Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 58: Biến cố 2



Khiến Lâm Diệp run sợ là bóng người cao lớn này đối mặt công kích của đại lực man hùng càng không sợ gì cả, bóng người chạy trong hư không, chỉ dựa vào một đôi nắm đấm đã áp chế đại lực man hùng không ngóc đầu lên được, liên tục gầm thét không ngừng.

Bóng người có thể bay nhanh trên không, cũng có thể đủ ngăn chặn một đại lực man hùng ngang bằng cường giả Linh Cương Cảnh.

Bóng người cao lớn kia tất nhiên là một vi cường giả Linh Hải Cảnh.

Cũng chỉ có cường giả Linh Hải Cảnh mới có năng lực bay trên không trung.

Lâm Diệp nhận ra được điều này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, trong ba ngàn núi lớn rừng thiên nước độc này tại sao lại đột nhiên xuất hiện một vi cường giả Linh Hải Cảnh này?

Ầm!

Không đợi Lâm Diệp hiểu rõ, một tiếng vang thật lớn, một gốc cổ thụ dưới chân hắn vậy mà mạnh mẽ bị đụng ngã, khiến cho cả người Lâm Diệp lảo đảo, bóng người rơi xuống đất.

Lâm Diệp phản ứng cũng không chậm, người đang ở giữa không trung thì bóng người lắc một cái, nhón chân bước nhẹ trên nhánh cây, xoay người như diều hâu, bình yên rơi xuống đất.

“A!” Nhưng đúng lúc này, bây giờ Lâm Diệp mới nhìn thấy một cô bé khoảng sáu bảy tuổi cách đó không xa xông qua, nàng ta mặc váy da thú, lộ ra chân trần tuyết trắng như ngó sén, một mái dài đen nhánh vì vội vã chạy trốn mà tung bay, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ.

Trông thấy Lâm Diệp, cô bé kia rõ ràng khẽ giật mình, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng, ê a kêu lên, dường như đang bảo Lâm Diệp nhanh chạy trốn.

Lâm Diệp cũng biết tình huống không ổn, khẽ gật đầu, đang chờ nói một tiếng đa tạ thì cảm thấy hoa mắt, cô bé kia vọt tới trước mặt hắn, một tay xách vạt áo hắn, lao về phía xa.

Một cô bé năm sáu tuổi, người cao còn chưa bằng ngực Lâm Diệp, giờ phút này thoải mái xách Lâm Diệp lên như con gà con, khiến cho trong lòng Lâm Diệp không khỏi chấn động.

Kinh ngạc nhất là khiến Lâm Diệp từ đầu đến cuối cũng không kịp tránh né đã bị bắt lại.

Vù vù… Vù vù…

Tiếng gió cực nhanh lướt qua bên tai, Lâm Diệp cũng nhận ra được cô bé này dường như cũng không ác ý, lúc này mới thầm thả lỏng một hơi.

Bỗng nhiên trong lòng quay cuồng một hồi, bản thân bây giờ cũng là tu vu Chân Vũ Tam Trọng Cảnh, cô bé này có thể thoải mái mang theo mình bay nhanh, tu vi nàng ta chẳng lẽ còn cao hơn mình rất nhiều?

Ầm ầm!

Ngay sau đó Lâm Diệp mặc kệ những suy nghĩ trong lòng, trong tầm mắt hắn đã trông thấy những khu rừng mình đi qua đều lần lượt sụp đổ, đủ loại hung thủ bỏ mạng chạy trốn, chấn động mà hỗn loạn.

Dưới loại tình huống này, muốn bảo vệ mạng sống quả thực phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Rất nhanh cô bé đã mang theo Lâm Diệp xông ra khỏi rừng rậm, sau khi đến đây Lâm Diệp lại không nhịn được nói: “Cô nương, xin nàng…”

m thanh trở nên im bặt.

Vì trong một khắc này, một vệt ánh vàng bỗng dưng từ đằng xa vạch phá bầu trời mà tới.

Ầm!

Gần như cùng lúc, một đạo quyền phong linh lực đáng sợ từ trên trời giáng xuống, xé rách hư không, hung hăng đánh tới cô bé.

Cô bé nhỏ giống như đoán trước, bóng người lóe lên đã mang theo Lâm Diệp ở bên cạnh tránh đi, chỉ là quyền phong kia lớn mạnh ngoài dự đoán, đã bổ mặt đất ra một cái hố to.

Ảnh hưởng còn sót lại của quyền phòng đáng sợ kia khuếch tán, chấn động khiến cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô bé nhỏ lảo đảo một cái, sau đó cùng với Lâm Diệp ngã ngửa xuống đất.

Thật khủng khiếp!

Đồng tử Lâm Diệp co rụt lại, nhưng còn không đợi hắn phản ứng, lại một đạo quyền kình ánh vàng lóa mắt phá không mà tới.

Một quyền tiếp một quyền, đừng nói Lâm Diệp bây giờ chỉ là tu vi Chân Vũ Tam Trọng Cảnh, cho dù có sức mạnh cấp Linh Cương Cảnh, chỉ sợ vốn cũng không né được.

Chuyện này quá đáng sợ, vốn không thể chống đỡ.

Có điều ngay trước mắt vô cùng nguy cấp như vậy, Lâm Diệp chỉ cảm thấy một âm thanh mạnh mẽ nổ vang bên tai: “Chỉ là lực sĩ vu man, dám làm càn trong lãnh thổ vương quốc Tử Diệu ta, không biết sống chết.”

Từng chữ như sấm chớp, vang vọng đất trời.

Lâm Diệp chỉ cảm thấy hoa mắt, kể cả cô bé đi cùng hắn cũng bị một cổ sức mạnh đầy vô song cuốn lên, hiểm lại càng hiểm tránh né một đường giết chết của quyền kình đáng sợ, rơi xuống đất trống bên ngoài mấy chục trượng.

Lúc này Lâm Diệp mới nhìn rõ dưới bầu trời xanh thẳm kia, một chàng trai mặc ngọc bào màu xanh, đầu búi tóc, tay áo tung tăng, chân đạp trên một thanh trường kiếm hoa văn cây tùng màu xanh thẳm, đứng trên không trung.

Phong thái phơi phới như kẻ lánh đời đứng một mình, thật giống như tiên giáng trần hạ phàm.