Thiên Hương Bách Mị

Chương 140: Sừng



Quái vật!

Trong lòng Tần Dương Linh hoảng hốt vội vàng rút đoản đao về, lần này là đâm về phía mắt trái mày vàng kim của hắn. Đầu của Lôi Tu Viễn đột nhiên cúi xuống, thanh đoản đao kia phát ra tiếng “Đinh” đâm vào trán hắn nhưng lại giống như đâm vào một khối sắt, cứng đến nỗi đau tay.

Tần Dương Linh kinh hãi buông đao vội vàng lui về phía sau. Linh khí vừa dâng trào, một tấm Kiếp Ba Kính chậm rãi hiện lên trong mắt phải hắn, trong phút chốc mấy trượng* băng bao trùm lấy thân hình Lôi Tu Viễn nhưng trên người hắn lại một lần nữa phát ra kim quang sáng chói còn sáng hơn cả ở Đấu Pháp Đại Hội. Bên trong hang, hàn băng phản chiếu kim quang kia nên đã biến thành màu vàng.

*trượng: xấp xỉ 4 mét

Tần Dương Linh nhớ tới lần gặp gỡ bi thảm trước nên lập tức gọi ngọc tiêu ra vì đã nhận ra nơi này không thích hợp ở lâu! Chấn Vân Tử đang ở đâu? Nếu lão ở đây lâu hơn một chút nữa đã có thể nhìn thấy tiểu tử này trông như thế nào! Đây không phải là quái vật thì là gì?! Hắn nhanh chóng bay ra ngoài nhưng mới bay được mấy trượng thì đã nghe bên trong có tiếng băng vỡ bên trong khiến trái tim hắn như nhảy ra khỏi cổ họng. Tần Dương Linh nào dám quay đầu lại, liều mạng bay về phía trước.

Bên ngoài chim trên núi hoảng sợ bay lên, vô số yêu khí dâng trào và yêu quái trong phạm vi trăm dặm đều chạy điên cuồng về phía xa. Tần Dương Linh đang kinh ngạc ngẩn người một hồi thì chợt thấy một lực mạnh mẽ tóm lấy đai lưng của mình, hoàn toàn không có năng mực phản kháng mà bị lôi về trong sơn động như một con gà bị con chim đại bàng bắt được. Hắn ngã mạnh vào lớp băng vỡ, gần như tắt thở và trước mắt toàn bộ biến thành màu đen.

Trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một cái chân, trên đó được kim quang chằng chịt tựa như được bao phủ bởi một lớp lửa vàng dày đặc. Tần Dương Linh với vẻ mặt mệt mỏi chậm rãi ngẩng đầu đối mặt với con ngươi vàng kim của Lôi Tu Viễn, quanh thân hắn cũng được bao phủ bởi luồng kim quang sáng chói lạnh như băng kia khiến người ta cảm thấy rùng mình đến lạ lùng. Trong lòng Tần Dương Linh dâng lên một nỗi sợ hãi tột cùng —— hắn không phải là con người! Rốt cuộc là cái gì?

Lôi Tu Viễn nhìn hắn một lúc lâu rồi quay đầu nhìn khắp nơi một vòng, đột nhiên mở miệng nói: “Lê Phi đâu?”

Tần Dương Linh th.ở dốc hồi lâu, run giọng nói: “Ta nói cho ngươi biết, đừng làm tổn thương ta!”

Lôi Tu Viễn thờ ơ nhìn hắn, kim quang chằng chịt trên người hắn dần dần phai nhạt đi nhưng là thu về bên trong cơ thể hắn. Hắn nhìn qua vẫn giống như trước nhưng tựa hồ có gì đó không đúng, vết cắt rướm máu trên cổ hắn chẳng biết từ khi nào đã biến mất, vừa rồi khuôn mặt hắn dính đầy máu nhưng giờ đây lại vô cùng sạch sẽ.

Tần Dương Linh hoảng sợ nhìn mái tóc dài được buộc gọn gàng của Lôi Tu Viễn bỗng nhiên xõa ra, hai chiếc sừng đen nhỏ nhắn chậm rãi mọc ra từ hai bên đầu ước chừng dài khoảng ba bốn tấc*, vừa vặn ở trên đôi tai.

*tấc: 1 tấc = 1dcm = 10cm

Sừng màu đen? Hắn, hắn dường như đã từng thấy qua hình dạng này ở đâu rồi….

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn đang đang ngồi xổm bên cạnh mình, một lọn tóc dài rơi xuống trên mặt hắn, hai cái sừng đen thon dài ở hai bên đầu khiến hắn có chút quái dị nhưng khuôn mặt vẫn vô cảm đáng sợ như vậy. Đúng là khiến người khác không thể nào tránh né nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Khóe mắt của Tần Dương Linh nhìn thấy chiếc mặt nạ Dạ Xoa bằng đồng của mình rơi xuống trong góc, hắn bỗng nhiên há to miệng thất thần nhìn Lôi Tu Viễn nhưng một chữ cũng không nói ra, thật vậy đó, một chữ cũng không nói ra.

“Nào nói đi, ta sẽ không đả thương ngươi.” Động tác Lôi Tu Viễn rất bình tĩnh, không hề có cảm xúc vui buồn hay tức giận.

Tần Dương Linh sợ hãi che mặt lại, giọng nói run run như là đang khóc: “Muội… Muội ấy bị Chấn Vân Tử mang đi! Còn nữa, còn nữa! Chấn Vân Tử còn mang đi một người nữa! Là đệ tử mặc đệ tử phục của Tinh Chính Quán! Ta nói hết rồi! Ta không biết lão định làm gì cả! Ngay từ lúc bắt đầu cái gì đão cũng chẳng nói cho ta biết! Chỉ nguyện ý giúp ta mà thôi! Ta không biết lão đã đi đâu rồi! Ta thật sự không biết!”

Tần Dương Linh đợi hồi lâu nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, hắn run rẩy nhìn qua khe hở giữa các ngón tay, chỉ thấy Lôi Tu Viễn đưa tay lên che phủ ba tấm lưới kim quang trên ba người Diệp Diệp. Tiếp theo đó, hắn chộp lấy thi thể của Chính Hư trưởng lão rồi nhẹ nhàng ném lên, thân thể của lão bỗng nhiên hóa thành một luồng kim quang nhanh chóng bắn lên rồi trong tích tắc rơi trở lại mặt đất. Tần Dương Linh hoảng sợ đề phòng nhưng thi thể của Chính Hư trưởng lão đã hóa thành một trận huyết vũ bắn tung tóe khắp mặt đất, ngay cả một mảnh sương vụn cũng chẳng còn.

Lôi Tu Viễn mở lòng ban tay ra không biết đã bắt được cái gì mà nhẹ nhàng bóp vỡ, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Dương Linh.

“Ta đã hứa không đả thương ngươi.” Thanh âm hắn rất thấp. “Ta là người nói được làm được nên chỉ giết ngươi thôi.”

Tim Tần Dương Linh ngừng đập, cả người mềm nhũn để mặc cho Lôi Tu Viễn ném người mình lên như Chính Hư trưởng lão vừa nãy, lời cuối cùng hắn nghe được trên thế gian này là: “Yên tâm đi, sẽ không đau chút nào.”

Xương cốt khắp người Lê Phi giống như đã bị gãy nát vậy, cơn đau khủng khiếp này hành hạ nàng thậm chí còn làm nàng ngất đi nhưng vì quá đau nên liền tỉnh lại, tầm mắt nàng hỗn loạn mơ hồ, mơ mơ màng màng, cảm giác Chấn Vân Tử dường như xách mình tới một nơi rất rộng lớn, gió biển thổi qua, hơi thở của biển bao bọc lấy nàng khiến nàng dần tỉnh táo hơn.

Nàng ngơ ngác nhìn bầu trời xanh phía trên đầu, nơi này hình như là một vách đá rộng lớn, trên vách đá có một tảng đá rất lớn do tự nhiên tạo thành, trên đó chữ viết chằng chịt, được khắc rất nhiều chữ nhưng không có cách nào nhìn thấy rõ.

Một khắc sau, thân thể nàng bỗng nhiên bị tùy tiện ném đi, Tù Long Tỏa trói nàng lại khiến nàng bị mắc kẹt trên giá hình chữ thập từ Thổ hành lơ lửng trên không, máu tươi từng giọt nhỏ xuống đất nhuộm đỏ cả khoảng đất dưới chân. Lê Phi chật vật nhìn xuống thì thấy Kỷ Đồng Chu được Chấn Vân Tử nhẹ nhàng đặt xuống đất, người cũng đầy máu còn sắc mặt thì tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, giống như bị trọng thương.

Chấn Vân Tử phủ một Lưới Trị Liệu lên người hắn, xem ra là không có ý định giết hắn. Lê Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi lại thấy Chấn Vân Tử đứng dậy đi về phía tảng đá lớn kia, v.uốt ve chữ phía trên, lẩm bẩm nói: “Ngày xưa có Thanh Thành tiên nhân cùng Cửu Vĩ Hồ đi Hải Ngoại thì ngày nay sẽ có Chấn Vân Tử ta dùng Cửu Vĩ Hồ luyện chế pháp bảo. Từ đây cho dù thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, vô luận là tu vi hay trí tuệ, không ai có thể bằng Chấn Vân Tử ta!”

*thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: từ bài thơ của Bạch Cư Dị có nghĩa là tìm khắp chín tầng trời và chín tầng đất.

Thanh Thành tiên nhân cùng Cửu Vĩ Hồ đi Hải Ngoại?! Lê Phi giật mình một cái, đột nhiên tỉnh táo hơn, Cửu Vĩ Hồ là đang ám chỉ Nhật Viêm sao? Hắn đã từng cùng Thanh Thành tiên nhân đi đến Hải Ngoại?!

Chấn Vân Tử lẩm bẩm một mình trong chốc lát, đầu ngón tay tràn ngập kim quang rồi đưa tay lên cũng bắt đầu khắc chữ trên tảng đá: “Huyền Môn Tinh Chính Quán Chấn Vân Tử luyện chế Cửu Vĩ Hồ Nhật Viêm tại nơi này!”

Lê Phi hoảng sợ nhìn lão đi về phía mình, trong tay đang cầm một thanh kiếm màu trắng như tuyết. Sau khi được rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm trông cực kỳ mỏng lại trong suốt như pha lê. Chấn Vân Tử nhẹ nhàng vung kiếm lên, nó liền phát ra một tiếng “vút” lạnh lùng trong trẻo, ngay sau đó lão truyền linh khí vào khiến hàn quang chợt lóe lên, một kiếm này không chút lưu tình đâm vào bụng Lê Phi.

Nàng kỳ thực không hề cảm thấy đau đớn, thanh kiếm mỏng mang theo linh khí đang yên lặng phun ra linh lực chập chờn trong cơ thể nàng. Chấn Vân Tử đây là có ý định cưỡng ép luyện chế một người sống sao?!

Linh khí của tiên nhân ngang ngược liều lĩnh, huống chi lão còn đang muốn luyện chế một người sống sờ sờ như nàng. Lê Phi cảm thấy tứ chi, xương cốt, kinh mạch đều đau nhức, loại đau đớn này chưa từng có, giống như toàn thân đều bị nghiền nát. Cơn đau lúc trước so với bây giờ chỉ giống như gãi ngứa mà thôi.

Nàng không không khỏi hét lên, toàn thân co giật dữ dội. Vì hai tay bị mắc kẹt trên Tù Long Tỏa nên xương cổ tay nàng trong nháy mắt bị trật khớp do vùng vẫy dữ dội, nhưng nàng không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ có cảm giác bị sự đau đớn tột cùng không ngừng dày vò và hành hạ.

Chấn Vân Tử sốt ruột nhìn nàng, rốt cuộc cũng tới tay mình! Cửu Vĩ Hồ! Lão đã chờ mong gần trăm năm! Lão đã yên lặng nhịn nhục quá lâu đến mức đã quên đi niềm vui tột đỉnh khi đứng trên đỉnh cao! Mọi thứ đã mất giờ đây cuối cùng đã trở về tay! Mất đi là cảm giác đau đớn nhất và tìm lại được thứ đã mất là cảm giác vui sướng nhất cuộc đời này và lão đều đã trải qua tất cả. Sau khi luyện chế được pháp bảo và tâm tu hành càng vững chắc thì tu vi không biết sẽ tăng lên bao nhiêu lần.

“Chấn Vân Tử tiền bối.” Vương gia đang ngủ mê man phía sau dường như đã tỉnh, nhìn thấy người kia đang bị luyện chế nhưng lại chẳng nhúc nhích hay phát ra tiếng nào, cũng xem như là bình tĩnh.

Chấn Vân Tử không quay đầu lại, chỉ là một tên tiểu đệ tử thôi, cho dù có là kỳ tài hiếm gặp thì cũng chẳng tạo ra mối đe dọa nào cho bản thân, bình tĩnh nói: “Tỉnh rồi? Bên trong cơ thể ngươi có nhiều hàn độc nhưng ngươi là linh căn thuộc tính Hỏa, hẳn có thể tự mình loại bỏ nó.”

Kỷ Đồng Chu từ từ đi tới bên người lão, bên tai là Lê Phi đang kêu r.ên từng trận thảm thiết nhưng hắn không hề ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấp giọng hỏi: “Xin hỏi ngài đây là...?”

Chấn Vân Tử khẽ cười lạnh: “Thấy ngươi là tộc nhân của Huyền Sơn sư huynh, còn là ái đồ của Vô Chính sư huynh nên ta mới tha cho ngươi một mạng. Đã là đệ tử của Tinh Chính Quán thì nên hiểu rõ thứ gì quan trọng hơn. Nếu đã hiểu rồi thì chuyện hôm nay hãy coi như chưa thấy, tự mình rời đi, ta để ngươi đi đấy.”

Kỷ Đồng Chu khom người hành lễ với lão, sau đó ngự kiếm rời đi. Chấn Vân Tử cười một tiếng, cũng coi như là hiểu chuyện! Ai ngờ một khắc sau, ngọn lửa đen kịt từ lưỡi đao cắt đứt Tù Long Tỏa, hàng vân ngọn lửa phun ra trước mắt, toàn bộ một khoảng trời tối đen như mực! Đứa nhỏ này vậy mà lại có Huyền Hoa Hỏa?!

Ngay cả lão cũng không dám đối đầu trực diện với Huyền Hoa Hỏa nên liền rút kiếm né tránh. Kỷ Đồng Chu bế Lê Phi lên đang định bỏ chạy nhưng Chấn Vân Tử nào có thể để cho một tên tiểu bối đệ tử chạy trốn trước mắt mình. Thanh kiếm trắng như tuyết trong tay lão đột nhiên duỗi ra, Kỷ Đồng Chu cảm thấy áo trong của mình lạnh lẽo thấu xương, hắn né tránh các bộ phận yếu hại rồi gắng gượng cầm lấy thanh kiếm.

Lê Phi cảm thấy cơn đau trong cơ thể đã dịu đi không ít, hơi thở nàng mỏng manh, tâm trí không rõ mà mở mắt ra. Trong tầm mắt, nàng thấy mặt của Kỷ Đồng Chu cách mình quá gần, trên môi hắn đầm đìa máu tươi, từng giọt một đang rơi trên mặt mình. Hắn đột nhiên dùng sức ném nàng đi sau đó ngự kiếm quay về, một bức tường lửa màu đen được dựng lên trên vách đá, tiếng nổ ngày càng lớn, chấn động của ngọn lửa bao trùm toàn bộ vách đá. Ngọn lửa đen kịt ấy đã che đi tầm mắt của nàng khiến nàng không thấy được hắn nữa.

Linh khí đâu? Linh khí của nàng đâu?! Mau vận chuyển đi chứ! Lê Phi không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, trực tiếp sử dụng Linh Hấp, chỉ một thoáng sau linh khí đã tràn ngập trong cơ thể nàng. Tâm niệm nàng vừa động, Hủy Chi Giác lập tức xuất hiện nâng thân thể yếu ớt của nàng lên. Trong thân thể nàng vẫn còn loại đau đớn đó, nội tạng giống như đang bị nghiền nát từng tấc từng tấc một, nàng ôm chặt bụng lại và đau đến hét lên một tiếng..

Cắn răng chữa trị cổ tay bị trật khớp của mình, Hủy Chi Giác chở nàng bay nhanh về vách đá, nàng lớn tiếng nói: “Chấn Vân Tử! Ta ở đây này!”

Ngọn lửa đen kịt cùng khói dày đặc chậm rãi tản ra, khuôn mặt giận dữ của Kỷ Đồng Chu xuất hiện trong tầm mắt, hắn hét to: “Quay về làm gì?”

Lời còn chưa dứt, nhuyễn kiếm của Chấn Vân Tử đã xuyên qua ngực phải của hắn, trong miệng máu tươi phun ra, cũng không thể chống cử được nữa mà ngã xuống. Lê Phi đỡ lấy hắn, phủ một Lưới Trị Liệu lên người hắn, giữa chặt đầu hắn, nghiêm nghị nói: “Nằm yên đừng động!”

Chấn Vân Tử lau khô vết máu trên thanh kiếm rồi nhìn nàng bằng ánh mắt sáng quắc, không nói lời nào, dường như đang định kết ấn Tù Long Tỏa.

Lê Phi lạnh lùng quay đầu nhìn lão, người này từ nhỏ vẫn luôn đuổi theo mình, giống như một khối u bám vào xương cốt. Lôi Tu Viễn quả nhiên nói không sai, cho dù lão chẳng làm gì cả nhưng cả đời này nàng vẫn sẽ sống trong sự thấp thỏm và sợ hãi. Lão sẽ luôn nhớ rằng mình có một con Cửu Vĩ Hồ mà ẩn nấp trong bóng tối hành động. Nếu lão vẫn còn đây thì sáu người bọn họ đừng hòng sống yên ổn một ngày nào nữa.

Nàng không muốn tiếp tục như vậy nữa vì như thế thật giống một con rùa rúc vào trong mai, cầu mong may mắn sẽ luôn theo mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tất nhiên sẽ xảy ra rồi! Đúng lúc không ngờ tới nhất thì nó bất ngờ ập đến, đập tan mọi ảo tưởng về sự yên bình.

“Không cần Tù Long Tỏa nữa!” Lê Phi giang hai tay ra. “Ta không tránh cũng không trốn nữa, tiếp tục luyện chế ta đi!”

Chấn Vân Tử trầm tư nhìn nàng, tựa hồ như đang muốn suy xét tính chân thật trong lời của nàng. Thành thật mà nói, Tù Long Tỏa phong bế cả linh khí nàng khiến quá trình luyện chế của lão cũng không thuận lợi mấy, nhưng mà lỡ như tiểu nha đầu kia gạt lão thì sao?

Lê Phi lạnh nhạt nói: “Còn chưa tới sao?”

Chấn Vân Tử bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, chỉ là một tiểu đệ tử ở Bình Cảnh thứ ba mà thôi, nếu có gạt lão thì thế nào? Nhuyễn kiếm trong tay lão lại đưa lên, một lần nữa đâm vào bụng nàng.

Lê Phi cảm giác được cơn đau cắn xé kia lại ập đến, nghiến răng nắm lấy lưỡi kiếm, Hủy Chi Giác lại hiện lên trên bàn tay nàng. Nàng dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào vào phía cuối sừng, chỉ một thoáng sau, nó đã nuốt chửng toàn bộ linh lực mạnh mẽ dồi dào của lão.