Thiên Kim Thật Hay Là Trà Xanh

Chương 4



12

Khương Trạch Thành có thói quen b.ạo lực gia đình từ khi tôi còn rất nhỏ.

Tôi từ trong miệng người hầu mà biết được, từ lúc Khổng Như Thu mang thai ông ta đã có thói quen bạo lực này rồi, đến lúc tôi được sinh ra, cũng liền trở thành vật thay thế cho bà ta.

Ông ta thường xuyên không thèm phân biệt trắng đen, cứ thế gọi tôi vào phòng mà dùng thắt lưng đ.ánh tôi.

Tôi cũng chả dám nói chuyện này với Khổng Như Thu, chỉ vì tôi luôn sợ gia đình sẽ không hòa thuận.

Ai ngờ, có một lần Khương Trạch Thành đ.ánh tôi, Khổng Như Thu vô tình bước vào phòng này

Tôi không chịu nổi cơn đau nữa, vì vậy tôi đã bò đến chỗ bà ta van nài: “Mẹ ơi, mẹ cứu con với.”

Thế nhưng Khổng Như Thu lại hờ hững đá văng tôi ra, sau đó bà ta vội vàng rời khỏi phòng này, làm như sợ bị tôi liên lụy đến, cũng chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái.

Lại nói, Khương Trạch Thành coi b.ạo lực gia đình là một hình thức trút giận.

Mỗi lần sau khi ông ta trút giận, ông ta đều đến ôm tôi và ngắm nhìn thành quả của mình, khóe miệng cũng vô thức lộ ra sự sung sướng cực độ.

Đám người hầu từng chim lợn sau lưng tôi: "Ông chủ trước đây đ.ánh người cực kỳ dã man, không ngờ những năm gần đây lại có thể kiềm chế được."

“Đúng là lãng tử quay đầu, thật là quý giá.”

Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần nghe những lời này, tôi đều buồn cười.

Bọn họ đâu biết rằng, Khương Trạch Thành chỉ là thay đổi người bị đ.ánh, hơn nữa đ.ánh tôi xong liền cho gọi bác sĩ đến băng bó và bôi thuốc, khiến vết thương lành siêu nhanh.

Dịch vụ của bác sĩ cũng thật chu đáo, haha.

Mãi đến khi tôi 15 tuổi.

Một vết xước ở thắt lưng ông ta đâm vào ngực tôi.

Ông ta liền đưa tay cởi cúc áo thứ hai trên ngực tôi: "Để cha xem vết thương của con."

Tôi thấy h@m muốn lóe lên trong mắt ông ta.

Ông ta nhìn chằm chằm vào ngực tôi, thở dài: "Khương Tiếu, con trưởng thành rồi."

Vào lúc đó, tôi thực sự đã nghĩ, nếu ông ta dám làm gì đó, tôi sẽ dùng bình hoa phía sau lưng đập ch.ết ông ta, cùng ông ta đồng quy vu tận luôn.

Tén ten tèn ten tén tèn ten.

Điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên.

Khương Trạch Thành cầm lấy di động của tôi.

Tôi không biết lúc đó ông ta nghĩ gì, nhưng cuối cùng ông ta vẫn ném điện thoại lại cho tôi và thả tôi đi.

Tôi nhìn cái tên Thiệu Hằng trên màn hình điện thoại, im lặng một hồi lâu.

Sau đó, Khương Gia liền cùng Thiệu Gia liên hôn.

Lúc này tôi mới hiểu Khương Trạch Thành nghĩ đến cái gì.

Đơn giản, giờ tôi đã có giá trị hơn với ông ta, ông ta muốn tôi liên hôn.

Trong mắt ông ta, có lẽ tôi chỉ có một công dụng đáng thương như vậy.

13

Tôi đi theo Khương Trạch Thành vào văn phòng của ông ta.

Vẫn là cách bài trí quen thuộc, âm thanh quen thuộc.

“Lại đây.”

Trong tay ông ta cầm một cái thắt lưng.

Tôi ngoài mặt tỏ ngoan ngoãn nghe theo.

Khương Trạch Thành có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi, ông ta nhìn tôi từ mặt đến chân, cố chọn chỗ để b.ạo lực tôi.

“Con lớn lên mà chả giống cha và mẹ con một chút nào.”

Đúng là diện mạo không giống thật.

Thành thật mà nói, ngoại hình của Khương Trạch Thành có thể nói là thực sự xấu xí.

Mũi củ tỏi, mắt nhỏ, tóc thưa.

Khổng Như Thu thì đẹp hơn một chút, nhưng cũng chỉ được coi là trông cũng dễ nhìn. Cũng vì vậy, mà con gái ruột Dư Vãn của bọn họ trông giống y như bọn họ. Chỉ là hiện tại tuổi còn nhỏ, có thể gọi là dễ thương, nhưng khi lớn lên ai biết sẽ thế nào.

Mà tôi thì hoàn toàn trái ngược với bọn họ.

Khuôn mặt trái xoan, mày cong, mắt phượng, con ngươi to và sáng, hàng mi dày có hiệu ứng eyeliner, sống mũi cao thẳng, đầu mũi hơi cong, khóe miệng hơi hơi xuống bên dưới, tăng thêm vẻ cao lãnh cho cả con người.

Ánh mắt của ông ta cuối cùng cũng dừng lại ở trên mặt tôi, bởi vì khoảng cách quá gần, tôi có thể ngửi được mùi hôi thối mà ông ta thở ra.

“Sớm biết thế này, năm con mười lăm tuổi kia, cha đã…”

Ông ta không kịp nói hết câu.

Bởi vì tôi trực tiếp dùng một chân đá văng ông ta ra.

Bài tập chạy bộ buổi sáng có vẻ có hiệu quả phết, ít nhất lúc này tôi chưa tốn mấy sức lực mà đã có thể đá văng lão già thối tha này ra rồi.

Khương Trạch Thành trợn to mắt: "Mày điên à?!"

Tôi cười khúc khích: "Ông đoán xem."

Vừa nói tôi vừa nhanh nhẹn mà đạp thêm vài cái xuống, thừa dịp ông ta cũng chưa kịp kêu lên, tôi đã túm lấy cà vạt của ông ta, ông ta vừa lấy hai tay che cổ vừa ho sặc sụa.

Chiếc cà vạt bị tôi thô b.ạo mà giật ra khỏi cổ ông ta, sau đó nhét luôn vào miệng ông ta.

Thực ra tôi không định tấn công Khương Trạch Thành, nhưng ông ta lại không biết điều mà cố tình gây sự với tôi.

“Sao thế, cha cảm thấy con yếu đuối, nên khi dễ con mãi sao?”

Tôi tát vào má trái của Khương Trạch Thành.

"Cha vẫn tưởng con còn là trẻ con mà có thể đ.ánh mắng sao?"

Tôi tát Khương Trạch Thành một cái nữa vào má phải.

"Có cái nịt ấy!"

Tôi lại đấm một cái vào mũi Khương Trạch Thành.

Hai dòng máu mũi chảy ra, chảy qua hàm và rơi xuống đất.

Tôi lắc lắc tay, không biết là do tôi không đủ sức hay là Khương Trạch Thành da dày thịt béo, vậy mà chỉ có chút đỏ lên.

Nếu là mỹ nhân, bị đ.ánh như này hẳn là sẽ có cảm giác nhu nhược đáng thương. Thế nhưng lại là một người đàn ông trung niên bụng bia hói như Khương Trạch Thành thì chỉ có nóng mắt mà thôi.

Tôi trói Khương Trạch Thành lại, sau đó dùng máy in, in ra một bản thỏa thuận mà tôi đã soạn thảo từ lâu.

“Ký tên!”

Tôi túm lấy tóc Khương Trạch Thành.

Khương Trạch Thành ‘ưm ưm’ kêu lên.

“Nếu nay ông không muốn ch.ết thì mau thành thật mà ký tên lên đi. Yên tâm, đây chỉ là thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ của tôi với Khương Gia mà thôi.”

Kỳ thật, trong bản thỏa thuận này tôi cũng có thêm chút tài sản, nhưng tôi vẫn biết giới hạn của mình.

Khương Trạch Thành không hổ danh là một thương nhân, dù bị đ.ánh đập như thế cũng không từ bỏ lợi ích trước mắt, ông ta lật xem bản thỏa thuận một chút, xác định không có vấn đề gì mới chịu ký tên.

Tôi xem lại bản thỏa thuận, sau đó bật camera trước của điện thoại, chỉnh sửa lại tóc mái, sau đó đưa ống kính đi xung quanh, hướng về phía Khương Trạch Thành chụp một lúc mấy tấm ảnh.

Khương Trạch Thành: "Mày làm gì vậy!"

Tôi: "Để lại một chút đe dọa thôi ấy mà."

Nói xong, tôi ưỡn thẳng lưng rời khỏi văn phòng đen đủi này.

Thư ký Dương đang ở phòng làm việc khác bên cạnh, thấy tôi đi ra liền gật đầu với tôi một cái.

Tôi đang có tâm tình tốt, nên cũng vẫy tay với anh ta.

Cửa thang máy vừa mở ra, đúng lúc Dư Vãn vừa từ dưới lầu đi lên, tôi liền chạm mặt với cô ta.

"Em là đang tìm Khương Trạch Thành sao? Tốt nhất là không nên gặp lúc này." Tôi tốt bụng nói.

Dư Vãn lườm tôi: "Sao chị lại gọi thẳng tên cha như vậy, thật là không có lễ phép!"

Nhìn thái độ của Dư Vãn như vậy, tôi đành nhún vai.

Vừa rồi tôi đ.ánh Khương Trạch Thành một trận vậy, lúc đi ra còn quên không khóa cửa lại.

Cho nên, Dư Vãn có thể dễ dàng đi vào văn phòng của Khương Trạch Thành.

Chỉ là lúc này có nên đi vào hay không nhỉ?

14

Thật nực cười khi Khương Trạch Thành lại nghĩ tôi là đứa trẻ yếu đuối.

Thực sự thì việc ông ta chưa biết còn rất nhiều.

Ví dụ, tôi vẫn luôn lên kế hoạch để rời khỏi nhà họ Khương.

Ví dụ, tôi vẫn luôn thuê thám tử tư để điều tra một số việc.

Ví dụ, là tôi tự mình đi kiểm tra DNA của tôi và Khương Trạch Thành, Khổng Như Thu. Để sau đó tiết lộ ra cái tin tức tôi không phải con bọn họ.

Lại ví dụ, ngay lúc này.

Tôi đang ngồi đối diện với Lãnh Thiển.

Cô ấy cầm kịch bản của tôi trên tay, ánh mắt đầy sự tán thưởng.

Việc này coi như hoàn thành.

Tôi mỉm cười nhẹ và nói với cô ấy: "Hợp tác vui vẻ."

Tự mình, dựa vào sức của mình, cuối cùng cũng vút bay rồi.

15

Tôi đưa Lãnh Thiển lên xe.

Bạn trai nhỏ của cô ấy đang ngồi ở ghế lái, vừa nhìn thấy Lãnh Thiển liền hỏi han ân cần, cũng tự tay thắt dây an toàn cho cô ấy. Hai người bọn họ ở trong cửa kính dần kéo lên, liền hôn nhau.

Không thể không nói, bạn trai nhỏ của cô ấy là người lai, anh ấy rất rất đẹp trai.

Chẳng trách cô ấy lại rơi vào lưới tình này.

Cùng Lãnh Thiển nói chuyện trong một thời gian ngắn, vậy mà dường như mọi thứ đều giải quyết xong rồi.

Trên trời trong xanh và không có mây.

Cuối cùng tôi sẽ làm một việc mà tôi luôn muốn làm——

Đó là lễ bái cha mẹ ruột của mình.

Tôi mua một bó hoa và đi đến nghĩa trang…

Địa chỉ này tôi lấy từ phía thám tử tư, trước giờ tôi cũng chưa từng đến.

Khu vực xung quanh bia mộ được coi là sạch sẽ, nhưng không có hoa hay đồ lễ vật, trông có vẻ trống trải.

Có thể thấy được, Dư Vãn không thường xuyên đến đây.

Tôi vuốt v e hai cái tên xa lạ mà lại ngỡ thân quen trên bia mộ.

Không thể không nói, nếu bây giờ tôi đứng chung một chỗ cùng với cha mẹ ruột của mình, chắc chắn mọi người đều sẽ nghĩ rằng tôi là con gái ruột của họ.

Bởi vì, gương mặt này của tôi quá là giống họ.

Tôi có đôi mắt của mẹ tôi và cái mũi của cha tôi.

Họ và tôi lẽ ra phải là những người có mối liên hệ mật thiết nhất trên thế giới này.

Theo báo cáo điều tra, một trong hai người họ là người chăm chỉ, còn người kia thì tinh tế và dịu dàng.

Mỗi lần đọc báo cáo, tôi không khỏi có chút ghen tị với Dư Vãn, có thể ở bên họ một khoảng thời gian, lại có được tình cảm gia đình mà trước giờ tôi chưa từng có.

Tôi rất muốn nói rằng tôi nhớ họ, nhưng trên thực tế tôi thậm chí không có tư cách để làm thế, bởi vì tôi chưa bao giờ được gặp họ.

Suy cho cùng, tôi và Dư Vãn, hai con người, đều không làm gì sai.

Nếu nói tất cả đều là lỗi của cô y tá nhỏ đã đeo nhầm bảng tên, cũng khiến hai danh tính của chúng tôi bị hoán đổi?

Nghe cũng không đúng lắm.

Tóm lại, số mệnh của hai chúng tôi là như vậy, không muốn cũng không thể thừa nhận.

Tôi dựa vào bia mộ, nhắm mắt lại như một đứa trẻ thèm hơi ấm trong lòng mẹ.

Mãi cho đến khi trời tối hẳn, mới lưu luyến mà rời đi.

Tôi cũng không có quay về nhà họ Khương.

Bản thỏa thuận tuyệt giao quan hệ kia đã được ký kết rồi, tôi không nghĩ mình còn liên quan gì đến nhà họ Khương nữa, tự nhiên cũng lười để ý đến chuyện Khương Gia lộn xộn.

Nhà họ Khương này, cho dù tôi là thiên kim thật, tôi cũng nhất định sẽ chạy m.ất.

Khương Trạch Thành và Khổng Như Thu đã bỏ tiền ra nuôi tôi, nhưng họ cũng ngược đãi tôi.

Tôi cùng Dư Vãn tráo đổi thân phận, nhưng nếu không phải tôi lén lút điều tra kết quả, chỉ sợ lúc này cô ta có khi vẫn đang ở trong cô nhi viện, làm sao có thể trở về Khương gia được.

Tôi cùng Khương Gia, Dư vãn coi như là huề nhau đi.

Chẳng qua, ban đầu là tôi định phá đổ công ty của Khương Gia rồi mới rời đi.

Nhưng theo tôi quan sát, hóa ra công ty này đã vỡ nát, hiện tại Lãnh Thiển lại rời đi nữa, công ty này có lẽ không có tương lai rồi.

Tôi đến khách sạn năm sao thuê một phòng.

Trong bồn tắm khổng lồ, những cánh hoa hồng dập dềnh theo sóng nước, tôi đang tập trung nghĩ ra kịch bản chủ đề ngày tận thế tiếp theo thì điện thoại liên tục reo lên.

Tôi vừa ấn nghe máy, liền có nhiều tiếng kết nói ầm ĩ cùng một lúc.

Đầu dây kia, có lẽ là cả nhà họ Khương cùng lên tiếng.

Khương Trạch Thành, Khổng Như Thu, Dư Vãn, còn có cả quản gia.

Cùng với tiếng tin nhắn vang lên liên tục.

Tôi bình tĩnh và trả lời từng người một.