Thiên Hạ Vô Song

Chương 660: Khủng Bố Hút Vàng



Mặc dù ở trong khu dân cư cao cấp còn chia thành hai bộ phận. Trong đó có một phần, nếu không phải tước vị bá tước hoặc là bá tước trở lên, sẽ không có tư cách mua. Một bộ phận khác lại chuẩn bị cho người giàu có, nhưng vẫn hạn chế. Người xuất thân không đạt được một mức nào cái nào đó, căn bản không có cơ hội vào ở.

Đối lập với điều đó chính là, khu vực nhà quy hoạch bình thường nhưng tiếp giáp với khu vực cao cấp, bất luận người nào cũng có thể mua được. Cứ như vậy, lại giành được được sự tán thưởng của rất nhiều người. Loại hạn chế về đẳng cấp nghiêm ngặt và của cải, chính là khiến người ta có thể thể hiện ra đầy đủ sự tài trí và tôn quý hơn người của bản thân.

Cái này cũng chưa tính là hết. Chờ sau khi mọi người hiểu được đầy đủ những thứ này, Mạnh Hàn lại khiến mọi người đều tập trung lại:

- Thành mới không giống với những địa phương khác, có một vài thứ đặc biệt có thể cho mọi người xem thử!

Nói xong, Mạnh Hàn chỉ tay về một góc.

Ánh mắt của mọi người theo ngón tay Mạnh Hàn, toàn bộ đều nhìn về bên đó. Chỉ có điều, người ta ngạc nhiên chính là nơi đó ngoại trừ có một cây đại thụ lớn rộng bằng mấy người ôm ra, không có vật gì khác. Mấy người không tin tà, dùng sức dụi mắt. Nhưng dù nhìn thế nào, ở đó vẫn chẳng thấy có bất kỳ vật gì.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Mạnh Hàn, bất kỳ ai cũng không nói gì, dường như chờ hắn đưa ra một lời giải thích. Mạnh Hàn mỉm cười cũng không nói gì, chỉ vỗ hai tay một cái.

Một tiếng động vang lên, sau đó hắn dùng một ngón tay chỉ về phía đó ra hiệu.

Không đợi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào bên đó, trong góc phòng đó đã vang lên tiếng ào ào.

Cây đại thụ lớn bằng một vòng ôm, ngay trong tình cảnh một đám người đang trợn mắt há hốc mồm chờ đợi, từ một gốc cây đại thụ đang đứng yên đã biến thành một vật sống.

Cành cây to lớn bắt đầu vung lên. Những cái rễ cây hình con rồng có sừng trực tiếp từ dưới đất kéo ra. Trong chốc lát, nó đã biến thành một người cây cực lớn. Không nhận được mệnh lệnh tiếp theo của Mạnh Hàn, người cây cũng không có động tác gì khác, chỉ đứng ở tại chỗ. Nhưng thân thể cực lớn của nó đã khiến tất cả những người nhìn thấy đều hít vào một hơi khí lạnh.

Nhìn thấy người cây cực lớn lớn, mọi người mới nhớ ra, dường như ở gần khu vực của lãnh chúa phủ Mạnh Hàn cũng có không ít cây cối cực lớn. Hơn nữa ở trong toàn bộ Hoàng Sa thành đều có cây cối như vậy tồn tại. Gần như cứ cách một khoảng, liền có một gốc cây giống hệt như vậy. Ban đầu tất cả mọi người cho rằng đây là cây cối vốn có trong Hoàng Sa thành. Hiện tại hắn mới hiểu được, những cái cây này căn bản đều người cây.

- Người cây cấp bảy trăm năm tuổi.

Giọng nói Mạnh Hàn lại vang lên, đánh thức đám người giàu có đang trân trối không nói nên lời:

- Thành mới sẽ có nhiều người cây tồn tại hơn. Vào lúc cần thiết, người cây sẽ bảo vệ sự an toàn của mọi người.

Người cây cấp bảy, tin tức kia quả thực khiến người ta điên cuồng. Nếu như trong một toà thành thị có mấy trăm người cây như vậy. Hơn nữa bên cạnh nơi ở của mình có bốn, năm người cây như vậy tồn tại, mọi người còn có gì lo lắng? Lo lắng Hoàng Sa thành bị người ta công phá sao? Hay lo lắng cho sự an toàn của mình? Chỉ riêng điều này đã đáng để khiến người ta bỏ ra một khoản lớn kim tệ.

Nhiều người còn cảm thấy may mắn. May mắn là mình mình ở Hoàng Sa thành luôn theo khuôn phép cũ, không có làm ra bất kỳ hành vi nào quá đáng. Vừa nghĩ tới bên trong Hoàng Sa thành có vô số người cây như vậy tồn tại, hắn không nhịn được cảm thấy bi ai cho những kẻ đã hoặc là còn chưa gây sự tại Hoàng Sa thành. Không trách được người của đế quốc Quang Minh và đế quốc Hắc Ám đều phải nghiêm túc nhận tội. Thì ra Mạnh Hàn vốn còn có một đòn sát thủ như vậy.

- Bá tước đại nhân, có thể mua những người cây này hay không?

Một quý tộc khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi cũng mặc đồng phục bá tước lớn tiếng hỏi. Hắn nói, gần như chính là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người. Tất cả mọi người vô cùng chờ mong câu trả lời của Mạnh Hàn.

- Đương nhiên, chỉ cần ngươi đưa ra một giá tốt!

Mạnh Hàn mỉm cười đáp lại:

- Quyển sách triệu hoán người cây cấp bảy, 200 ngàn kim tệ một quyển. Đây là sản phẩm của Đại ma đạo sư Tinh Linh tộc hệ thực vật, chắc giá. Ai triệu hoán, những người cây này sẽ nghe mệnh lệnh của người đó. Ngoại trừ hành động không được nhanh chóng ra, nếu để thủ thành giữ nhà, tuyệt đối là sự chọn lựa tốt nhất. Chỉ có điều, triệu hoán người cây cần một cái cây già trăm năm tuổi làm vật dẫn. Tuổi của cây càng lớn, cây cối càng to càng tốt. Điều này cần các vị tự mình chuẩn bị.

Mạnh Hàn nói rất rõ ràng, cũng nói rõ khuyết điểm của người cây. Nhưng không dập tắt ngọn lửa trong lòng mọi người. Rất nhiều người cũng bắt đầu tính toán, có phải cần lập tức mua mấy người cây, đặt ở trong cứ điểm gia tộc của chính mình.

Nhiều người lại bắt đầu cân nhắc tới dụng ý của Mạnh Hàn khi mang người cây ra trước mặt mọi người. Chỉ một lát sau, có một vị thương nhân cẩn thận hỏi:

- Bá tước đại nhân, không biết thành mới sẽ có bao nhiêu người cây như vậy?

- Bước đầu chắc hẳn.

Mạnh Hàn dừng một chút, trong lòng thầm khen người này thức thời. Hắn vừa vặn không muốn chủ động nói ra những điều này. Có người hỏi lại có ý phối hợp:

- Bước đầu chắc hẳn sẽ có một ngàn người cây. Trong đó năm trăm người cây sẽ phân bố tại lãnh chúa phủ và khu dân cư cao cấp. Một vài người cây khác sẽ phân bố ở những địa phương khác. Mặt khác, sẽ có số lượng người cây cấp sáu nhiều hơn phân bố ở biên giới thành thị, cùng với thành vệ quân và thủ vệ thành bảo vệ tường thành.

- A!

Những tiếng hít khí lạnh vang lên. Hai trăm ngàn người cây cấp bảy? Mạnh Hàn dự định đưa tới thành mới một ngàn người cây sao? Còn có thể có số lượng người cây cấp sáu vượt quá con số này để bảo vệ tường thành. Thành mới, còn có thể bị người công phá sao? Người thông minh lập tức nghĩ tới, chỉ cần ở thành mới lập nghiệp, hưởng thụ miễn phí những người cây bảo vệ này. Chỉ có điều, trước đây mọi người không biết mà thôi, hiện tại sau khi biết những điều này, sau đó làm ăn có thể càng an tâm hơn.

- Đại nhân, khu dân cư cao cấp, bao nhiêu tiền một cây, ta mua!

Một lúc lâu sau, khi mọi người đã tiêu hóa được tin tức kia, rốt cuộc có người hô to một tiếng. Hắn kêu gào, lập tức phá vỡ sự rụt rè của mọi người.

- Ta cũng muốn một mảnh. Không, ta muốn hai mảnh!

- Đất thương nghiệp ta muốn một mảnh!

- Đất thương nghiệp gần nhà hát, ta muốn một mảnh!

- Bên cạnh sàn đấu giá, ta muốn ba mảnh!

...

Trong chớp mắt, dường như bữa tiệc rượu này đã biến thành thị trường tự do. Mọi người ở đây bất kể là quý tộc tôn quý, hay là phú hào siêu cấp, đều biến thành những người tiêu thụ chiến đấu xông pha đổ máu trên thương trường. Dường như bọn họ không phải đang tranh đoạt từng mảnh đất khoảng mấy vạn kim tệ, mà chỉ là quần áo giá rẻ khoảng ba, năm tiền đồng.