chẳng có váy cưới." Có lẽ là về nhà thấy cảnh cũ tình xưa.

Họ không có đám cưới, anh không đủ tư cách, vợ trẻ chồng già đã là trò cười lớn, lại còn loan báo cả thiên hạ nữa à, nhưng cô chỉ muốn có một bộ thôi mà cũng chẳng có gì, anh cho người may quần áo gửi về cho Tiểu Ngải mặc, trong đó có thêm một bộ, váy lụa trắng, gọi là váy cưới thì hơi đơn giản, nhưng chắc chắn không phải váy thường ngày, Tiểi Ngải vui mừng khôn xiết, anh cũng sờ vào chiếc váy trơn láng kêu sột soạt, đặt tay lên, anh lại nhăn mặt ghét bỏ rút tay về ngay. Anh thấy ở mu bàn tay mình, một vệt nhỏ màu nâu nhạt không rõ, nhưng nó có tên gọi, là đốm lão hóa. Anh lấy cớ bận việc trốn vào phòng làm việc. Váy cưới là món quà trọng đại nhất tặng cô gái, chú rể chỉ là phụ kiện trang trí, nhưng chiếc váy thiêng liêng rõ ràng không cần một phụ kiện gần năm mươi tuổi.

Anh cảm thấy Tiểu Ngải có lẽ cũng nghĩ như vậy, cô không ra khỏi phòng cả buổi chiều, trong tưởng tượng của anh, cô nên đang xếp đặt chiếc váy, mặc vào rồi đứng trước gương trang điểm, búi tóc, chụp ảnh, xếp đặt bản thân như xếp đặt búp bê, anh vuốt tóc mới nhuộm tự giễu cười, cô không nhận ra thiếu một vai phụ, tự ái bị tổn thương, anh lại độc miệng, cô không muốn thì anh cũng không muốn, anh đã từng mặc trang phục cưới đẹp nhất vào thời điểm tốt nhất đời, cưới cô cũng chỉ vì muốn có con thôi.

Vì tâm trạng không tốt nên anh ấy lại không hợp tác, vẫn là cái cớ cũ.

"Đơn vị có việc, anh không đi về với em đâu."

Nhưng Tiểu Ngải đã khoe với mọi người rồi, cô ấy cứ nài nỉ anh ấy.

"Em đã nói với mọi người rồi, nhà em cũng đã sắp xếp xong rồi, khách sạn tốt nhất, bảo vệ an ninh nghiêm ngặt nhất, anh ở phòng đơn không cần gặp ai cả, họ mong chờ đã lâu rồi, chỉ ở một ngày thôi, một ngày rồi về, em van anh đấy."

Nhưng anh vẫn không chịu, mặc váy cưới sao anh có thể quên được!

"Em van anh đấy." Nói rồi, cô ấy luồn vào trong chăn để quấy rối anh, dùng đầu mũi lạnh lẽo cọ vào cổ anh, như một con chó nhỏ trí thông minh thấp.

Anh cảm thấy phiền não, đè lại đầu cô xuống. Nhưng cô hiểu lầm ý định của anh.

"Anh làm rồi sẽ nghe theo em chứ?"

Anh có chuyện trong lòng, những cám dỗ xác thịt ríu rít này không còn quyến rũ nữa, anh lật người quay lưng về phía cô giả vờ ngủ.

"Cuối cùng anh sao vậy chứ?" Tiểu Ngải hỏi một cách bối rối.

Đó chính là vợ anh, chu đáo nhưng không hiểu tâm trạng anh, cả gần gũi lẫn xa cách.

"Ngày mai anh đi, đừng làm phiền anh nữa."

Tại đám cưới, quả thật anh không phải gặp ai cả, chỉ ngồi đó là gia đình nhà vợ đã hài lòng rồi, ăn xong, họ muốn chụp ảnh, theo từng nhóm gia đình, nhà trai nhà gái, họ hàng lần lượt lên. Nhưng không ai dám đến chào anh cả, cho đến khi đến lượt gia đình nhà Tiểu Ngải, ông bà Ngải Kế Phú, đôi vợ chồng mới cưới cùng Tiểu Ngải và Khâm Văn, Tiểu Ngải thì thầm vào tai Khâm Văn điều gì đó, Khâm Văn bèn đến gọi anh.

"Ba ơi, ba cũng lại đây chụp với chúng con một bức được không, chỉ một bức thôi." Khâm Văn thận trọng đề nghị.

Anh đến rồi lại từ chối mãi, cuối cùng anh ngồi với ông bà Ngải Kế Phú trên ghế dài, còn các cặp vợ chồng trẻ đứng phía sau chụp một bức ảnh, anh định đứng dậy nhưng bị Tiểu Ngải giữ lại.

"Gia đình chúng ta chưa có một bức ảnh chung nào cả."

Càng lúc càng khó khăn hơn, đòi váy cưới rồi lại đòi chụp ảnh chung, phụ nữ thật là tham lam, nhưng cũng chẳng sao, anh vẫn ngồi đó, Tiểu Ngải và Khâm Văn đứng phía sau.

"Lại gần vào giữa một chút." Nhiếp ảnh gia chỉ đạo.

Tiểu Ngải liền đặt hai bàn tay lên vai anh, anh quay người lại nhìn cô,

Tiểu Ngải không hiểu: "Nhìn em làm gì, nhìn phía trước chứ."

Cảm giác nặng nề và ấm áp của bàn tay cô qua lớp áo vẫn rất rõ ràng, anh chợt không biết phải làm sao để tạo nên biểu cảm.

Trên chuyến bay về, Tiểu Ngải xách một chiếc vali lớn, anh cũng đã thấy nó khi sang đây nhưng không hỏi.

"Đó là gì vậy?"

"Váy cưới chứ gì."

"Em thích đến vậy sao? Mang theo cả khi ra ngoài à?"

"Đâu có, là Dạ Uyển muốn mượn váy cưới của em, bảo sẽ mang lại điềm lành, cô ấy lại lẩm bẩm, "tái hôn có điềm lành gì đâu.""

Nhưng anh đã hiểu ra: "Không phải em muốn có váy cưới sao?"

"Tôi cần cái đồ trắng xóa như đi đám tang làm gì?"

Đúng rồi, cô ấy vốn có cái nhìn nông dân, thích những bộ đồ sặc sỡ, anh thì đang đau khổ tận cùng, còn cô thì chẳng hề để tâm.

"Vậy sao em ở trong phòng cả buổi chiều?"

"Em ngủ bù chứ gì, gần đây ngày nào cũng bay đi bay về Tây An, mệt chết đi được."

Anh không khỏi thở dài, miệng lẩm bẩm: "Thương mà không được thương."

"À, bài thơ này em học qua rồi, của Lưu Vĩnh phải không?"

Trước hết đây không phải là thơ, thứ hai là của Tô Đông Pha, nhưng mà...

"Có lẽ là vậy."

Ảnh in ra, anh giữ một tấm đặt trên bàn làm việc, trong ảnh anh ngồi phía trước với khuôn mặt vô cảm, Tiểu Ngải đứng phía sau, hai tay đặt trên vai anh, móng tay sơn màu đỏ rực, cô cười tươi tắn, mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, anh giơ tay che Khâm Văn lại, tự an ủi mình rằng mình giữ gìn bản thân tốt quá, nhìn khoảng cách tuổi tác cũng không lớn lắm nhỉ.