Thiên Hương Bách Mị

Chương 25: Hoa Tiền*



*ở đây có nghĩa là trước hoa

Sau khi nhóm tiên sinh bàn bạc nửa ngày, Hồ Gia Bình lấy lí do “Chư vị đệ tử buổi sáng mới vừa trải qua khảo nghiệm tu hành khắc nghiệt, tạm thời cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày” để vui vẻ mà cho bọn nhỏ nghỉ ngơi nửa ngày.

Nếu là ngày hôm qua nói không chừng các đệ tử đều vui tươi hớn hở mà đi chơi xung quanh, thế nhưng sáng nay mới vừa đuổi đi hai người nên lúc này ai cũng chẳng có tâm tư nào để đi chơi cả. Phần lớn đứa nhỏ đều ở lại võ trường tiếp tục vùi đầu khổ luyện với mong muốn điêu tạc thêm lô đỉnh của chính mình.

Lâm Du thấy bọn họ còn có dáng vẻ này, kinh ngạc nói: “Hồ tiểu tử, ngươi làm sao khiến mấy đứa nhỏ này siêng năng như vậy?”

Hồ Gia Bình cười cười: “Không có gì, chẳng qua buổi sáng mới vừa tiễn hai đứa không hợp quy cách đi.”

La Thành Tể có chút cảm khái: “Tuổi còn nhỏ đã cảm nhận được loại tàn khốc này, chẳng còn đứa nhỏ nào có thể khờ dại được nữa.”

“Nghịch thiên chi hành, hà đàm thiên chân*. Về sau còn phải nhờ bốn vị tiên sinh dạy bọn họ thành tài, ta còn có việc, cáo từ trước.” Hồ Gia Bình nói đi là đi, trong nháy mắt liền biến mất khỏi võ trường.

*Nghịch thiên chi hành, hà đàm thiên chân: Con đường nghịch thiên, không thể nhẹ nhàng thong thả được.

Lê Phi cũng không ở lại võ trường lâu. Nhật Viêm có nói tu hành Linh Nhập Linh Xuất không thể để ai thấy nên nàng ở võ trường cùng ba người Bách Lý Ca Lâm nói chuyện một lát, rồi liền ngự kiếm bay đi vì muốn tìm một hòn đảo nổi nhỏ yên tĩnh tiếp tục tu hành Linh Nhập Linh Xuất.

Đi qua hòn đảo nở đầy hoa kia, nàng vẫn nhịn không được mà nhìn một cái. Khí hậu ở Thư Viện không giống phàm trần thế tục, lúc này là giữa tháng 9, không phải mùa trăm hoa đua nở mà hòn đảo nhỏ kia hoa đỏ nở rộ có vẻ rất đột ngột, không bằng nghĩ biện pháp ngăn nhiều người phát hiện mới tốt.

Nghĩ đến đây, nàng không kìm lòng được mà đổi hướng, nhẹ nhàng dừng ở đảo nhỏ bên cạnh.

Gió êm dịu lướt qua hai gò má, mang theo mùi hoa đỏ thanh nhã, trời xanh mây trắng, núi xanh nước chảy hoa đỏ, phong cảnh trên đảo thật tuyệt vời. Lê Phi cẩn thận đi giữa biển hoa đỏ, nhìn xung quanh, không biết có người nào đột nhiên xuất hiện hay không, nàng phải cẩn thận chút.

Chân trời bỗng nhiên chợt lóe hai ánh kim quang, Lê Phi không chút suy nghĩ, theo bản năng mà nằm xuống đất, cỏ xanh hoa đỏ cao bằng nửa người che khuất thân ảnh nhỏ bé của nàng.

Là ai? Lôi Tu Viễn sao? Nàng di chuyển nhẹ nhàng, dựng thẳng tai ngưng thần lắng nghe, thình lình phía sau đột nhiên có một bàn tay giữ bả vai nàng, nàng giật mình há miệng muốn kêu, cái tay kia đột nhiên lại gắt gao che miệng của nàng lại, tay còn lại mạnh mẽ giữ nàng lại, bên tai nóng lên, một âm thanh quen thuộc vang lên: “Đừng nhúc nhích cũng đừng kêu.”

Lôi Tu Viễn?! Lê Phi hoảng sợ cả người đều cứng lại, hắn vẫn luôn trốn ở chỗ này? Đợi nàng sao? Hắn muốn làm cái?! Có khi nào là muốn lén gi/ết ch/ết nàng?!

Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng mà giãy dụa, nhưng hắn ở phía sau giữ chặt bả vai nàng, cánh tay như vòng sắt, tay che miệng nàng cũng càng ngày càng chặt, cằm nàng cảm giác giống như bị bóp nát, mũi cũng bị hắn ấn không thể hít thở, đau đớn mà càng tìm mọi cách để giãy dụa.

“Còn nhúc nhích nữa sẽ thật sự lập tức giết ngươi.” Thanh âm hắn lạnh lùng, một chút cảm tình cũng không có. Nàng không hề nghi ngờ hắn không thể không xuống tay thật, lập tức ngừng giãy dụa.

Nhật Viêm xem ra lại ngủ say rồi, một chút động tĩnh cũng không có, nếu dùng Linh Nhập không biết có thể hút được linh khí trên người Lôi Tu Viễn tại đây hay không? Lê Phi đang muốn dùng Linh Nhập thì chợt nghe cách đó không xa vang lên âm thanh lạnh lẽo mềm mại của Hắc Sa Nữ: “Bình thiếu, mấy ngày này chàng vẫn luôn đuổi theo ta không ngừng là có ý gì?”

Còn có người khác? Vừa rồi chân trời có hai ánh kim quang, là Hắc Sa Nữ sao? Còn Bình thiếu là ai?

Lê Phi lập tức ngừng linh khí đang xoay tròn trong cơ thể lại, ngạc nhiên nghi ngờ mà nằm trên đất. Lôi Tu Viễn phía sau cũng giảm nhẹ lực đạo, nhưng năm ngón tay vẫn để trên gương mặt nàng, đề phòng nàng đột nhiên sợ hãi mà kêu lên.

Thanh âm mang theo ý cười của Hồ Gia Bình chợt vang lên: “A Mộ, nàng tránh mặt ta đã nhiều năm rồi.”

Ồ? Bình thiếu là Hồ Gia Bình sao? Hắn có quen biết với Hắc Sa Nữ từ trước rồi?

“Lời ấy sai rồi, ta là được chủ nhân phái tới Sồ Phượng Thư Viện làm hộ vệ. Tại sao ta phải tránh né làm gì?”

Hồ Gia Bình nói: “Ta không ngờ sư phụ sẽ phái nàng tới Sồ Phượng Thư Viện. Nếu sớm biết nàng ở đây, ta tình nguyện từ nay về sau sau chỉ làm tiên sinh của Thư Viện.”

Hắc Sa Nữ cười lạnh: “Chủ nhân vẫn luôn khen chàng là ngút trời kỳ tài, vậy mà chàng lại vì một nữ nhân nói những lời không có tiền đồ này! Huống chi nữ nhân này ngay cả người cũng không phải, chỉ là một linh hồn mà thôi!”

Hắn nửa ngày không nói gì nữ, qua một lúc, bỗng nhiên thở dài: “Ta nói nàng nghe, ta thành tiên nhân để sống mấy trăm hơn một ngàn tuổi, một mình cô độc, ta cần gì phải? Nếu nàng đi cùng với ta, ta liền nguyện ý tiếp tục làm ngút trời kỳ tài, nếu không, làm một thằng ngốc cũng không tồi!”

“Không có tiền đồ!” Hắc Sa Nữ bỏ lại những lời này, rồi làm như phải rời đi, lại không ngờ bị hắn bắt lấy quần lụa đen dài, tiếng vải bị xé rách khinh bạc vang lên, đồng thời còn truyền đến tiếng hoảng sợ của Hắc Sa Nữ. Lê Phi cảm thấy xấu hổ vô cùng, hai người này có lầm hay không vậy! Ban ngày ban mặt nên kiềm chế một chút chứ!

Nằm trên mặt cỏ đã lâu, cỏ xanh mềm nhũn cọ trên mặt vừa ngứa vừa tê, Lôi Tu Viễn không rên một tiếng mà dán trên lưng nàng, còn nàng động cũng không dám động, muốn khó chịu bao nhiêu liền có bấy nhiêu khó chịu. Khi nàng thử nhúc nhích một chút thì ngón tay hắn trên mặt nàng lập tức phản ứng lại, nàng cảm thấy cằm của chính mình bị bóp đến trật khớp rồi.

“Nàng một chút cũng không thay đổi.” Hồ Gia Bình tâm tình bỗng nhiên tốt lên. “Miệng nói lời tàn nhẫn nhưng trong mắt lại quan tâm ta.”

Hắc Sa Nữ trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Bình thiếu, mấy năm nay chàng vẫn luôn chấp mê bất ngộ. Lệ Phong bị bẻ gãy, nhưng ta chưa bao giờ trách chàng, và chàng không cần bởi vì thương hại ta mà làm việc này nói những lời này. Bảo kiếm đã gãy, ta đối với chủ nhân cũng vô dụng, linh hồn vô dụng còn có thể được chủ nhân quan tâm, phái ta đến Thư Viện làm hộ vệ, trong lòng ta đã vô cùng cảm kích rồi. Những chuyện quá khứ kai, ta đã quyết tâm quên đi rồi, Bình thiếu, chàng tại sao cũng không buông bỏ khúc mắc đi?”

Hồ Gia Bình cười nói: “Không cần, ta sẽ không buông ra.”

“...... Chàng sớm đã không phải một đứa nhỏ nữa, tại sao còn tùy hứng như vậy?”

“Ta tùy hứng cũng không phải ngày một ngày hai, nàng cũng không phải là vừa mới biết.”

Hắc Sa Nữ không nói gì nữa, lại nghe Hồ Gia Bình nói: “Ta đối với nàng có phải thương hại hay không, nàng là người rõ nhất. Những lời nói oai phong lẫm liệt kia nói cho sư phụ nghe là được rồi, nói với ta cũng vô dụng. Hải Vẫn sắp buông xuống, nghe nói Hải Ngoại có Dị Hỏa, khi núi lửa nứt ra, ta sẽ thay nàng đến lấy ngọn lửa kia để đúc lại Lệ Phong.”

Hắc Sa Nữ cực kì sợ hãi: “Dị Hỏa Hải Ngoại?! Chàng...... Thiên hạ lại có người không biết lượng sức như chàng!”

Hồ Gia Bình cười ha hả: “Nếu là vì nàng, ta cảm thấy ngày mai thành tiên cũng là chuyện nhỏ.”

“...... Miệng lưỡi chàng vẫn trơn tru như vậy.” Hắc sa nữ nhân dường như than một tiếng. “Ta cũng không muốn Lệ Phong được đúc lại, cuốc sống ở Thư Viện không tồi, nhàn nhã thoải mái. Ta chưa từng trải qua những ngày như vậy, lúc đầu có chút không quen, nhưng bây giờ ta thấy tốt hơn trước rất nhiều.”

Hồ Gia Bình thấp giọng nói: “A Mộ, nàng thích ở lại Thư Viện, liền có thể ở lại; nàng muốn đúc lại Lệ Phong, trở về làm khí linh bên người sư phụ, ta cũng sẽ giúp nàng. Nàng thích làm gì, đều là do nàng, cho nên không cần trốn tránh ta. Ta cũng không muốn ép nàng cái gì, nàng luôn biết rằng ta là một nam nhân vô lại mà, nàng càng trốn, ta càng phải đi tìm, nàng có tức giận, ta cũng sẽ đi tìm.”

Hắc Sa Nữ bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chàng quả thật là một tên vô lại.”

Nói xong, thật lâu sau không còn tiếng gì nữa, Lê Phi lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, bọn họ đi rồi sao? Nàng muốn động đậy cái chân đang tê, ngay sau đó ngón tay Lôi Tu Viễn lại phát lực bóp chặt cằm của nàng, thanh âm của hắn ép tới cực thấp: “Đừng nhúc nhích, người còn chưa đi.”

Cảm thấy được cằm của mình bị bóp đến trật khớp, Lê Phi bực mình, dùng sức bóp chặt bàn tay hắn giữ ở bả vai mình, móng tay dùng sức cào da hắn, dùng hết sức mà cào. Đầu ngón tay lập tức cảm thấy có máu bắt đầu đổ trên tay hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không rên tiếng nào, mặc cho nàng dùng sức dùng móng tay cào chính mình.

Bỗng nhiên, thanh âm Hồ Gia Bình lại vang lên, hắn dường như hái được một đóa hồng hoa* dịu dàng nói: “Rõ ràng là tháng tám, hồng hoa* lại nở đẹp như thế này, đúng là cho ta một cơ hội. Hoa thơm tặng mỹ nhân.”

*Hồng hoa ở đây là hoa đỏ á, để hoa đỏ đọc hơi kì nên mình đổi thành hồng hoa.

Thanh âm Hắc Sa Nữ có chút bối rối: “Ta...... Mới vừa rồi không nên...... Ta đi đây, sợ là Tả Khâu tiên sinh có việc cần dặn dò.”

Tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng phát ra, Hồ Gia Bình đột nhiên lại gọi nàng: “A Mộ, buổi tối có thể lại gặp nàng không?”

Cũng không biết nàng có đồng ý hay không, tiếng gió cứ như vậy mà thổi qua, nàng đã ngự kiếm bay xa. Hồ Gia Bình đứng yên lặng tại chỗ, thật lâu sau đột nhiên lại mở miệng nói: “Hai đứa tiểu quỷ bên kia, còn không đi ra? Là chờ ta bắt được các ngươi sao?”

Bị phát hiện rồi?! Lê Phi cảm thấy Lôi Tu Viễn buông chính mình ra thật nhanh, vừa được tự do, nàng lập tức đứng dậy hoạt động tay chân, nửa người của nàng đều tê hết rồi!

Dáng vẻ Hồ Gia Bình nhìn qua tâm tình thật tốt, cau mày giả vờ nghiêm khắc nhưng bộ dạng lại giống như đang cười, thấy hai người bọn họ người đầy cánh hoa, cỏ lá, từ mũi đến miệng Lê Phi đều đỏ bừng, không khỏi nhẹ nhàng trách giận: “Tuổi còn nhỏ không lo học cho tốt, tu hành còn chưa thành, yêu yêu đương đương cũng thật thuần thục quá!”

Cái gì mà yêu yêu đương đương! Lê Phi há miệng muốn giải thích, chợt nghe Lôi Tu Viễn hỏi: “Tiên sinh, người làm sao phát hiện được chúng ta?”

Hồ Gia Bình cố gắng bày ra trách cứ bộ dạng trách cứ, nhưng tâm tình hắn rất tốt, trong ánh mắt giấu không được ý cười, nhìn không đáng sợ chút nào: “Linh khí bên kia một lúc lại bắt đầu khởi động, thiên tài mới phát hiện không đượcđó! Thấy các ngươi tuổi còn nhỏ, tu hành lại cần cù, tạm thời tha các ngươi một lần, lần sau muốn nói chuyện yêu đương, nhớ tìm chỗ không người!”

Cái gì mà nói chuyện yêu đương! Lê Phi vội la lên: “Ta không phải......”

“Đã biết.” Lôi Tu Viễn ngắt lời của nàng, bỗng nhiên cầm tay nàng, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Tiên sinh, rất xin lỗi, ta và Phi Phi thật sự là nhất kiến chung tình khó có thể kiềm chế được nên lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa.”

Phi...... Phi? Lê Phi hung hăng giằng tay ra, cả giận nói: “Hắn nói bậy! Tiên sinh, ta mới vừa rồi không phải nói chuyện yêu đương!”

Bộ dạng Hồ Gia Bình một chút cũng không tin, không chút để ý mà cười: “Ồ? Vậy hai người các ngươi trốn trong bụi làm cái gì? Lộn nhào? Hay là bắt sâu? Đúng rồi, nơi này hoa tại sao lại đột nhiên nở? Các ngươi có nhìn thấy hiện tượng kì lạ gì không?”

Lôi Tu Viễn lớn tiếng nói: “A, hoa kia nở, là bởi vì......”

“Chúng ta cái gì cũng không thấy!” Lần này đến phiên Lê Phi ngắt lời hắn.

Hai người bọn họ đều có bí mật không thể nói cho ai biết, Lôi Tu Viễn viện cớ nói chuyện yêu đương mà đánh tan lòng nghi ngờ của Hồ Gia Bình. Nếu nàng đã mạnh mẽ phản bác vạch trần, hắn tất nhiên phải cắn ngược lại một cái, loạn đến nước này nàng không hề muốn chút nào, Lôi Tu Viễn này nham hiểm giả dối làm việc thần bí, không thể đoán trước, nàng không thể không tỉnh táo.

Lê Phi giữ chặt tay áo hắn, cúi đầu lắp bắp nói: “Chúng ta...... Chúng ta vội vàng nói chuyện yêu đương nên cái gì cũng chưa thấy, đúng không...... Tu Viễn?”

Lôi Tu Viễn đỏ mặt gật đầu: “Đúng vậy, tiên sinh.”

Hồ Gia Bình thấy hai đứa tuổi còn nhỏ mà lại làm ra bộ dạng ân ân ái ái ướt át này, không khỏi lắc đầu, bây giờ lớp trẻ càng ngày càng không ra gì, đứa nhỏ mười mấy tuổi đã bắt đầu nói chuyện yêu đương rồi! Thật sự làm hắn đột nhiên có cảm giác mình đã già rồi.

“Không còn sớm nữa, nhanh quay về đệ tử phòng đi.” Hắn lắc lắc đầu. “Đừng ở chỗ này nữa.”

Hai người im lặng ngự kiếm rời đi, đều dừng ở đệ tử phòng trên đảo nhỏ phía Nam. Sau khi Lôi Tu Viễn đáp xuống đất không nói lời nào đã chạy đi, tất cả cảm xúc tức giận, xấu hổ, buồn bực, tò mò đều sôi trào trong lòng Lê Phi, nhịn không được kêu lên: “Ngươi chờ một chút!”

Hắn dừng bước chân lại, quay đầu lại mặt không chút thay đổi mà nhìn nàng.

Người này thật biết đổi sắc mặt, nói khóc liền khóc, nói mặt đỏ liền mặt đỏ. Hắn rốt cuộc làm sao có thể làm được như vậy?

“Ngươi tới đảo kia, rốt cuộc là muốn làm gì?” Nàng vẫn là nhịn không được hỏi.

Lôi Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Vậy còn ngươi? Đi đảo đó, muốn làm gì?”

Lê Phi không khỏi nghẹn lời, nàng chỉ là hoài nghi hắn nhìn chằm chằm mình, cũng không thể tin tưởng được mà trực tiếp nói ra bí mật của mình.

“Đau quá.” Lôi Tu Viễn sờ sờ mu bàn tay bị nàng cào, liếc nàng một cái. “Móng tay của ngươi là móng vuốt mèo sao?”

Dứt lời xoay người rời đi, Lê Phi kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn, nhất thời chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thần bí khó lường, thật sự không thể hiểu được.

Hắn có mục đích gì? Bây giờ cần cẩn thận nghĩ lại hắn đi đến đảo kia, dường như cũng không phải vì chờ nàng. Nếu hắn có cái gì nói với nàng hoặc là muốn làm gì nàng, cơ hội có rất nhiều, cũng không cần đi đến đảo kia, huống chi bọn họ đang ở cùng một viện. Trên đảo gặp hắn nhiều lần như thế, chỉ có thể nói hắn có chuyện quan trọng phải lên đảo.

Nhưng mà là chuyện gì? Hắn luôn có thái độ mơ hồ với nàng, khiến nàng không thể không nghĩ nhiều.

“Trời sắp tối rồi, còn không quay về à?”

Một bàn tay đột nhiên đặt trên đỉnh đầu Lê Phi, nàng đang nghĩ đến thất thần, quay đầu nhìn lại là Hồ Gia Bình ăn mặc ngọc thụ lâm phong, mỉm cười đứng đó. Nàng nhớ tới mới vừa rồi trên đảo, hắn nói với Hắc Sa Nữ A Mộ buổi tối còn muốn gặp lại nàng. Trời lúc này còn chưa tối, hắn đã ăn mặc chỉnh tề mà chạy tới rồi.

Lê Phi vừa thấy hắn đã nhớ đến chuyện dọa người vừa rồi, nhất thời cảm xúc phẫn nộ và xấu hổ lại lần nữa xuất hiện. Nàng rất muốn vì sự trong sạch của bản thân mình mà giải thích một chút, nhưng vật đổi sao dời, lúc này không thể nhắc đến để lại làm ra trò cười thêm một lần nữa, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn mà thôi.

“Tiểu tình nhân kia của ngươi đâu rồi?” Hắn nhìn trái nhìn phải. “Hai người các ngươi một người Kim một người Thổ, tư chất đều khó có được, về sau có muốn cùng nhau đến Vô Nguyệt Đình không? Đến Vô Nguyệt Đình chơi vui lắm nha!

Lê Phi bất đắc dĩ nhìn hắn, người này buổi chiều còn hùng hồn nói lý lẽ kêu người khác đừng làm loạn giành người, lúc này chính hắn lại nuốt lời.

“Chỉ đùa một chút thôi, ha ha.”

Tâm tình hắn thật sự rất tốt, xoa xoa đầu Lê Phi, sau đó hăng hái mà đi tìm Hắc Sa Nữ của hắn.

“Tiên sinh.” Lê Phi đột nhiên gọi hắn lại, nàng nhớ đến chuyện Đại sư huynh, vẫn chưa có cơ hội hỏi hắn.

Hồ Gia Bình ngạc nhiên nói: “Còn có việc gì?”

“Tiên sinh là đệ tử Vô Nguyệt đình, ta muốn hỏi ngài có biết một người, huynh ấy cũng là đệ tử Vô Nguyệt Đình, trước kia đã bái một lão đầu râu bạc chỉ biết phương thuật linh tinh, thích giả thần giả quỷ lừa tiền làm sư phụ hay không?”

Hắn đột nhiên ngẩn ra, thần sắc có chút phức tạp, cúi đầu nhìn nàng cả buổi, cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cười cười, hỏi: “Ngươi tìm người này làm gì? Nói cho ngươi biết trước, Vô Nguyệt Đình trên dưới có mấy vạn đệ tử, ta không thể biết hết từng người được.”

Lê Phi kể lại chuyện chính mình được sư phụ nuôi lớn đến việc sư phụ bỗng nhiên để lại thư rời đi kêu nàng tìm Đại sư huynh ngắn gọn một lần, Hồ Gia Bình sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì, chờ nàng nói xong, hắn trầm ngâm một lát, nói: “Ta biết rồi,, ta không biết người này, nhưng sau khi trở về ta có thể giúp ngươi hỏi một chút.”

Được thôi, tuy rằng không có hy vọng gì, nhưng tốt xấu gì cũng là một cách. Lê Phi cúi đầu chào hắn, đang muốn đi, Hồ Gia Bình đột nhiên lại gọi nàng: “Ngươi......”

Cái gì? Lê Phi quay đầu lại.

Hắn không nói lời nào, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới đánh giá, Lê Phi bị hắn nhìn sợ hãi, thì thào: “...... Làm sao vậy?”

Hồ Gia Bình thản nhiên dời tầm mắt, nói nhỏ: “Trước kia ta chỉ cảm thấy ngươi lớn lên giống...... Không, không có gì, ngươi đi đi.”