Thiên Hương Bách Mị

Chương 44: Kiểm Tra (2)



Lôi Tu Viễn lại nhìn chằm chằm mặt của nàng một lúc, mới thản nhiên dời tầm mắt đi, nói: “Ngươi thay đổi rất nhiều nên nhịn không được nhìn vài cái thôi.”

Lại là thay đổi rất nhiều? Nàng theo bản năng sờ sờ mặt mình, dáng vẻ từ nhỏ của nàng giống sư phụ như từ một khuôn mẫu khắc ra, bộ dạng của sư phụ không dễ nhìn, nàng làm sao có thể đẹp được? Bởi vì biết chính mình xấu nên nàng rất ít soi gương, ai lại muốn nhìn khuôn mặt đen như than của nàng?

Sau đó đại khái bởi vì trải qua những ngày tháng suôn sẻ, không cần phơi nắng phơi gió mỗi ngày nữa, nàng có chút trắng hơn, như vậy cũng tính là thay đổi rất nhiều sao?

Lê Phi chợt nhớ tới ngày hôm qua đứa con trai kia ở nhà ăn nhìn lén nàng, bị nàng phát hiện hắn còn đỏ mặt, loại vẻ mặt này nàng chỉ thấy qua trên mặt của nam đệ tử quen biết Bách Lý Ca Lâm, có khi nào......?

Nàng giật mình một cái, cũng không biết là vui vẻ, hay là là không thể tin được, ngạc nhiên nói: “Ngươi là nói ta thay đổi đẹp hơn sao?”

Lôi Tu Viễn lắc đầu, từ trong mũi nhẹ nhàng phát ra tiếng hừ, thanh âm lạnh như băng: “Trở nên giống người xa lạ, còn không bằng trước kia.”

Lê Phi có chút khó chịu: “Ngươi mới là thay đổi nhiều nhất! Còn nói người khác! Ta đây là nữ đại mười tám biến*, còn ngươi kia là tính cách lươn lẹo!”

*nữ đại mười tám biến: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là ngoại hình của phụ nữ thay đổi rất nhiều trong quá trình phát triển và trưởng thành của phụ nữ. (theo baike.baidu)

Hắn nở nụ cười châm chọc, nữ đại mười tám biến? Mới mấy tháng liền lớn rồi?

Cười cái quỷ! Lê Phi càng khó chịu, tuy không có xích mích gì với hắn, nhưng lại chẳng thấy được có thể hòa hợp ở chung với hắn. Trên người hắn có một loại cảm giác không chào đón đồ ngốc đến gần, hơn nữa loại cảm giác này làm cho mỗi người đều thấy chính mình trong mắt hắn giống như đồ ngốc.

Mắt cá chân sưng đỏ của hắn rất nhanh đã được chữa khỏi, Lê Phi thu lại Lưới Trị Liệu, lạnh nhạt nói: “Được rồi, đứng lên đi.”

Lôi Tu Viễn động đậy mắt cá chân, nói nhỏ: “Vẫn còn đau.”

“Làm sao có thể!” Lê Phi bực mình, hắn đây là nghi ngờ Lưới Trị Liệu của nàng sao? “Đã chữa khỏi rồi! Không có thể còn đau nữa!”

Hắn vô tội nhìn nàng: “Đúng thật là đau mà, ngươi không phải ta, đương nhiên không tin rồi.”

Hắn đây là cố ý phá sao?! Lê Phi tức giận vo một nắm tuyết ném lên người hắn, cả giận nói: “Vậy ngươi tự ngồi một mình đi!”

Nàng xoay người đang muốn ngự kiếm bay đi, thình lình hắn cứ vậy mà đánh trả, nắm tuyết nện trên ót nàng. Tuyết lạnh băng đi vào trong cổ, mặc dù có tiên pháp hộ thân, nhưng vẫn khiến nàng lạnh đến run cả người. Lê Phi khó tin mà quay đầu lại, đã thấy hắn ngồi trên tuyết, trong tay cầm hai nắm tuyết lớn, ra vẻ khiêu khích.

Tiểu tử này nhất định là đang muốn chết!

Lê Phi đầu óc nóng lên, quên đi đang trong quá trình kiểm tra, lập tức vo nắm tuyết lớn hơn nữa ném trả lại hắn, hắn cũng không chút khách khí địa còn ném cái lớn hơn nữa vào nàng. Hai người có đến có về, ngươi ném ta một chút ta ném ngươi một chút, không lâu sau ai cũng tuyết trắng đầy người, Lê Phi mệt đến thở hồng hộc, thấy hắn còn muốn xoay người vo nắm tuyết, dứt khoát đi qua, hai người lại ở trong tuyết lăn vài vòng.

Nàng dùng lực trước kia để đối phó với lưu manh đường phố hung hăng đè hai tay hắn lại, nhe răng cười: “Có phục hay không?!”

Lôi Tu Viễn cũng mệt mỏi mà há miệng th.ở dốc, làn da trắng như tuyết ửng đỏ, ánh mắt vốn đã ước sũng nay lại sáng lấp lánh, cũng không lạ trước kia hắn giả vờ đáng thương, ai cũng đều bị hắn lừa, loại cảm giác yếu ớt mảnh mai này, thật giống mấy đứa bé gái.

“Không phục.” Hắn thấp giọng nói, xoay người một cái đứng lên. Lê Phi thiếu chút nữa không giữ được hắn, nàng vốc hai nắm tuyết xoa lên mặt hắn, đột nhiên hắn cũng ném một nắm tuyết lên mặt nàng, nàng có chút hoa mắt, bị hắn nhào lên lật qua, hai người đánh nhau trong tuyết nửa ngày, lúc thì ném tuyết lúc thì bỏ tuyết vào cổ áo nhau.

Lê Phi từ nhỏ đánh nhau không ít, nhưng chưa từng cùng đứa nhỏ khác đùa vui ầm ĩ như vậy, đánh qua đánh lại đương nhiên cảm thấy chơi thật vui. Hai đứa nhỏ trên người đầy tuyết, hai người cùng nhau lăn trên cánh đồng tuyết đã lâu, rốt cuộc cũng mệt nằm trên mặt đất không muốn động.

Lê Phi thở gấp đến thiếu chút nữa ngất đi, lại cảm thấy trò này chơi thật vui và mới lạ, mở miệng nói: “Ta đây là lần đầu tiên chơi ném tuyết.”

Lôi Tu Viễn nói nhỏ: “Ta cũng vậy, là lần đầu tiên.”

Lê Phi hừ nói: “Ta thấy động tác ngươi thật linh hoạt, chân còn đau không?”

Hắn giống như nở nụ cười một chút: “Ừm, không đau.”

Biết ngay hắn giả vờ! Nếu còn có sức, nàng thật mún vo tuyết mà ném trên mặt hắn.

Lê Phi mở tay chân ra, nằm ngửa trên mặt đất đầy tuyết, có tiên pháp hộ thân nên gió tuyết lạnh lẽo lộn xộn thổi lên mặt cảm giác giống như gió xuân nhu hòa. Không biết có phải do vừa nãy mới đùa giỡn một lúc, nàng đột nhiên cảm thấy Lôi Tu Viễn không còn thanh cao xa cách như trước kia nữa, cho dù hắn có lươn lẹo như thế nào, hắn vẫn là đứa trẻ chẳng khác mình bao nhiêu.

“Lôi Tu Viễn, ngươi tháng mấy là đến sinh nhật?” Không biết tại sao, nàng liền hỏi một câu, thời gian bọn họ quen biết nhau cũng chẳng ngắn, chuyện của hắn nàng không biết nhiều lắm.

Hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi thì sao?”

“Ta mười sáu tháng nữa sẽ mười một tuổi.”

Hắn trừng mắt: “Ta mười tháng nữa đã mười hai tuổi rồi, nhóc con ạ.”

Là muốn nhịn nhưng không thể nhịn! Lê Phi nhảy dựng lên vo một nắm tuyết hướng đến mặt hắn ném, bị hắn cười cười ngăn cản, nói: “Đi thôi, còn đang kiểm tra.”

Đúng rồi, con đang kiểm tra, trước giờ Mùi phải rời khỏi Kiêm Gia Sơn, là tiên gia đệ tử phải phân biệt được nặng nhẹ. Lê Phi nghiến răng với hắn, không phục, còn lại có chút luyết trận vui đùa hồi nãy, lúc này thấy hắn không đáng ghét như trước kia nữa.

Lôi Tu Viễn phủi tuyết đọng trên người, thấy nàng giống con chó nhỏ trừng mắt với mình, không nhịn được mà nở nụ cười.

“Trước tiên phải qua kiểm tra đã.” Hắn nâng tay, giúp nàng nhẹ nhàng phủi tuyết trên vai xuống. “Còn nhiều thời gian.”

Hai người lần nữa ngự kiếm bay lên, lướt qua cánh đồng tuyết mờ mịt, không biết lần này kiểm tra điểm cuối rốt cuộc là nơi nào, chỉ cảm giác như cảnh sắc dường như không ngừng lập lại, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên dừng lại, trầm ngâm nói: “Không đúng, cứ như vậy mà bay tiếp, bay đến giờ Mùi cũng không thể ra ngoài. Nơi này hẳn là được dựng kết giới mới khiến chúng ta đi vòng vòng xung quanh như thế.”

Lê Phi cũng phát hiện ra, nàng nhìn xung quanh, phía dưới là cánh đồng tuyết mênh mông vô tận. Vô số ngọn núi cao và hiểm trở sừng sững trên cánh đồng tuyết, gió tuyết tê rần, không có một ngọn cỏ, nói là phải đi ra khỏi Kiêm Gia Sơn, nhưng đến nay bọn họ cũng chưa thấy được ngọn núi nào, mấy ngọn núi cao và hiểm trở này thật sự không tính là “Sơn”

“Muốn đi lên xem thử không?” Nàng đề nghị, có lẽ trên mấy đỉnh núi cao và hiểm trở kia có thể phát hiện được gì đó ngoài ý muốn.

Ngược gió tuyết mà bay một đoạn, Lê Phi mắt tốt, thấy xa xa trên đỉnh một ngọn núi cao hình như có gì đó lập lòe sáng lên, nhìn thấy có cánh cửa kim quang rực rỡ, giống như cánh cửa lúc rời khỏi nhị tuyển như đúc.

“Đây…. là có thể đi ra ngoài sao? Lê Phi cảm thấy khó tin, bài kiểm tra của Thư Viện có thể đơn giản vậy sao?”

Lôi Tu Viễn không nói gì, hắn dừng trước cửa kia, đi một vòng, nói nhỏ: “Ta đoán, cánh cửa này chưa chắc dẫn về Thư Viện. Phương pháp dịch chuyển này có thể đi đến bất cứa nơi nào. Chúng ta nếu ở bao lâu trong đây cũng chẳng thể tìm được đường ra, có thể bước đầu kết luận cánh cửa này là một trong những đường ra, không bằng thử xem.”

Lê Phi gật gật đầu, hai người một trước một sau ngự kiếm bay vào cánh cửa lớn màu vàng, trong nháy mắt, bầu trời mênh mông tuyết trắng trước mắt bỗng nhiên biến thành màu xanh lá cây đậm và nhạt, phía sau cửa có một cái ao nhỏ, bán kính không quá một trượng. Nước ao xanh biếc, nơi này có vẻ như là một hang động không quá rộng, cao mấy trượng, dọc theo vách động có đầy các loại dây leo bò lên trên, ánh nắng chói chang chiếu vào động, khác một trời một vực với cánh đồng tuyết rơi dày đặc lúc nãy.

Lê Phi hít một hơi thật sâu, ngoại trừ mùi nước ao, ngoài động còn có một mùi hương núi rừng đặc biệt, nghĩ rằng ngoài động hẳn là một khu rừng rậm, xem ra nơi này mới đích thực là Kiêm Gia Sơn.

Hai người ngự kiếm bay lên, đang muốn bay ra khỏi cửa động, bất thình lình dường như đụng phải một bức tường trong suốt nên đều không phản ứng kịp, từ trên thân kiếm ngã xuống. Cũng may động này không sâu nên ngã không đau. Lê Phi ngạc nhiên nghi ngờ nhảy dựng lên, ngửa đầu nhìn xung quanh, tại sao không bay ra được? Cửa động rõ ràng không có thứ gì chặn lại mà!

Lôi Tu Viễn lần thứ hai ngự kiếm bay lên, chỉ là lần này bay thật chậm, lúc bay đến cửa động, hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ, đầu ngón tay chạm đến khoảng không giữa cửa động nhưng không thể xuyên qua, như là có vật gì vô hình chặn cửa động lại.

Hắn ngưng thần nhắm mắt, vô số tia kim quang đột nhiên bắn về phía cửa động, chỉ nghe một trận loạn âm “Đinh đinh đang đang”, kim quang của Thái A Thuật đều bị bắn ngược trở về nên thần sắc hai người nhất thời ngưng trọng. Biết rằng Thái A Thuật là tiên pháp ngũ hành cơ bản, lực công kích cực kì mạnh, không gì phá nổi, vậy mà ngay cả Thái A Thuật không thể phá vỡ được kết giới của cửa động, chỉ có thể chứng tỏ rằng bằng năng lực hiện tại của bọn họ không thể nào phá động mà ra.

“Có thể nào là đi xuống hay không? Từ hồ nước đi? Có thể có đường đi ra ngoài ở đưới nước không?” Lê Phi thử bước vào hồ nước, ai ngờ vừa bước xuống, ngay cả nước hồ cũng không chạm được, trên mặt nước vậy mà cũng có kết giới?

Lôi Tu Viễn suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Thư Viện không có khả năng sắp xếp loại khốn cảnh không thể nào thoát ra như vậy cho chúng ta, có phải đã làm gì sai rồi hay không? Mới vừa rồi trên cánh đồng tuyết chưa giết hết yêu quái? Đi vào sai cửa rồi?”

Lê Phi ngơ ngẩn phát ngốc trong chốc lát, đột nhiên hiểu ra được chuyện gì đó: “Có phải là người đến chưa đủ hay không?”

Mắt Lôi Tu Viễn sáng lên: “Rất có thể. Chúng ta là cùng một nhóm, lại gặp trong cùng một kết giới, nói là trùng hợp, cũng quá vừa vặn rồi. Nói không chừng Kỷ Đồng Chu cùng Bách Lý Ca Lâm vẫn còn ở trong kết giới kia tìm đường ra, trước mắt chỉ có thể chờ bọn họ đến đây. Nhóm bốn người tập hợp đủ, có lẽ mới có thể đi ra ngoài.”

Lỡ như bọn họ vẫn cứ bị mắc kẹt trên cánh đồng tuyết kia, đến giờ Mùi cũng không tìm được nơi này, vậy phải làm sao bây giờ?

Lê Phi không nói ra lo lắng trong lòng mình, dường như Lôi Tu Viễn cũng có thể đoán được tai họa ngầm này, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ tăng thêm lo lắng phiền não mà thôi. Nàng đi quanh hang động một vòng, nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng bên ngoài động, theo màu sắc mà phán đoán, hiện tại đã đến buổi trưa, chỉ còn một canh giờ, không biết có đến kịp hay không

Quay đầu nhìn Lôi Tu Viễn, hắn đang im lặng ngồi dưới đất, mới vừa rồi bọn họ đùa giỡn người đầy tuyết trắng, lúc này toàn bộ đã tan hết, quần áo và tóc của hắn đều ướt sũng, đoán chừng chính mình cũng chẳng đi đâu được. Dù sao chờ cũng thêm lo lắng, chẳng bằng cùng trò chuyện đi.

Lê Phi ngồi bên người hắn, hỏi: “Lôi Tu Viễn, Lỗ đại ca bao nhiêu tuổi rồi? Hắn trông như thế nào?”

Hắn cũng không trả lời, liếc mắt nhìn nàng, cười như không cười mà nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy, là có hứng thú với ta sao?”

Dường như quả thật là có hứng thú, nhưng Lê Phi cảm thấy nếu thừa nhận sẽ bị hắn cười nhạo. Nàng chưa từng gặp qua đứa con trai nào như vậy, người nàng biết, Diệp Diệp chững chạc như người trưởng thành, Kỷ Đồng Chu ngang ngược kiêu ngạo tự đại, những nam đệ tử khác nàng ngẫu nhiên tiếp xúc qua, hoặc là khờ dại, hoặc là ít lời, dù sao không có người giống như hắn.

“Không thể nói sao?” Nàng hỏi.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng: “Vậy còn ngươi? Ngươi nói trước kia ở Thanh Khâu, phong cảnh Thanh Khâu nhìn như thế nào?”

Rõ ràng là nàng hỏi hắn, nhưng đến cuối cùng luôn biến thành bị hắn hỏi ngược lại. Lê Phi đang muốn nói chuyện, chợt thấy đối diện hồ nước có bóng người lóe lên, Bách Lý Ca Lâm cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt hai người, vẻ mặt nàng còn có chút mờ mịt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lê Phi và Lôi Tu Viễn hồi lâu, lại nhìn nhìn hang động này nửa ngày: đột nhiên cả kinh nói: “Lê Phi? Các ngươi...... Nơi này là......? Chúng ta không vượt qua kiểm tra sao?”

Lê Phi vội vàng đi qua chào đón nàng, xem ra đúng như dự đoán, phải đầy đủ bốn người mới có thể đi ra ngoài.

Nàng vội vàng nói qua tình huống một lần, Bách Lý Ca Lâm la lên quái dị: “Có nghĩa là chúng ta còn phải chờ tiểu Vương gia kia sao? Như vậy là phải chờ cho đến khi nào?!”

Vừa dứt lời, liền thấy phía đối diện có bóng người lóe lên, Kỷ Đồng Chu mang theo vẻ mặt giống như vậy mà xuất hiện trước mặt mọi người.