Thiên Kim Quay Lại, Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 7: Thần gia đến rồi



Giáo sư Trương đã lâu không nói gì cuối cùng cũng mở miệng nói, "Tôi đi quan sát thử, xem cô bé đó có thể chữa người thành dạng gì." Thấy giáo sư Trương đi rồi, các bác sĩ khác cũng nhao nhao đuổi theo bước chân của ông, "Giáo sư Trương, ông không thể chỉ nhìn thôi, nhân lúc Thần gia còn chưa tới, mau nghĩ cách.."

Điền Ngọc Ninh dặn dò y tá ở một bên, "Bảo bọn họ mở tất cả camera giám sát trong phòng giải phẫu, đồng thời ghi lại chứng cứ, tôi muốn nhìn cho kỹ, tiếp theo cô ta làm sao xấu mặt!" Các bác sĩ khác trong bệnh viện nghe nói có một ca phẫu thuật cực kỳ khó, bác sĩ cầm đao còn là một học sinh trung học mười mấy tuổi, nhao nhao chạy tới xem. Bệnh tình mà ngay cả giáo sư Trương cũng bó tay, một cô bé lại có cách? Không phải là giang hồ lừa đảo đấy chứ?

Giai Tịnh thay quần áo vô trùng, đang chuẩn bị bước vào phòng phẫu thuật, Điền Ngọc Ninh đi tới, "Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, trái tim của ông lão bị hư hỏng trong ca phẫu thuật trước đó, có thể nói, trái tim ông ấy gần như sắp dán lên xương ức, nếu lúc mở ngực không chú ý, sẽ xuất hiện vỡ tim, đến lúc đó người mất ngay tại chỗ, là cô xong đời!"

"Tôi không phải cô." Giai Tịnh nhướng mày nhạt nhẽo, đôi mắt đẹp thanh mị tuyệt mỹ, "Sai lầm cấp thấp như vậy, tôi sẽ không phạm." "Cô.." Điền Ngọc Ninh thật sự tức giận, "Được, vậy tôi sẽ chờ dao đầu tiên của cô!" Cô tức giận quay người đi vào phòng quan sát.

Phòng quan sát đã chật kín bác sĩ từ lâu, khi bọn họ nhìn thấy bác sĩ cầm dao đi vào phòng phẫu thuật thật sự là một cô gái trẻ, nhao nhao líu lưỡi. "Giáo sư Trương, cô ấy từ đâu tới vậy? Ông thật sự để mặc cho cô ta làm bừa vậy sao?" "Cô ta mới mấy tuổi? Có vẻ như chưa tốt nghiệp trung học.. người nằm trên giường bệnh, là ông nội ruột của ông Tư.." "Nếu xảy ra chuyện, đừng nói là ông, tất cả mọi người đều phải chôn cùng."

"Tự cô ta thích nổi bật, bác sĩ Đường bằng lòng ôm lấy, hai người lo gì?" Điền Ngọc Ninh hai tay xếp chồng lên nhau để trước ngực, lộ ra bức tường thủy tinh lớn, châm chọc nhìn cô gái bên trong. Giai Tịnh đeo khẩu trang y tế, đôi mắt mê người trong suốt, bộ dáng trấn định tự nhiên kia, thật đúng là có vài phần thần thái của bác sĩ cầm dao.

"Xếp ngay ngắn thể vị."

"Gây mê"

"Khử trùng da"

"Dao." Giai Tịnh có trật tự dặn dò Đường Thiếu Trạch ở một bên. Các bác sĩ trong phòng quan sát rất ngạc nhiên. "Cô ấy thật sự biết y học?" "Bước này không sai.." "Chẳng lẽ cô ấy thật sự có thể cứu sống Tư lão tiên sinh?"

Điền Ngọc Ninh cười lạnh một tiếng, "Ha, chắc là học được trên tv, tôi khuyên các cậu đừng ôm hy vọng quá lớn." nếu cô nhóc này biết cứu người, cô livestream nuốt dao mổ cũng được. Vốn còn có người ôm một tia hy vọng đối với y thuật của Giai Tịnh, nhưng khi bọn họ nhìn thấy bàn tay cầm dao của Giai Tịnh, ai nấy đều không bình tĩnh.

"Cô bé này sao vậy? Phẫu thuật lớn như vậy, lại dùng tay trái? Cô ấy thuận tay trái à?" "Thuận tay trái phát huy cũng không ổn định bằng tay phải."

"Nếu thuận tay phải, lại cố ý dùng tay trái làm phẫu thuật, vậy cô ta chắc chắn là điên rồi!" "Cô ta cũng quá không coi trọng ca phẫu thuật này rồi."

"Cũng có thể là do cô ấy căn bản không biết phẫu thuật, giáo sư Trương, sao ông có thể tin lời một cô bé chứ? Lần này tiêu thật rồi!" Phẫu thuật quan trọng như vậy, không ai dám làm bằng tay trái! Đường Thiếu Trạch nhìn thấy cô dùng tay trái cầm dao, cũng có chút ngoài ý muốn, anh nhớ rõ cô bé này thuận tay phải. Chẳng lẽ tay phải bị thương, chỉ có thể dùng tay trái?

Do ông lão đã trải qua nhiều lần phẫu thuật thay van tim, cấu trúc tim sớm đã khác với những người bình thường. Giai Tịnh một dao xuống, dứt khoát lưu loát mở xương ức ra, kinh ngạc tất cả mọi người. "Đừng nói một cô bé, ngay cả bác sĩ già có mấy chục năm kinh nghiệm cũng không dám hạ dao như vậy, khí phách thong dong bình tĩnh này, thật sự là một cô bé có thể làm ra? Tôi nghi ngờ đôi mắt của tôi!"

"Dao đầu tiên của cô ta, lại vạch tốt như vậy.." "Nói là nhanh chuẩn một chút cũng không quá đáng." Ngay cả Điền Ngọc Ninh cũng giật mình, nỉ non, "Sao có thể.." Cô ấy làm sao làm được? Xem ra, hoàn toàn không giống người mới.

Giai Tịnh mở xương ức ra mới phát hiện trái tim ông lão đầy sẹo, mạch máu không ở vị trí ban đầu, không phân biệt được cái nào với cái nào, trái tim vì không được bảo vệ, gần như sắp dán lên xương ức.

Đường Thiếu Trạch nhìn thoáng qua cũng biết sự tình nghiêm trọng, vốn còn hơi lo lắng cô nhóc không thể xuống tay, kết quả người ta bình thản tự nhiên, mỗi chi tiết đều xử lý vô cùng hoàn mỹ. "Phóng to chi tiết." Giáo sư Trương khiếp sợ, không nhịn được muốn biết tiếp theo cô sẽ xử lý như thế nào.

Giai Tịnh đang nghiêm túc tách liên kết bị gián đoạn giữa tim và thành sau xương ức ra, đây là phần khó nhất trong quá trình phẫu thuật. Theo tình hình hiện tại của ông lão, ngay cả các bác sĩ có kinh nghiệm cũng phải mất vài giờ để xử lý. Nhưng đối với Giai Tịnh mà nói, nửa tiếng là đủ rồi.

Cô cúi đầu, đôi mắt mê người lộ ra ánh sáng trong trẻo, cả người đều mang theo khí thế tự tin. Tất cả các bác sĩ nín thở, bởi vì quá trình này không phải là nhỏ, nếu không cẩn thận làm tổn thương mô tim hoặc mạch máu nào đó, vậy thì tiêu!

Cùng lúc đó, một đội ngũ xuất hiện! Người đàn ông đi đầu thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi, cả người tản ra khí trường lớn mạnh. Cặp chân mày kiếm, sống mũi anh tuấn, ngũ quan tinh xảo, cả người thoạt nhìn anh khí bất phàm, thanh lãnh quý phái.

Tất cả mọi người nhìn thấy anh, đều tránh ra, âm thanh mang theo sự sợ hãi và kính sợ: "Thần gia, ông tới rồi sao?" Nhìn lại bảy tám chuyên gia tim mạch phía sau anh, mỗi người đều là nhân vật hàng đầu trong ngành. Trong thời gian ngắn như vậy có thể gọi được các chuyên gia này tới, ngoại trừ Thần gia, trên đời không có người thứ hai!

"Bệnh tình của Tư lão tiên sinh lại trở nên nghiêm trọng, vất vả lắm mới khống chế được viêm phổi, lại xuất hiện triệu chứng suy tim." Giáo sư Trương vội vàng khom người sang một bên, cung kính mở miệng nói, "Hôm nay lúc kiểm tra phát hiện Tư lão tiên sinh bị viêm nội tâm mạc nhiễm trùng van nhân tạo và rò rỉ van.."

"Cô ấy là ai?" Tầm mắt Tư Thần Xuyên nhìn về phía bác sĩ cầm dao trong phòng giải phẫu, ánh mắt lạnh lùng đạm bạc. Cô đeo khẩu trang y tế, chỉ để lộ đôi mắt trong trẻo, nhưng không khó để nhận ra tuổi của cô chỉ mới mười mấy tuổi. "Cô ấy, cô ấy.." Giáo sư Trương nhìn theo ánh mắt, trái tim đập thình thịch, nếu nói ra, có thể ông sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.

Trợ lý Trường Thanh ở bên cạnh không nhịn được tức giận, "Bệnh viện không thể nào thuê bác sĩ trẻ tuổi như vậy, trên đường tới, nghe nói có một học sinh trung học muốn phẫu thuật cho Tư lão, chính là cô ấy? Bệnh viện Hoa Nhạc bây giờ vô trách nhiệm như vậy? Mặc kệ bác sĩ có tư chất hay không, kinh nghiệm có đủ hay không, chỉ cần lá gan đủ lớn, là có thể phẫu thuật cho Tư lão sao? Tôi thấy tất cả các ông đều chán sống rồi!"

"Trợ lí Trường, sự tình không phải như vậy." Giáo sư Trương sợ tới mức cả người mềm nhũn, trong nháy mắt lỡ lời, một chữ cũng không giải thích được. Các bác sĩ trong phòng quan sát sợ tới mức hồn bay phách tán.