Thiên Hương Bách Mị

Chương 109: Ước Chiến (1)



Lê Phi cười ra tiếng: “Còn sư huynh nữa, ta mới không thèm gọi.”

Lôi Tu Viễn nhéo nhéo hai má nàng, rồi lại nâng cằm nàng lên, cùi đầu tỉ mỉ chăm chú nhìn, hắn thấp giọng nói: “Dường như có chút gầy đi?”

“Có sao?” Lê Phi sờ sờ mặt, Lôi Tu Viễn không ở bên cạnh, nàng không có khẩu vị, đai lưng đệ tử phục cũng có chút rộng ra. Nàng không muốn để hắn nhìn ra, lúc này cười nói: “Là do cao lên đó nên nhìn có vẻ gầy thôi.”

Lôi Tu Viễn “Ừm” một tiếng thật dài, Lê Phi đột nhiên có chút cáu: “Là cao hơn đó! Chàng ừm cái gì!”

Hắn không trả lời mà chỉ nhìn nàng, Lê Phi có chút ngượng ngùng, nàng thẹn thùng né tránh ánh mắt của hắn, đặt sự chú ý lên tóc của hắn. Mái tóc dài cùng làn da của Lôi Tu Viễn thoáng lộ ra một màu vàng nhạt, không biết có phải nàng đang hoa mắt hay không. Khi Lê Phi cầm một lọn tóc của hắn lên để nhìn kỹ thì ánh sáng màu vàng nhạt đó lại biến mất.

Một bàn tay che mắt nàng lại, Lôi Tu Viễn ôm nàng thật chặt, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Nếu bây giờ không ngủ sẽ không muốn ngủ nữa.”

Lê Phi chỉ cảm thấy trên môi hơi nóng, hắn nhẹ nhàng hôn một cái, môi dừng ở trên môi nàng, như là do dự, thật lâu sau, hắn lại hôn một chút, mới chậm rãi rời đi. Nàng đẩy bàn tay đang che mắt mình ra, chỉ cảm thấy trái tim trong lồ.ng ngực đang đập rất nhanh, khuôn mặt nàng từ từ bắt đầu nóng lên, không hiểu vì sao lại bật cười.

Lôi Tu Viễn đang bóp má của nàng, không chút khách khí mà xoa xoa hai lần. Lê Phi vội vàng đè tay hắn lại, khẽ cười nói: “Không ngủ nữa, chúng ta trò chuyện đi.”

Nàng bắt đầu kể đủ thứ chuyện thú vị và chuyện tu hành cho hắn nghe, không biết nói bao lâu, bất tri bất giác lại chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Lôi Tu Viễn đã không còn ở đây, chỉ có có cửa sổ đang đóng chặt. Lê Phi cảm thấy tất cả như một giấc mộng nhưng tối hôm qua Lôi Tu Viễn thật sự đã đến đây mà, làm sao lại là mộng được.

Sau khi kết thúc tu hành buổi sáng, cơm nàng cũng chẳng muốn ăn, chuyện thứ nhất nàng muốn làm đó chính là đằng vân bay đến Nghiêu Quang Phong. Khi đến nơi đã thấy nơi này tất cả đều là người, có các trưởng lão của các phong khác, tất cả đệ tử thân truyền của Nghiễm Vi chân nhân ngoài trừ Hồ Gia Bình đều tập trung ở đây, ở giữa có một nam thiếu niên mặc đệ tử phục màu trắng trà với ba đường viền đen ở cổ và tay áo. Tất cả đệ tử thân truyền và các trưởng lão đều đang cùng hắn trò chuyện, trên mặt hắn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, tuấn lãng thanh tuyệt, đúng là Lôi Tu Viễn rồi.

Tối hôm qua không phải là một giấc mộng. Lê Phi ở xa xa ngóng nhìn hắn, còn có trang phục thân truyền đệ tử trên người hắn. Kỳ tài ngút trời, mới vừa tròn mười tám đã đột phá Bình Cảnh thứ ba, so với Hồ Gia Bình năm đó khiến cả môn phái chấn động còn sớm hơn vài năm. Tiếng khen ngợi và hâm mộ không dứt, nhưng bọn họ chẳng thể nào biết được, chàng liều mạng như thế nào, vì cái gì mà liều mạng.

“Lôi sư đệ thành thân truyền rồi.” Tô Uyển không biết từ khi nào đã đến đây rồi, thấy Lê Phi một mình đứng ở xa xa, nàng mỉm cười đi đến vỗ vai Lê Phi. “Thật không dám tin mấy tháng trước chúng ta vẫn còn ngang hàng, cùng đi đến Lật Liệt Cốc. Đệ ấy vậy mà đã bỏ xa chúng ta rồi.”

Nàng bỗng nhiên phát hiện Lê Phi trong mắt tràn đầy nước mắt, không khỏi kinh ngạc, hỏi nhỏ: “Muội làm sao thế? Có chuyện gì buồn sao?”

Lê Phi vẫn im lặng, Tô Uyển nhìn nàng rồi lại nhìn Lôi Tu Viễn. Cô nương vừa thẳng thắn lại hết sức mẫn cảm này bỗng dưng hiểu ra điều gì đó, lập tức cười phá lên, vỗ vỗ bả vai Lê Phi: “Vui lên đi, Lôi sư đệ cũng không phải vì muốn thấy muội khóc mà trở thành thân truyền đâu.”

Lê Phi cũng nín khóc mỉm cười. Gặp đứa nhỏ vừa thông mình lại giảo hoạt này lần đầu tiên ở Lục Công Trấn, khi đó nàng chẳng thể ngờ được có một ngày nàng sẽ thích hắn như vậy. Ở nơi đó có nhiều người như thế, nhưng nàng lại có thể tìm được hắn trong đám người đó. Lôi Tu Viễn đã khiến nàng hiểu được, cái gì gọi là độc nhất vô nhị.

Chuyện Lôi Tu Viễn trở thành thân truyền đệ tử chưa được mấy ngày đã lan truyền khắp Vô Nguyệt Đình. Nghiêu Quang Phong có vô số đệ tử, đều là người nổi danh thiên hạ nên khi nhìn thấy vị thiên tài này, có người nói không thể so được với Hồ Gia Bình năm đó, cũng có người nói vị này cực kỳ cao ngạo lạnh lùng, không hề dễ gần. Qua một thời gian, khi thấy dung mạo tuấn lãng của hắn, mấy nữ đệ tử cho dù thích cũng không dám lại gần trêu chọc.

Nói cho cùng, đệ tử tu hành dù sao cũng không giống phàm nhân, ai cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, không muốn làm ra mấy chuyện mất mặt, phí hoài tâm tư.

Vào ngày 21 tháng Giêng âm lịch, Đấu Pháp Đại Hội mười năm một lần của Vô Nguyệt Đình chính thức bắt đầu. Ngoại trừ các đệ tử mới nhập môn chưa đủ mười năm, các đệ tử còn lại ai cũng phải tham gia, coi như là một loại khảo nghiệm, chọn lựa được đệ tử ứu tú nhất luôn luôn là chuyện các tiên gia môn phái coi trọng nhất.

Đấu Pháp Đại Hội kéo dài nhiều nhất là mười ngày, mười ngày này coi như là ngày nghỉ của các tân đệ tử sau khi đã vất vả tu hành mỗi ngày. Các trưởng lão cũng chẳng rảnh để chỉ dẫn bọn họ tu hành, ngay cả Xung Di chân nhân thường ngày thanh nhàn nhất cũng phải đi tham gia bình luận chấm điểm.

Xét thấy các đệ tử tu vi bất đồng, tỷ thí không phải loạn đấu. Các đệ tử được chia theo nhóm, từ một đạo bình cảnh đến năm đạo bình cảnh, tổng cộng sáu nhóm, nhóm thắng chung cuộc sẽ được thưởng hai trăm lượng bạc, vượt qua thí luyện mười năm một lần này.

Đối với các đệ tử bình thường ở dưới biển mây mà nói, đây là cơ hội duy nhất để thăng cấp làm đệ tử trên biển mây, chỉ cần năm trong nhóm 200 người đứng đầu sẽ được trưởng lão thu vào môn hạ trở thành tinh anh đệ tử, không cần nộp tiền như đệ tử bình thường như trước nữa. Ngược lại, nếu như có đệ tử nào ở trên biển mây không tiến bộ mà còn thụt lùi, không đủ tư cách, đương nhiên cũng sẽ bị đuổi xuống.

Năm ngày đầu tiên của Đấu Pháp Đại Hội là tỷ thí giữa các đệ tử đột phá Bình Cảnh thứ nhất và thứ hai. Ở đây tham gia nhiều nhất là đệ tử đột phá đạo Bình Cảnh thứ hai, chiếm gần bảy, tám phần tổng số người, trong đó các đệ tử bình thường dưới biển mây chiếm hơn phân nửa. Sau năm ngày đấu pháp chọn ra hai trăm người xuất sắc nhất từ mỗi nhóm, ngày thứ sáu mới là ngày Đấu Phạp Đại Hội chân chính bắt đầu.

Đột phá Bình Cảnh thứ ba đồng nghĩa với việc có thể tu tập cao đẳng tiên pháp, càng lên cao, Bình Cảnh càng khó đột phá, một Bình Cảnh có thể kéo dài và thập niên, đến Bình Cảnh thứ sáu, sau khi đột phá được sẽ trở thành tiên.

Vô luận như thế nào, xem cao đẳng tiên pháp đấu pháp đương nhiên là thú vị hơn so với ngũ hành tiên pháp.

Lê Phi sáng sớm đã từ Đăng Vân Đài xuống dưới biển mây. Mấy hôm trước là lần đầu tiên sau năm năm nàng nhập môn xuống dưới biển mây. Hoàn toàn khác với lượng linh khí dày đặc trên biển mây, phía dưới linh khí loãng hơn nhiều, còn có các trạm quán, lầu các ở cạnh nhau kéo dài không dứt, người tập trung đông đúc, lại còn có cửa hàng quần áo, gần giống với tòa thành Nghiễm Sinh Hội kia, không hề giống tiên gia môn phái chút nào mà giống một tòa thành hơn.

Ở cực Bắc của tòa thành này có hơn mười diễn võ trường thật lớn, mỗi một viên gạch trắng đều nhìn thật mới trông thật giống như tuyết, không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ nào. Giờ phút này xung quanh diễn võ trường trên mặt đất, trên bầu trời đều sớm đã chật ních đệ tử, tiếng người ồn ào, các đệ tử trên Vân Hải đều ở nơi cao hơn chờ gọi tên, các đệ tử bình thường không ai dám đi lên, trên dưới Vân Hải, phân biệt rõ ràng, đây là Vô Nguyệt Đình.

Lôi Tu Viễn nhìn tờ giấy trong tay, trên đó có viến hai chữ “Bính Mão”, hẳn là tên diễn võ trường. Các đệ tử bình thường xung quanh thấy trang phục đệ tử thân truyền trên người hắn đi qua lập tức kinh sợ mà né tránh, bất tri bất giác xung quah hai người họ không có một ai dám đến gần.

“Lôi sư đệ! Khương sư muội!” Đặng Khê Quang cách đó không xa hưng phấn mà vẫy tay chào hai người họ, hắn cùng với Tô Uyển đằng vân đứng ở trên cao, hắn đưa tay chỉ chỉ diễn võ trường dưới chân, ra hiệu đây chính là diễn võ trường Bính Mão.

Hai người Lê Phi vội vàng bay qua, lại thấy diễn võ trường Bính Mão đang có hai đệ tử đang đấu pháp, lứa cháy hừng hực, tia chớp đùng đùng, ầm ầm đùng đùng, thanh thế cực kỳ kinh người. Có một Vô Nguyệt Đình trưởng lão đằng vân bên cạnh diễn võ trường tập trung nhìn kỹ, các trưởng lão làm người đánh giá, một khắc cũng không thể lơi lỏng, tiên pháp không có mắt, đặc biệt loại cao đẳng tiên pháp này, một giây bất cẩn cũng sẽ làm đứt tay đứt chân.

“Đấu với Lôi sư đệ đều là đệ tử đã đột phá Bình Cảnh thứ ba, ta đã điều tra từ trước rồi, mấy đối thử này của Lôi sư đệ ——”

Đặng Khê Quang đã sớm lập một danh sách, lấy ra một xấp giấy, trên đó tất cả đều là tên của tất cả đệ tử đã đột phá Bình Cảnh thứ ba. Tô Uyển vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy buồn cười. “Trời ạ, Đặng sư huynh, cái này huynh thăm dò mất bao lâu thế? Đợi chút, những cái tên này không phải toàn là tên nữ đệ tử đó chứ?”

Đặng Khê Quang nhất thời cảm thấy đau mà đưa tay lên che ngực: “Tô sư muội! Ở ngươi trong mắt muội ta lại là người như vậy sao?! Chuyện liên quan đến việc Lôi sư đệ tỷ thí, ta làm sao có thể chỉ điều tra nữ đệ tử!”

Tô Uyển ngược lại còn cười lớn hơn nữa, vỗ thật mạnh vào lưng hắn: “Đừng nhiều lời, nói nhanh lên, phải chú ý ai.”

Đặng Khê Quang ai oán nhìn nàng một cái, theo bản năng mà cách xa cô nương so với hán tử* còn hán tử hơn này một chút, lẩm bẩm nói: “Còn như vậy nữa coi chừng không ai dám … khụ khụ, tối hôm qua ta đã nghiên cứu cực kỳ cẩn thận, kỳ thật lần này ở trên biển mây không có gì đáng sợ cả, cần chú ý nhất vẫn là vị Tần Dương Linh sư huynh kia. Hắn đã ở cuối Bình Cảnh thứ ba rồi, chỉ cần vài bước nữa là đã đột phá Bình Cảnh thứ tư rồi. Nghe nói người này cực kỳ tinh thông phương pháp chế trụ, nổi danh nhất chính là Tà Cốt Tiêu dưới chân kia, được luyện chế thành từ xương của Nguyệt yêu vật, con yêu vật đó bị hắn nhốt ba ngày ba đêm không thể nhúc nhích, cuối cùng lại bị hắn dùng Thái A Thuật giày vò g.iết chết. Từ việc này, có thể thấy được vị Tần sư huynh này tâm lý vặn vẹo cỡ nào….”

*hán tử: đàn ông

Các đệ tử trảm yêu trừ ma, ngoại trừ muốn lấy thân thể yêu vật luyện chế pháp bảo, bình thường đều giết gọn gàng, đơn giản, người có thể dùng cao đẳng tiên pháp thì dùng cao đẳng tiên pháp, vậy mà Tần Dương Linh lại dùng tiên pháp Thái A Thuật cấp thấp để tra tấn, vị sư huynh này đúng là đáng sợ.

“Lôi sư đệ.....” Đặng Khê Quang sốt sắng khuyên hắn: “Có thể không so thì tốt nhất hơn là đừng so tài, đệ chỉ cần bị hắn chế trụ một lần thì cũng đừng nghĩ có thể thoát thân. Tu vi của hắn so với đệ còn cao hơn nhiều, chi bằng chúng ta nhận thua cho xong chuyện đi?”

Lôi Tu Viễn cười cười, đang muốn nói chuyện, hai đệ tử đang tỷ thí trên Bính Mão lôi đài đã tỷ thí xong, trưởng lão Chính Lang liền gọi tên hắn: “Lôi Tu Viễn, Cố Văn Sinh.”

Đặng Khê Quang ngạc nhiên nói: “Nhanh như vậy! Đợi chút, để ta xem xem Cố Văn Sinh này như thế nào….”

Xấp giấy trong tay bị Lôi Tu Viễn giữ lại, hắn cười nói: “Đặng sư huynh, im lặng mà xem là được rồi.”

Nói xong, hắn đằng vân đáp xuống, chắp tay hành lễ với trưởng lão và Cố Văn Sinh phía đối diện: “Đệ tử Lôi Tu Viễn, xin Cố sư huynh chỉ giáo.”

Cố Văn Sinh đã sớm nghe qua tiếng tăm của hắn, cũng không dám vì còn trẻ tuổi mà khinh thường hắn, lập tức hoàn lễ: “Lôi sư đệ, mời.”

Nói xong, y liền lập tức dựng một bức tường hành Thổ trước, linh căn Lôi Tu Viễn là chỉ có một thuộc tính Kim, Tường Đồng Thuật không thể dùng được, vẫn là nên dùng tường hành Thổ để bảo vệ.

Ngay sau đó, một thanh cự kiếm màu vàng sáng rực rỡ từ trên trời rơi xuống, Lôi Tu Viễn một chưởng chụp lấp cự kiếm phía trên, cự kiếm này lập tức hóa thành một làn khói sáng màu vàng, mờ mờ ảo ảo, giống như có linh tính mà bám vào bức tường kia. Trong nháy mắt, bức tường liền vỡ thành bột phấn. Cố Văn Sinh nhanh chóng lui về vài bước, rồi lại dựng thêm ba bức tường hành Thổ nữa, cả người y hóa thành một làn khói đen, trong phút chốc đã bay lên trời, sau đó từng trận sấm chớp kéo đến, hơn mười tia chớp dừng trên lôi đài, thanh thế kinh người.