Thiên Kim Quay Lại, Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 12: Thư Kỳ tiểu thư về rồi



Đồng Ân lại nói tiếp: "Nếu không phải cậu, xưởng nhỏ nhà họ sao có thể phát triển đến quy mô như bây giờ? Họ có thể dọn từ thành phố hạng 18 đến thành phố hạng nhất không? Bạch Bác Minh có thể trở thành người giàu nhất ở rìa thành phố K, còn không phải là do cậu ở sau lưng lặng lẽ ra sức! Nếu không với đầu óc kinh doanh của ông ta, không táng gia bại sản đã tốt lắm rồi! Còn người giàu nhất nữa?"

"Cũng vì ông ta không có thiên phú làm ăn, hai ba hôm lại gây phiền toái cho cậu, hại cậu không thể không ở phía sau chùi mông cho ông ta! Nếu không với khả năng của cậu, người giàu nhất là cậu mới phải! Làm gì có chuyện của ông ta! Đáng tiếc mấy năm nay cậu vì bọn họ, cái gì cũng không để lại cho mình.."

"Cái này có gì chứ." Giọng nói của Giai Tịnh có chút lười biếng, phảng phất, "Tiền, chỉ cần muốn kiếm, phút chốc là có." "Tớ chỉ là thấy tiếc cho cậu! Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đem cậu ném cho bà nuôi, số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay!" "Sau khi tìm được Bạch Tuyết Dung, lại đá cậu ra." "Lương tâm của họ đã bị chó tha rồi!"

"Được rồi, không nói bọn họ nữa, chuyện của Ích Tâm Thảo cậu nhớ lưu ý giúp tớ, một cây không đủ." Giai Tịnh ngắt đề tài, "Chú ý buổi đấu giá gần nhất, có tin tức kịp thời thông báo cho tớ." "Yên tâm đi." Hai người lại nói vài câu mới cúp điện thoại.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Giai Tịnh rung vài cái, cô mở ra xem, là tin của một thuộc hạ gửi tới.

【Lão đại! Tin lớn! 】

【Có một đại gia siêu cấp đặt cho con gái ông ta một trăm bộ quần áo, một trăm túi xách, một trăm đôi giày, chỉ đích danh hôm nay muốn. 】

【Tôi đã đưa tất cả những mẫu số lượng có hạn trong kho cho ông ta! Bây giờ lượng hàng tồn kho trống rỗng! 】

【Khi nào cô vẽ cho tôi thêm mấy bản thảo nữa? 】

【Cần gấp! Cần gấp! Cần gấp! Chuyện quan trọng nói ba lần cũng không đủ! 】

Ngón tay thon dài của Giai Tịnh chạm vào màn hình, nhanh chóng trả lời: 【Mấy hôm nay. 】

【OK, vậy tôi chờ tin tức của cô~tôi sắp đến nhà đại gia rồi, lát nữa xem thử con gái ông ấy trông như thế nào, mong là đừng quá xấu xí chà đạp quần áo của cô.. 】

Giai Tịnh hơi bất ngờ: 【Cậu đích thân đưa à? 】

【Đơn hàng lớn như vậy, chắc chắn phải phục vụ chu đáo! Cô nói phải không? 】

Buông điện thoại xuống, Giai Tịnh nghi hoặc, gia đình nào, thoáng chóc mua nhiều quần áo, giày dép túi xách như vậy, muốn mở cửa hàng sao?

Lúc này, một chiếc RV sang trọng đậu ở cửa biệt thự. Quản gia Trần lập tức tiến lên, cung kính mở cửa xe, cúi đầu nói, "Thư Kỳ tiểu thư, cuối cùng cô cũng nghỉ hè về rồi? Nhà này có cô, lại thêm không ít tiếng cười nói vui vẻ." Lê Thư Kỳ xuống xe, da thịt trắng như tuyết, dáng người yểu điệu, tướng mạo xinh đẹp, mái tóc của cô kẹp ở sau đầu, lộ ra cái trán trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt trong suốt toát ra ánh sáng tự tin.

Mấy người hầu vội mang hành lý của cô vào nhà, quản gia Trần một đường đi theo phía sau cô. "Khoảng thời gian trước Thư Kỳ tiểu thư bận thi đại học, tiểu nhân không dám quấy rầy, giờ thi đại học xong, Thư Kỳ tiểu thư cùng bạn thân ra nước ngoài chơi một vòng trở về, tiểu nhân cuối cùng cũng có cơ hội có thể nói đôi lời với Thư Kỳ tiểu thư.." quản gia Trần nói đến đây, cố ý hạ thấp âm thanh.

"Chuyện gì?" Ngũ quan của Lê Thư Kỳ từ nhỏ đã rất bình thường, thế nhưng cô được nuông chiều lớn lên, toàn thân đều tản ra một luồng khí chất ưu việt của thiên kim nhà giàu, ngay cả âm thanh cũng mang theo sự kiêu ngạo và cao quý cao hơn một bậc so với người khác.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy bồng bềnh, tầng tầng lớp lớp làn váy làm nổi bật vẻ đẹp tao nhã của cô, trên người lại có túi xách hàng hiệu cùng trang sức hàng hiệu làm tôn thêm vẻ đẹp, thoạt nhìn tựa như một đóa hoa cao lanh, là mỹ nhân được vô số tiền bạc cùng sản phẩm chăm sóc da nuôi dưỡng ra. "Chính là.."

Quản gia Trần còn chưa nói hết, Lê Thư Kỳ đã chú ý tới vườn hoa có hơn mười người ngoài, bọn họ đem vô số quần áo cùng túi xách xinh đẹp treo lên giá trưng bày, sửa sang lại một phen, liền muốn cầm vào trong phòng. Mấy người hầu ở trong vườn hoa bơm bóng bay, treo đèn sao lên cây, ngay cả vú Trương cũng ở bên cạnh hỗ trợ, chỉ huy. Vú Trương có thể nói là "người hầu độc quyền" của Lê Thư Kỳ.

Từ nhỏ lớn lên cùng cô, bởi vì sau khi Tống Giai Kỳ sinh năm đứa con trai, đến chỗ Lê Thư Kỳ, thứ nhất không có sữa, thứ hai không đủ tinh lực. Sau khi sinh Lê Thư Kỳ ra, vú Trương liền cho cô bú sữa bột, dỗ cô ngủ, ở bên cạnh cô, trong nhà này, vú Trương chỉ cần làm một việc: Đó chính là hầu hạ tốt Thư Kỳ tiểu thư.

Cho nên địa vị của vú Trương cao hơn những người hầu khác một chút, quan hệ của hai người thân thiết như mẹ con. Lúc này Lê Thư Kỳ nhìn thấy bà, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, "vú Trương!" "Thư Kỳ tiểu thư cô về rồi?" vú Trương nhìn thấy cô gái, nụ cười trên mặt không giảm, bước nhanh tới, "Cuối cùng cũng gặp được cô rồi! Đứa bé này, bảo cô đừng ở bán trú trong trường, cô không nghe, cô nhìn xem, mới một tháng đã ốm đi bao nhiêu!"

"Vú Trương chẳng phải cũng ốm rồi sao? Nhớ con nhớ đến ốm rồi phải không?" "Đứa nhỏ này!" vú Trương bị cô chọc cười, một lần nữa đánh giá cô: "Cũng may, tuy gầy hơn một chút, nhưng cô lại xinh đẹp hơn rồi!" Lê Thư Kỳ cười ngọt ngào, nhìn mọi người bận rộn, "Đây là ba mẹ chuẩn bị bất ngờ cho con sao?"

Thấy khoảng thời gian này cô bận thi đại học, muốn thưởng cho cô? Hay là cảm thấy cô thi đại học xong, đã là người lớn, muốn làm cho cô một nghi thức trưởng thành? Hoặc là, cảm thấy cô có thể thi đậu đại học Kinh Đại, chúc mừng cô trước?

Bất luận thế nào, trận thế như vậy đều làm cho cô sinh lòng vui mừng, không có nữ sinh nào không thích quần áo giày dép xinh đẹp, huống chi đột nhiên chuẩn bị nhiều phiên bản số lượng có hạn như vậy, còn bố trí hiện trường. Quả nhiên, ba mẹ yêu thương cô nhất!

Tuy phía trên cô còn có năm người anh, nhưng mức độ xem trọng của ba mẹ đối với cô, không thua gì những người anh khác. Vú Trương nghe vậy, vẻ mặt có hơi khó xử.

"Con qua xem thử." Ngữ khí của Lê Thư Kỳ mang theo sự vui mừng. Nhưng vú Trương vội gọi: "Thư Kỳ tiểu thư, mấy thứ đó.. không phải chuẩn bị cho cô." Bà nói đến đây, nhìn quản gia Trần một cái, hai người không muốn làm tổn thương cô gái lớn lên trong hũ mật này. Nhưng vú Trương có thân phận hơn quản gia Trần, cũng có tiếng nói hơn.

"Vú Trương, con biết, các người chắc chắn không ngờ con sẽ ngồi máy bay nhà bạn thân bay về sớm, con biết hai người còn chưa bố trí xong hiện trường. Không sao đâu, con giả vờ không biết, hai ngươi làm tiếp, con không thấy gì cả." "Thư Kỳ tiểu thư.." Lê Thư Kỳ vui vẻ bước vào trong phòng.

Nhà này chỉ có mình cô là con gái, những thứ này không phải cho cô ấy, còn có thể chuẩn bị cho các anh sao? Ba mẹ chắc chắn muốn cho cô một bất ngờ, mấy người hầu này không dám thừa nhận, không phải chuyện rất bình thường sao?

Lê Thư Kỳ đi vào sảnh chính, mấy chục giá trưng bày được bày biện gọn gàng ở đó, mỗi một chiếc váy, mỗi một cái túi, phảng phất như được thiết kế riêng cho cô.. Lê Thư Kỳ đi xuyên qua khung trưng bày, cảm giác hạnh phúc lan tràn trong lòng.

Vú Trương há miệng muốn giải thích, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Lê Thư Kỳ, cuối cùng vẫn không đành lòng mở miệng phá vỡ ảo tưởng của cô. Trong phòng, Giai Tịnh vừa xử lý xong chuyện chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.