Thiên Hương Bách Mị

Chương 161: Băng Tan



Giờ Thìn kém ba khắc, Bách Lý Ca Lâm đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là bầu trời đầy tuyết bay, chỉ thấy được hai màu đen trắng. Nàng không khỏi khẽ thở dài một cái, một làn khói bay ra từ miệng nàng và nhanh chóng tan biến trong cơn bão tuyết.

Mấy ngày trước sau khi hung thú Cùng Kỳ đại náo một trận, thời tiết nơi Đông Hải này thay đổi càng đột ngột hơn nữa. Mới chiều hôm qua trời vẫn nắng như thiêu như đốt của tháng tám giữa hè, nhưng chỉ qua một đêm đã biến thành ngàn dặm băng tuyết.

Triệu hồi con rết tinh của chính mình, Bách Lý Ca Lâm đứng trên đỉnh đầu nói mà bay thật thấp. Thành trấn xung quanh Vạn Tiên Hội đã được giăng chằng chịt các lưới linh khí. Nơi này vốn từng có nhiều người đến rồi đi rất nhộn nhịp nhưng giờ đây lại giống như một tòa thành trống không, thiên tai nói đến là đến, ập đến quá bất ngờ khiến mọi người không kịp đề phòng.

Đột nhiên trước mắt lóe lên một cái, sau đó một phong thư có ký hiệu tiên pháp màu vàng xuất hiện trước mắt Bách Lý Ca Lâm. Nàng vội vàng mở phong thư ra, thì ra tỷ tỷ và Diệp Diệp đã đến Lục Công Trấn, Tô Uyển cũng có ở đó. Cô nương này hiếm khi được ra ngoài một chuyến lại còn rất thích mạo hiểm nên không nỡ đi, vẫn luôn đi theo.

Trong thư Diệp Diệp có đề cập đến việc đang có rất nhiều đệ tử Long Danh Tọa quanh quẩn ở Lục Công Trấn, tình hình rất kỳ lạ. Bọn họ vẫn luôn có mâu thuẫn với Long Danh Tọa nên không dám ở lâu nên đã thay đổi địa điểm tụ họp thành Vương đô Việt Quốc, thuận tiện đến thăm Kỷ Đồng Chu một chút xem hắn có ở trong Vương phủ hay không.

Người của Long Danh Tọa lại chạy đến khiêu khích Việt Quốc sao? Hải Vẫn ập đến, hai phái Sơn Hải vẫn luôn một lòng liên thủ chống đỡ, vậy mà Long Danh Tọa lại thừa dịp loạn lạc mà đánh lén bọn họ, thật là quá hèn hạ rồi.

Bách Lý Ca Lâm cau mày cất lá thư đi, đột nhiên nàng cảm thấy trước mặt mình có rất nhiều thú cưỡi đang bay lượn khiến nàng không khỏi dừng lại và nhìn xung quanh. Nàng nhìn thấy phía trước có một lưới linh khí đột ngột được giăng ra, không biết dày bao nhiêu tầng mà kim quang rực rỡ chiếu rọi, vì đường nhỏ nên mỗi lần chỉ có hai người có thể đi vào, có rất nhiều đệ tử đệ tử muốn đi vào môn phái đang đứng bên ngoài.

“Ca Lâm sư tỷ!” Phía trước có người thiếu niên vui mừng mà vẫy vẫy tay gọi nàng. Bách Lý Ca Lâm cười híp mắt cưỡi con rết tinh bay qua, cười nói: “Hiếm thấy nha, đệ hôm nay còn đến sớm hơn ta nữa.”

Thiếu niên trước mặt đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của một con cóc yêu. Nước da cậu trắng nõn, mặt mũi tuấn tú, ước chừng như mới mười lăm mười sáu tuổi, đây là đệ tử Trung Thổ được tuyển chọn về Vạn Tiên Hội từ Thư Viện ba năm sau Bách Lý Ca Lâm, tên An Kế Minh. Nhờ vào tính cách hoạt bát của cậu, cộng thêm việc cùng đến từ Trung Thổ như nàng nên Ca Lâm vẫn luôn coi cậu là đệ đệ ruột, khó tránh khỏi việc nàng quan tâm đến cậu nhiều hơn một chút và thân thiết với cậu hơn những người khác.

“Ta vốn là muốn nghỉ ngơi ba ngày này, đi đến bờ biển xem một chút.” An Kế Minh lắc đầu than thở. “Nhưng tỷ nhìn đi, nơi nào cũng bị phong tỏa hết. Chuyến này đi rồi không biết khi nào mới được quay về Đông Hải.”

Bởi vì hung thú kia xuất hiện gần biển nên các tiên nhân đã sớm dùng lưới linh khí phong ấn xug quanh. Thế nhưng, Vạn Tiên Hội lại ở dưới đáy biển, muốn đến Lộc Tâm Điện tập hợp chỉ có thể đi dọc theo theo con đường hẹp được mở ra giữa lưới linh khí. Giờ Thìn đã đến, ngày càng có nhiều đệ tử xuất hiện nên không biết đến khi nào mới có thể đi vào, Bách Lý Ca Lâm liền tận dụng thời gian này để cười đùa cùng An Kế Minh.

“Đệ bắt được con cóc yêu này khi nào đấy?” Bách Lý Ca Lâm cười tủm tỉm quan sát thiếu niên này. “Chà, đột phá Bình Cảnh thứ nhất rồi đó hả? Sao không nói ta biết?”

An Kế Minh đỏ mặt gãi đầu một cái: “Ta muốn nói tỷ biết đó chứ! Sau khi cùng sư phụ đi thực tập về ta đã muốn tìm tỷ rồi, kết quả không phải thiên tai lại ập đến đó sao… Thêm nữa, ta cũng rất ngại suốt ngày chạy đến tìm tỷ nói chuyện vì sợ Lục sư huynh lại trừng mắt nhìn ta lạnh như băng nữa.”

Vừa nhắc đến Lục Ly, sắc mặt nàng lại trầm xuống: “Liên quan gì đến hắn?”

An Kế Minh ngạc nhiên nói: “Sao không liên quan được, hai người không phải vẫn luôn là một đôi sao? Mọi người ai cũng nói như vậy hết đó!”

Bách Lý Ca Lâm lạnh nhạt nói: “Ai nói ta với hắn là một đôi? Đệ có rảnh rỗi cũng đừng nghe mấy người khác nói nhảm, ta làm sao có thể ở bên hắn được!”

Thiếu niên nhỏ tuổi ở đối diện bị dáng vẻ đột nhiên nổi giận của nàng làm cho bối rối, cậu đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên nói nhỏ: “Ồ, Lục sư huyng đang ở phía trước…. Huynh ấy đang nhìn tỷ kìa!”

Bách Lý Ca Lâm theo bản năng quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Lục Ly ở cách đó không xa đang nhìn mình, nhìn không ra vẻ mặt cùng ánh mắt đang muốn nói gì. Vừa thấy hắn, cơn tức giận lại như được đổ dầu vào, nàng cau mày nghiêng đầu về, nói: “Mặc kệ hắn ta đi. Kể ta nghe về chuyện tu hành của đệ đi, sao không bắt con gì khác mà lại đi bắt cóc yêu.”

Cóc yêu chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên cho vật cưỡi của các đệ tử, mấy thú vật để cưỡi khác đều bay được, chỉ riêng con này là thích nhảy loạn khắp nơi đi rất chậm, còn nữa da của nó rất nhớp nháp gớm ghiếc nên chỉ có con người kỳ lạ Lục Ly kia là có một con. Không ngờ, con vật đầu tiên An Kế Minh chọn để thuần phục lại là con này.

An Kế Minh ngượng ngùng cười một tiếng: “Bị tỷ phát hiện rồi? Ta rất khâm phục Lục sư huynh đó nên cũng muốn bắt chước huynh ấy.”

Bách Lý Ca Lâm không nói nên lời: “Sao đệ lại muốn giống hắn thế….”

An Kế Minh vẫn còn đang ngượng ngùng: “Ta cũng muốn chững chạc và trầm ổn như huynh ấy. Hơn nữa huynh ấy có thể cùng Ca Lâm sư tỷ thành một đôi, ta cũng...”

“Đã nói với đệ là không phải như vậy rồi mà.” Bách Lý Ca Lâm lắc đầu một cái, bật cười nhìn cậu. “Cũng cái gì mà cũng? Tuổi vẫn còn nhỏ, trước tiên lo mà tu hành cho thật tốt đi đã! Đừng có suốt ngày nghĩ mấy chuyện gì đâu không.”

An Kế Minh vội la lên: “Ta không còn nhỏ nữa đâu, ta mười lăm tuổi rồi đó! Hơn nữa, ta cũng không có phân tâm đâu, vẫn luôn tu hành rất tốt mà. Thế nhưng, ta không thích mấy cô nương ở Đông Hải chút nào, da quá ngăm rồi…. Ta, ta vẫn là thích mẫu người như Ca Lâm sư tỷ hơn…”

“Ha…” Bách Lý Ca Lâm không nhịn được ha ha cười lớn, quá ngăm? Được rồi, đây là loại kỳ thị thẳng thắn gì đây, thẩm mỹ của đàn ông Trung Thổ đúng là quá kém. Ở nơi Đông Hải này, phần lớn đều cảm thấy da càng ngăm thì càng đẹp, một thiếu niên nhỏ tuổi như đệ ấy không thể chấp nhận được điều này cũng hợp lý thôi.

“Lần sơ tán đến Trung Thổ này sẽ có nhiều cô nương Trung Thổ da trắng như tuyết cho đệ nhìn thỏa thích.” Bách Lý Ca Lâm vỗ vai cậu một cái. “Đừng để ý đến ta nữa, ta không thích đệ đệ nhỏ tuổi đâu.”

An Kế Minh ủ rũ cúi đầu nói nhỏ: “Tỷ từ chối cũng quá trực tiếp rồi, nhưng ta không phải là bởi vì dung mạo đâu… Ca Lâm sư tỷ đúng là không hiểu lòng nam nhân chút nào hết.”

Không hiểu lòng nam nhân. Lời nói giận dỗi này khiến nàng im lặng trong chốc lát, nàng quả thật là không hiểu, nhưng chẳng sao cả, cũng không nhất thiết phải hiểu làm gì hết.

Bách Lý Ca Lâm cười nói: “Thật đáng tiếc, đệ nhập môn chưa đến năm năm nên không thể chạy loạn, nếu không lần này ta đã dẫn đệ đến gặp mấy người tỷ tỷ ta rồi. Nếu muốn học thì cũng đừng học Lục Ly. Ta nói đệ nghe nha, tỷ phu* của ta tên Diệp Diệp, không bằng đệ học hỏi huynh ấy đi….”

*tỷ phu: anh rể

Đang nói, An Kế Minh bỗng nhiên la lên: “Lục sư huynh!”

Bách Lý Ca Lâm còn chưa kịp xoay người lại đã cảm giác được cánh tay mình bị người khác nắm lấy, rồi sau đó nàng từ trên đầu con rết tinh bị kéo lên một con cua yêu. Lần này không cần quay đầu lại cũng biết là người nào, nàng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không có tác dụng, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Thả ta ra.”

Lục Ly nhìn An Kế Minh một cái khiến thiếu niên trẻ tuổi này vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi, hắn nhỏ giọng nói: “Cho ta mượn sư tỷ của đệ một chút.”

An Kế Minh gật đầu không ngừng, không chút do dự mà phản bội Ca Lâm sư tỷ của mình, sau đó đưa mắt nhìn hai người bọn họ bay xa về phía trước.

Bách Lý Ca Lâm cảm giác được cánh tay mình bị nắm chặt đến mức sắp gãy đến nơi, nàng tiếp tục cố gắng giãy giụa rồi tức giận nói: “Đau quá! Mau buông ra!”

Lục Ly hơi buông lỏng tay, nhưng vẫn không buông nàng ra, giọng nói của hắn lãnh đạm bình tĩnh đến không ngờ: “Việc sơ tán đệ tử lần này không phải để nàng du sơn ngoạn thủy.”

Bách Lý Ca Lâm lạnh nhạt nói: “Ta đi gặp tỷ tỷ của ta. Sư phụ còn chưa nói gì mà huynh đã muốn quản à?”

Lục Ly trả lời: “Ta nói rồi, đừng có chạy lung tung.”

Bách Lý Ca Lâm ngẩng đầu cau mày nhìn hắn, mắt của An Kế Minh là bị mù rồi sao? Con người này rốt cuộc là chững chạc và trầm ổn chỗ nào vậy? Hắn căn bản là vô cùng đa nghi hung dữ, còn rất thay đổi thất thường nữa!

Nàng dùng hết sức hất tay của hắn ra, nghiêm nghị nói: “Huynh dựa vào đâu mà muốn quản ta?”

Lục Ly dường như thấp giọng thở dài một tiếng, một tiếng thở dài này khiến nàng chẳng muốn xoay người rời đi nữa. Bách Lý Ca Lâm nhìn vào đôi mắt đen của hắn, trong đó tựa như ẩn chứa sự mệt mỏi và do dự vô tận, hắn chưa bao giờ lộ ra ánh mắt này cả.

Nàng bối rối chớp mắt một cái, ngay sau đó tay lại bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy. Thanh âm của hắn cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều: “Đừng chạy loạn nữa.”

Nàng không hiểu, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì trong lòng thế. Căm ghét nàng? Vậy thì tạo sao phải trói buộc nàng? Thích nàng? Vậy tại sao phải làm nhục nàng?

“… Ta có người nhà.” Bách Lý Ca Lâm sửng sốt hồi lâu mới nói ra được một câu. “Ta quan tâm đến bọn họ hơn bất cứ thứ gì ở đây và bọn họ cũng thế. Huynh có hiểu được tình cảm này hay không?”

Lục Ly không nói gì, chỉ chậm rãi siết chặt tay nàng.

Bách Lý Ca Lâm lạnh nhạt nói: “Huynh đã làm ra một chuyện không thể tha thứ với ta. Một năm nay, ta không thể liên lạc được với người nhà, thậm chí còn khiến họ suýt mất mạng. May mắn thay, họ không sao cả. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, huynh sẽ không bao giờ bù đắp được mà chỉ khiến ta ngậm oán hận mà đi chết thôi. Ta bây giờ không có cách nào tha thứ cho huynh cả. Nếu huynh có thể hiểu được tình cảm của ta đối với bọn họ thì đã không nên làm ra chuyện này rồi.”

Lục Ly vẫn không lên tiếng, Bách Lý Ca Lâm nhẹ nhàng giãy khỏi tay hắn, thấp giọng nói: “Để cho ta ở một mình một lát.”

Nàng triệu hồi con rết tinh của mình rồi nhẹ nhàng nhảy lên. Lục Ly không hề đuổi theo, vừa đúng lúc đến lượt nàng nên Ca Lâm điều khiển con rết tinh đi dọc theo con đường bao quanh bởi lưới linh khí, đi theo nó quả nhiên là đến Vạn Tiên Hội.

Đáy biển đã khác xưa rất nhiều, có vô số xoáy nước và bong bóng, màu nước vốn trong vắt giờ đây lại đục ngầu tối tăm. Cho dù được ngăn cách bởi lưới linh khí thì vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của trời đất.

Bách Lý Ca Lâm bay đến Lộc Tâm Điện. Trong điện đã có không ít đệ tử, A Tiêu sư tỷ vừa thấy bóng dáng nàng đã lập tức ngoắc lại: “Ca Lâm, muội qua đây.”

Trước điện có rất nhiều trưởng lão, dưới chân ai nấy đều buộc nhiều dải lụa cao như núi. A Tiêu cũng rút ra một dải lụa màu xanh nhạt rồi tự tay thắt lên hông Bách Lý Ca Lâm, lúc này nàng mới phát hiện trên dải lụa kia có thật nhiều chú văn và vô cùng phức tạp mà nàng chưa từng thấy trước đây.

A Tiêu đưa cho nàng một phong bì dán kín rồi nhanh chóng giải thích: “Muội là đệ tử đã đột phá Bình Cảnh thứ ba, đây là đai lưng để muội ra vào và cũng để chứng minh muội là đệ tử của Vạn Tiên Hội. Bất kể là lúc nào, muội cũng phải đeo thứ này trên người, nhất định không được để mất.

Bách Lý Ca Lâm nghi hoặc vuốt vuốt dải lụa kia, ngạc nhiên nói: “Đai lưng ra vào? Ra vào nơi nào?”

A Tiêu khẽ mỉm cười: “Đệ tử đột phá Bình Cảnh thứ ba ở Vạn Tiên Hội chúng ta có tổng cộng ba trăm năm mươi sáu người, mười vị trưởng lão sẽ dẫn mọi người đến Vô Nguyệt Đình. Số lượng đệ tử ở Hải Phái rất nhiều nên không thể để đệ tử có tu vi khác nhau chạy loạn khắp nơi vì như thế sẽ không tiện cho việc điều động. Những đệ tử đột phá Bình Cảnh thứ ba của Vạn Tiên Hội chúng ta phải đi đến Vô Nguyệt Đình tị nạn, đai lưng sau khi thu linh khí của muội vào sẽ cho muội tự do ra vào kết giới của Vô Nguyệt Đình. Vật này chỉ có mình muội có thể sử dụng nên không được làm mất vì như thế sẽ rất phiền toái. Ở Vô Nguyệt Đình cũng đừng chỉ lo ham chơi, các trưởng lão mỗi ngày cũng sẽ đốc thúc tu hành, đợi Hải Vẫn kết thúc rồi thì hãy cùng nhau quay lại.”