Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 61



Sở Chiêu Chiêu trải xong ga giường, quay đầu hỏi Mục Tế Vân đang đứng sau lưng, “Thầy Mục, anh thấy thế nào?”

Căn phòng của anh toàn bộ đều là phong cách trắng đen đơn giản, đến cả tủ đầu giường cũng là màu đen, cái ga giường hồng phấn này nhìn thế nào cũng thấy cấn cấn, anh nở nụ cười không thể gượng gạo hơn: “Em có thấy tổng thể hơi…. không được hài hòa?”

Sở Chiêu Chiêu nhìn quanh một vòng, gật gù đáp: “Ừm… hay là anh bài trí lại từ đầu đi.”

Mục Tế Vân: “….”

Sở Chiêu Chiêu mỉm cười, “Anh xem, mình nên sơn lại tường thành màu hồng hay là nên đổi đồ nội thất đây?”

“Sở Chiêu Chiêu.” Mục Tế Vân bước tới, vốn định lật chăn nằm xuống, nhưng vừa nhìn thấy cái ga trải giường hường phấn kia thì sững người, bàn chân giật lùi về sau, ngồi xuống sofa, “Em càng ngày càng không biết tôn sư trọng đạo.”

Sở Chiêu Chiêu quay người lầm bầm, “Giờ anh cũng đâu còn là giảng viên nữa….”

Mục Tế Vân: “Em nói gì? Nói to lên xem nào.”

Sở Chiêu Chiêu lắc đầu nguầy nguậy: “Không nói gì cả.”

Mục Tế Vân liếc mắt nhìn cái giường của mình, bất lực thở dài, đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên.

Anh đi ra ban công nghe điện thoại, Sở Chiêu Chiêu sắp xếp quần áo vào tủ đồ, lờ mờ đoán được anh đang nói chuyện với Kỳ Hồng, nên sau khi thu dọn quần áo xong, cô chuẩn bị rời đi, Mục Tế Vân lại gọi cô lại.

Sở Chiêu Chiêu quay đầu nhìn anh, ánh mắt như đang hỏi có chuyện gì sao.

Mục Tế Vân nói vào điện thoại, “Mẹ, mẹ tự nói với em ấy đi.”

Nói rồi, anh đi về phía Sở Chiêu Chiêu, đưa điện thoại cho cô.

Ban đầu Sở Chiêu Chiêu còn do dự, bắt gặp ánh mắt ra hiệu của anh, cô đành nhận lấy, “Bác gái ạ, cháu chào bác.”

Kỳ Hồng trầm mặc, mãi sau mới mở lời: “Sở tiểu thư, trưa mai cô có thời gian đến nhà dùng một bữa cơm không?”

“Ngày mai ạ?” Sở Chiêu Chiêu nắm chặt điện thoại, liếc mắt nhìn sang Mục Tế Vân, “Cháu sao?”

“Ừ.” Kỳ Hồng nói, “Cô đi cùng Tế Vân, ừm… đến ăn bữa cơm trưa.”

“Vâng…” Sở Chiêu Chiêu lại nhìn Mục Tế Vân, anh chỉ đứng một bên không nói câu nào.

Tắt điện thoại, Sở Chiêu Chiêu nói với anh: “Bác gái bảo trưa mai chúng ta cùng đi ăn cơm.”

“Anh biết.” Mục Tế Vân nói, “Nếu em không muốn đi thì không cần phải miễn cưỡng.”

Trong lòng Sở Chiêu Chiêu kỳ thực có chút e ngại, nhưng không đến mức cự tuyệt, cô ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm, “Không phải là miễn cưỡng, em chỉ thấy hơi lạ, sao bác gái lại đột nhiên mời chúng ta đi ăn.”

Cô mở vòi nước trên lavabo rửa tay, còn Mục Tế Vân đang đứng sau lưng cô, “Có gì lạ à?”

Sở Chiêu Chiêu lắc đầu không nói nữa, kiễng chân với khăn lông.

Mục Tế Vân nhanh hơn cô, anh duỗi tay lấy khăn lông xuống đưa cho cô, “Cũng có thể là Minh Minh muốn gặp em.”

Trong lòng Sở Chiêu Chiêu cũng biết hẳn là vì nguyên nhân này, cô nhận lấy khăn, lau sạch nước trên tay, hỏi: “Tên thật của Minh Minh là gì vậy?”

“Nhũ danh là Bối Nhi, tên thật là Mục Thanh Nghiên.” Mục Tế Vân lại bồi thêm một câu, “Anh đặt đấy, nghe hay không?”

Sở Chiêu Chiêu: “Nói thật lòng thì…. cũng bình thường.”

Cô cúi đầu cởi cúc áo, “Chiêu Chiêu Minh Minh, cái tên có nhiều ý nghĩa biết bao.”

Mục Tế Vân “ừ” một tiếng.

Cởi đến chiếc cúc thứ hai, Sở Chiêu Chiêu mới chợt sững người, “Thầy Mục! Em phải tắm đó, anh không ra ngoài à?”

Biểu cảm trên khuôn mặt anh hơi cứng lại, mãi sau mới “Ồ” một tiếng.

Anh xoay người đi ra, ngồi trên chiếc giường được bọc ga màu hường phấn, nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm phát ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật bình yên.

Vừa rồi Kỳ Hồng gọi điện tới, bảo anh trưa mai dẫn Sở Chiêu Chiêu về nhà ăn cơm, anh đã hỏi luôn, có phải là Minh Minh muốn vậy không.

Kỳ Hồng nói: “Con bé không nói, nhưng mẹ nhìn ra được.”

Khi ấy, trong lòng Mục Tế Vân cảm thấy, Sở Minh Minh giống như một chiếc khuy áo. Chiếc khuy áo ấy cài chặt anh và Sở Chiêu Chiêu lại với nhau, đó không phải là một loại sức mạnh bắt nguồn từ tình yêu, dường như người đó, đã được định sẵn phải đi cùng anh đến cuối cùng.

*

Sở Chiêu Chiêu tắm xong đã là mười giờ tối, cô nằm trên giường, mở điện thoại, phát hiện có mười mấy tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là của Sở Minh Minh.

“Chị ơi, chị ngủ chưa?”

“Chị ơi, một mình em nằm trong căn phòng rộng lớn như thế này, trống trải quá, em không ngủ được.”

“Chị ơi, em nhớ chị rồi.”

“Muốn ngủ cùng chị, nghe chị kể chuyện về thời đại học.”

“……”

“Chị ơi, chị ngủ rồi à? Chị yên tâm, em sẽ thật ngoan ngoãn, em sẽ không gây rắc rối cho người khác đâu.”

“Em sẽ là một đứa con gái ngoan.”

Đọc những dòng này, chóp mũi Sở Chiêu Chiêu chợt cay cay, cô kéo chăn che kín mắt.

Mục Tế Vân tắm xong đi ra, thấy cô nằm nghiêng người trên giường, chỉ nhìn vào khoảng tối mà ánh đèn không chiếu tới.

Mục Tế Vân tắt đèn, nằm xuống giường, ôm cô từ phía sau, nhưng cô cũng chẳng có phản ứng gì.

“Em đang xem gì đấy?”

Sở Chiêu Chiêu thở dài nhưng không định đáp lời anh mà chỉ cất điện thoại đi.

Mục Tế Vân liếc mắt nhìn qua màn hình, rồi trực tiếp giật lấy điện thoại từ tay cô.

Vừa nãy cô đang xem tin nhắn nhóm lớp đại học trên QQ, không biết là ai khơi mào, nói Sở Chiêu Chiêu và thầy Mục đã ở bên nhau rồi, nhóm lớp tức khắc bùng nổ, tin nhắn nhảy đến nhiều không xem kịp, nằm mãi trên đầu.

Mục Tế Vân lướt từng tin một.

Ngô Vũ Đồng: Thật hay giả đấy?

Trương Khả: ….. À thì, các cậu không biết à?

Hà Mậu Nhiên: Tớ cứ nghĩ sau lễ đính hôn của Cam Điềm thì mọi người đều biết cả rồi chứ, thì ra vẫn còn nhiều vị chưa hay tin.

Ngô Vũ Đồng: Mẹ kiếp!!!! Thật đấy hả!!!!

Đới Lập Phong: Thế giới thật diệu kỳ.

Ngô Vũ Đồng: Sở Chiêu Chiêu chắc bị điên rồi….

Nhìn thấy dòng này, trong đầu Mục Tế Vân nhảy ra một dấu hỏi chấm to đùng, ngón tay không nhịn được tag tên Ngô Vũ Đồng:?

Ngô Vũ Đồng: Nữ chính xuất hiện rồi!!

Ngô Vũ Đồng: Chiêu Chiêu, có phải cậu gặp phải khó khăn gì không? Có điều gì cậu nghĩ không thông phải không?

Mục Tế Vân lại tiếp tục trả lời:?

Ngô Vũ Đồng: Aaaaaa Chiêu Chiêu cậu nói gì đi.

Sở Chiêu Chiêu không nhìn nổi nữa, muốn lấy lại điện thoại từ tay Mục Tế Vân, nhưng anh lại giơ tay cao lên, xoay người sang chỗ khác, nhấn vào nút voice chat, chậm rãi nhả chữ: “Ngô Vũ Đồng, em ăn nói cho cẩn thận.”

Sở Chiêu Chiêu mặt mày đen xì, nhưng lại không thể lấy lại được điện thoại, chỉ có thể ở một bên xoắn xuýt.

Tin nhắn thoại của Mục Tế Vân vừa gửi đi, nhóm lớp im như tờ.

Ảnh đại diện của Ngô Vũ Đồng cũng tắt sáng* ngay lập tức.

*Bên QQ, khi ảnh đại diện tối màu đi tức là người đó đã offline, ngược lại, khi sáng lên tức là đối phương đang online.

“Anh dọa bạn học của em sợ rồi.” Sở Chiêu Chiêu phụng phịu, “Làm sao bây giờ?”

Mục Tế Vân nhíu mày nghĩ ngợi một hồi, lại nhấn vào nút voice chat: “Có cơ hội sẽ mời mọi người ăn cơm.”

Sở Chiêu Chiêu: “………”

Nhóm lớp vẫn tiếp tục im ắng như vậy, thậm chí, ảnh đại diện của những người khác cũng lục tục tối đi.

Mục Tế Vân: “…….”

Mục Tế Vân trả lại điện thoại cho Sở Chiêu Chiêu, “Có phải lớp em có thành kiến gì với anh không?”

Sở Chiêu Chiêu trầm mặc không nói. Cô rất không hiểu, anh vẫn chưa nhận thức được rõ ràng hình tượng của bản thân mình sao.

“Vẫn ổn.” Sở Chiêu Chiêu nói tiếp, “So với thầy Trương thì anh tốt hơn được một chút xíu.”

“Sao em lại đi so sánh anh với ông Địa Trung Hải* kia?” Mục Tế Vân chất vấn, “Còn đảm bảo được tính so sánh à?”

*Địa Trung Hải (地中海): Ám chỉ những người đầu hói, tóc loe hoe vài sợi.

Sở Chiêu Chiêu xoay người, “Không sao trăng gì cả, ngủ thôi.”

“Không được.” Mục Tế Vân kéo cô ngồi dậy, “Hôm nay em phải nói rõ một hai cho anh, nếu không anh sẽ vào nhóm lớp của em hỏi cho ra mới thôi.”

Sở Chiêu Chiêu: “Thầy Mục, anh muốn nhóm lớp của em giải tán đúng không?”

Mục Tế Vân: “…..”

Từ bé anh đã được thụ hưởng cảm giác người người hoan nghênh nhà nhà chào đón mà lớn lên, chút ủy khuất này anh chịu không nổi.

*

Trưa hôm sau, Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân cùng xuất hiện ở nhà Kỳ Hồng.

Người ra mở cửa là bảo mẫu, bà nhìn thấy Sở Chiêu Chiêu liền quan sát đánh giá một lượt, sau đó mới cười nói: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Nhà của Kỳ Hồng và nhà của Mục Tế Vân có phong cách y hệt nhau, đó chính là rất rộng, chỉ từ cửa nhà vào đến phòng khách đã phải cách một khoảng rất dài, Sở Minh Minh từ xa chạy tới nhào về phía Sở Chiêu Chiêu: “Chị ơi!!!”

Kỳ Hồng theo ngay sau em, “Chậm một chút! Con chậm một chút! Cẩn thận kẻo ngã!”

Khi tới trước mặt Sở Chiêu Chiêu, khuôn mặt của bà hiện lên vẻ ngượng ngùng, “Đến rồi à?”

Sở Chiêu Chiêu: “Cháu chào bác.”

Lại thật ngượng.

Mục Tế Vân dẫn Sở Chiêu Chiêu vào trong, ông cụ Kỳ và Mục Tế Trạch ngồi trên sofa, cả hai người bọn họ đều đồng thời quay đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu.

“Đây là ông ngoại anh.” Mục Tế Vân giới thiệu, “Còn đây là anh trai anh.”

Sở Chiêu Chiêu chào hỏi từng người, rồi ngồi xuống theo Mục Tế Vân, còn Sở Minh Minh vốn định ngồi bên cạnh cô, nhưng nghĩ lại, em vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Kỳ Hồng.

Kỳ Hồng thoáng nhìn qua Minh Minh, ánh mắt thả lỏng hơn đôi chút.

Ở trong mắt người ngoài, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng trước mặt Sở Minh Minh, bà rốt cuộc vẫn phải chín bỏ làm mười.

Mục Tế Trạch mỉm cười nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Em là Chiêu Chiêu nhỉ?”

Sở Chiêu Chiêu không ngờ anh lại gọi mình thân thiết như thế, sững người mất một lúc cô mới gật gật đầu.

“Vẫn chưa có dịp chính thức nói lời cảm ơn với em.” Mục Tế Trạch bỗng nhiên đứng thẳng dậy, rồi cúi đầu khom lưng về phía Sở Chiêu Chiêu, “Cảm ơn em, cũng thật lòng cảm ơn gia đình em.”

Sở Chiêu Chiêu lập tức đứng bật dậy, bối rối nhìn Mục Tế Trạch, “Em….”

Mục Tế Trạch ngẩng đầu nhìn cô, anh vẫn mỉm cười, rồi lại khom lưng lần nữa, “Ông ngoại anh sức khỏe không ổn định, anh thay mặt ông gửi lời cảm ơn em.”

Lúc này, ông cụ Kỳ cũng lên tiếng, “Nếu như không phải ông vừa xuất viện, ông nhất định sẽ tự mình đến tận cửa nhà cháu cảm ơn.”

Giờ phút này tâm tình Sở Chiêu Chiêu có chút phức tạp, cô không ngờ, thái độ của người trong nhà và Kỳ Hồng lại tương phản nhau đến thế, cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Mục Tế Vân đứng dậy, đè vai Mục Tế Trạch, bắt anh ngồi xuống, “Anh dọa Chiêu Chiêu của chúng ta ngơ ngác luôn rồi, nói nhiều vậy làm gì, cứ chuyển khoản là xong.”

Sở Chiêu Chiêu trợn mắt nhìn Mục Tế Vân, anh nói cái gì vậy hả?

Mục Tế Vân cười xòa, “Đùa chút thôi, cho không khí bớt căng thẳng.”

Sở Chiêu Chiêu: “…..”

Nhưng Mục Tế Trạch lại thật lòng công nhận cách này mà gật gù, “Anh cũng nghĩ rằng chỉ có một số tiền lớn mới có thể biểu đạt thành ý của anh.”

“Đừng!” Sở Chiêu Chiêu vội từ chối, “Thật sự không cần đâu ạ.”

“Anh muốn thế thật?” Mục Tế Vân nói với anh mình, “Vậy anh chuyển vào thẻ của em đi, tiện.”

Mục Tế Trạch cười khẩy, “Có phần của cậu à? Sao mà nhiều lời thế?”

Bầu không khí giữa mọi người vô cùng hòa hợp, làm cho Kỳ Hồng ngồi một bên giống như người ngoài cuộc.

“Bối Nhi.” Bà bỗng nhiên lên tiếng, “Bối Nhi, đến giờ uống thuốc rồi.”

Vài giây sau, Sở Minh Minh mới kịp phản ứng lại là đang gọi mình.

Em nhận lấy ly nước, uống thuốc xong, Kỳ Hồng hắng giọng, “Ăn cơm thôi.”

Trên bàn đã đầy ắp các món ăn đang bốc khói nghi ngút.

Sở Chiêu Chiêu ngồi đối diện Sở Minh Minh, còn Kỳ Hồng ngồi bên cạnh em.

Vừa cầm đũa lên, bà đã gắp một bát đầy thức ăn cho Sở Minh Minh, Sở Minh Minh nhẹ giọng “Cảm ơn”, rồi lén lút gẩy rau sang một bên.

Mà hành động này của em đã bị Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy, cô dường như theo thói quen mà nghiêm giọng nhắc nhở: “Minh Minh, không được kén chọn.”

Vừa dứt lời, bàn tay đang gắp đồ ăn của Kỳ Hồng sững lại.

Bà nhìn Sở Chiêu Chiêu, lát sau, rũ mắt nói với Sở Minh Minh: “Nghe lời chị, đừng kén chọn.”