Thiên Kim Quay Lại, Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 17: Đuổi Khỏi Thành phố K



"Cậu cũng mau tìm bạn gái, để ai đó xem, cuộc sống có bạn gái hạnh phúc đến mức nào!" ông lão cố ý nói.

Tư Thần Xuyên đem bữa sáng mang đến mở ra, đặt ở trước mặt ông, "Trường Thanh có bạn gái, công việc của cậu ấy ông làm?"

"Ta làm!" Không ngờ ông lão lại đồng ý, Trường Thanh đang muốn cảm động.

"Ta làm, là không thể nào! Nhưng Trường Thanh à, nếu cậu có bạn gái, ông nội chắc chắn bảo tiểu tử này cho cậu nghỉ, ít nhất cuối tuần không cần tăng ca! Ông nội sẽ cho cậu một phong bì màu đỏ lớn! Bảo thằng nhóc này mời thêm vài người, chia sẻ công việc với cậu!"

Trường Thanh vừa nghe, nhất thời cảm động! "Đặc biệt là đãi ngộ tiền lương của cậu, nhất định phải đề cập!

" Ông nội anh minh! Trường Thanh cảm động muốn chết, lập tức bày tỏ lòng trung thành, "ông nói đúng, tuổi của Thần gia đã đến lúc suy nghĩ đến hôn nhân đại sự! Ông yên tâm, bên phía Thần gia, con sẽ phổ cập lợi ích mà hôn nhân mang đến, giúp Thần gia sớm bước vào hôn nhân!"

"Đúng đúng đúng, đúng vậy! Con xem giác ngộ của Trường Thanh cao chưa kìa! Chỉ có con ngoan cố!" ông lão khen người khác đồng thời, còn không quên quở trách cháu nhà mình.

Trường Thanh đang vui vẻ tiếp nhận biểu dương.. "Trường Thanh, bên châu Phi có một hạng mục, đúng lúc thiếu người."

Nghe Tư Thần Xuyên nói như vậy, Trường Thanh lập tức hoảng hốt: "Thần gia, ý của tôi là.."

"Dọn dẹp đồ đạc, ngày mai đi."

"Thần gia?" Trường Thanh vội vàng đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía ông lão.

Vẫn là gừng càng già càng cay, chỉ thấy ông lão nói vài câu không nặng không nhẹ, "Trường Thanh, ta muốn cậu mỗi ngày sau khi tan tầm đến chỗ ta, nói chuyện phiếm với ta, giải sầu!"

"Thần gia, ngài xem. Ông đã nói như vậy.."

Đúng lúc này, tay nắm cửa bị người vặn nhẹ, có người lén lúc đẩy cửa tiến vào.

"Tư lão tiên sinh, là tôi." Điền Ngọc Ninh chật vật không chịu nổi vừa vào cửa, phát hiện còn có người khác, vội vàng sửa sang lại hình tượng một chút, "Thần gia, trợ lý Trường, sớm như vậy, hai ngươi cũng ở đây?"

Còn chưa tới tám giờ sáng, theo lý giờ này cấm thăm viếng.. Điền Ngọc Ninh hẳn là cầm tấm bảng công tác trước kia vào cửa, đi lối đi chữa cháy, tránh camera, mới có thể lẻn vào..

"Ai bảo cô tới?" Tư Thần Xuyên hôm qua nể tình viện trưởng, tạm thời không làm khó cô. Không ngờ cô to gan như vậy, không có bất kì sự cho phép của người nào, dám tự tiện mở cửa phòng bệnh.

"Tư lão tiên sinh, Thần gia, các ngươi cho tôi một cơ hội đi!" Điền Ngọc Ninh đột nhiên quỳ xuống một tiếng, "Tôi thật sự không muốn rời khỏi nghề này, cầu xin các người, để tôi trở lại bệnh viện này làm việc.. Tư lão tiên sinh, xin ngài nể mặt tôi từng bày mưu tính kế cho bệnh tình của ngài, nể tình tôi từng là bác sĩ của ngài.."

Không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao cũng có mệt mỏi! "Đây là bị đuổi ra khỏi ngành rồi sao?" Tư lão tiên sinh hỏi Trường Thanh ở bên.

"Đúng vậy, hôm qua bệnh tình của ngài chuyển biến xấu đi, cô ta không đưa ra biện pháp chữa trị ngay, ngược lại còn muốn sớm chấm dứt tính mạng của ngài, tâm thuật bất chính. Hôm qua cô Giai Tịnh người cầm dao phẫu thuật cho ngài đã nói, cô ấy không xứng đáng là một bác sĩ! Phó viện trưởng nghe nói hành động của cô ta, đã đuổi cô ta ra khỏi ngành này."

Trường Thanh nhìn người đàn bà tâm địa rắn rết này, không cho chút sắc mặt tốt nào. "Nha đầu chết tiệt kia cố ý gây khó dễ với tôi, cố ý bôi nhọ tôi trước mặt viện trưởng! Tư lão tiên sinh, tôi oan uổng, tôi luôn vì bệnh tình của ngài tận tâm tận lực, ngài hẳn là có ấn tượng.."

Điền Ngọc Ninh còn chưa nói hết, đôi mắt đen láy của Tư Thần Xuyên đã trầm xuống, cả người tản ra khí thế không vui. Trường Thanh không ngờ đến nước này, người đàn bà này còn muốn đổi trắng thay đen? Tạt nước dơ vào người Giai Tịnh tiểu thư? Cô ta nghĩ hôm qua họ bị mù à? Không thấy sự thật sao?

"Cô Điền, tôi khuyên cô nói chuyện làm việc nên qua não trước!" Trường Thanh nhíu mày nhắc nhở. Hôm qua là cô chủ trương tiêm thuốc an thần và thư tâm thông! Bây giờ người nói ngược lại cũng là cô! Giai Tịnh tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ông, cô ta còn nói người ta là nha đầu chết tiệt..

"Toàn bộ người của nhà họ Điền, sau này không được bước vào thành phố K." ông lão trên giường bệnh đột nhiên mở miệng nói, "Đuổi cô ta ra ngoài."

Cô vội ôm lấy chân giường, không chịu đi, "Tư lão tiên sinh, ông nghe tôi giải thích.."

"Hừ!" ông lão tức giận thổi râu trừng mắt, "Cô không có tư cách nói chuyện với ta!"

"Tư lão tiên sinh, nếu hôm nay ông không chịu bỏ qua thì tôi chỉ có thể chết ở đây!" "Vậy cô đi chết đi." ông lão không thèm để ý sống chết của cô, "Trường Thanh, đưa dao cho cô ta."

Trường Thanh cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, ném đến trước mặt cô. Ken một tiếng, sợ tới mức thân thể Điền Ngọc Ninh run lên, cô chỉ muốn hù dọa lão tiên sinh mà thôi, không có ý định thật sự chấm dứt tính mạng của mình.

"Lão tiên sinh.." Thấy vị lão tổ tông này mềm cứng không ăn, Điền Ngọc Ninh chỉ có thể khóc, "Nhà tôi bần hàn, trong nhà chỉ có một mình tôi, từ nhỏ đến lớn, tôi chính là hy vọng của cả nhà, ước mơ của tôi chính là trở thành một bác sĩ cứu người.."

"Bác sĩ? Cô có tư cách gì để trở thành bác sĩ?" Ông lão tức giận không nhẹ, "Đừng tưởng hôm qua ta nằm trên giường thì không nghe thấy các người nói chuyện! Là cô chủ trương tiêm thuốc an thần với thư tâm thông, tiểu cô nương người ta đã nói, tiêm vào nhất định sẽ chết, cô còn ở đó kiên trì!" lải nhải suốt!

"Tôi, tôi.." Điền Ngọc Ninh không ngờ ông cụ lại có thể nghe được cuộc đối thoại ngày hôm qua, kinh ngạc vài giây, không biết giải thích thế nào.

"Tiểu cô nương kia nói, thuốc an thần với thư tâm thông tiêm vào, tương đương với hồi quang phản chiếu, chỉ tỉnh táo được nửa tiếng, sau đó cho dù Hoa Đà chuyển thế cũng vô lực hồi thiên!"

"Nếu không phải may mắn, gặp được tiểu cô nương đi ngang qua, phẫu thuật cho ta, giờ ta sớm đã chết rồi! Cô cầu cũng không có đất để cầu!" "Đuổi cô ra khỏi ngành này, đuổi cả nhà cô ra khỏi thành phố K, đã là nể mặt lão viện trưởng, đừng không biết tốt xấu!"

"Tiểu cô nương nói đúng, nói cô là dung y đã đề cao cô rồi! Cô còn không bằng một tiểu nha đầu mười mấy tuổi!"

Sắc mặt Điền Ngọc Ninh trắng bệch, khó coi đến cực điểm, "Tư lão tiên sinh.." "Trường Thanh, hôm qua cùng cô ấy chủ trương tiêm thuốc an thần và thư tâm thông, còn có một bác sĩ nói xảy ra chuyện cứ đẩy lên người tiểu cô nương, tất cả đều sa thải hết cho ta! Họ không xứng đáng là bác sĩ!"

Ông lão nói đến đây, nhìn người bên cạnh giường bệnh một cái, "Còn không đi? Muốn ta đuổi ra sao?" "Ông à, thân thể của ông còn chưa hồi phục, bớt động khí.. Cô Điền nghe không hiểu tiếng người sao? Trường Thanh lạnh lùng hỏi. Điền Ngọc Ninh biết chuyện này không còn hy vọng nữa, nhỏ giọng nói một câu xin lỗi, chật vật rời đi.