Thiên Kim Thất Thế Trở Thành Đầy Tớ Cho Ông Trùm

Chương 2: Chỉ cần được sống



"Úc Lễ?"

Khương Ái đưa tay dụi đôi mắt vì dính đầy bụi bẩn mà tèm nhèm, người đàn ông trước mặt cô đây thế mà lại là Úc Lễ, vị hôn phu đã bị cô từ hôn cách đây nửa năm.

Anh ta bị cô làm cho bẽ mặt, bị người khác cười nhạo hẳn rằng oán hận đối với cũng chẳng khác Bắc Minh Cảnh là bao.

Nhưng cô không nghĩ việc đó của mình là sai, bọn họ chung quy lại chỉ là hôn nhân thương mại củng cố địa vị, tình cảm không có hà tất phải ràng buộc?

Nhắc đến tình cảm trái tim Khương Ái lại chua xót, tự hỏi nếu nguyện ý gả cho Úc Lễ mọi chuyện có phải đã khác? Hôn nhân tẻ nhạt còn hơn gia đình tan nát.

Cái tình yêu mà cô theo đuổi cũng chỉ vậy thôi.

Nhân sinh thật sự quá nghiệt ngã rồi, cái gọi là may mắn không tồn tại ở trên người cô.

"Lái xe."

Thấy cô ngây người, Úc Lễ nhanh chóng đưa ra câu trả lời thay cô, thái độ tỏ ra không hài lòng nhấn công tắc nâng cửa kính.

"Cô ta kia rồi, mau không bắt được người xem các ngươi ăn nói thế nào với lão đại?"

Đúng lúc này đám thuộc hạ của Bắc Minh Cảnh cũng đuổi tới nơi, Khương Ái gấp đến độ muốn chui cả vào trong xe luôn rồi, tay cô đặt lên tấm kính cố gắng níu lấy sợi dây cứu mạng.

Trước khi bàn tay bị tấm kính mỏng nén chặt, Khương Ái kịp thời cất lời:

"Không có, tôi chưa đăng ký kết hôn."

Đôi mắt Úc Lễ sâu thăm thẳm, nhìn Khương Ái không biết quý trọng da thịt, anh ta gắt gỏng: "Ngu ngốc."

Chẳng biết anh ta có ra tay giúp đỡ Khương Ái hay không? Nhưng tấm kính lần nữa được hạ xuống, cứu bàn tay cô thoát khỏi một trận đau đớn.

Trong khi cả hai định mở miệng nói cái gì đó, tiếng ma sát lốp xe truyền đến, năm sáu chiếc xe chặn đầu chặn đuôi, đem chỗ Khương Ái vây thành vòng tròn.

Tên chó săn cho Bắc Minh Cảnh hống hách bước xuống xe, tự cao tự đại coi mình là nhất, hất mặt nói với Úc Lễ:

"Không liên quan thì đừng có táy máy xen vào chuyện người khác, cẩn thận gặp họa sát thân."

Dứt câu gã giơ tay phất nhẹ, ra hiệu cho đám đàn em kéo Khương Ái đi.

"Xin anh hãy giúp tôi, chỉ cần được sống anh có bảo tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng nghe."

Khương Ái sợ hãi gào thét, Úc Lễ đáng sợ nhưng Bắc Minh Cảnh còn kinh khủng hơn, cô không muốn về lại nơi đó nữa, nhà của cô sớm đã không còn rồi.

Một khi bị bắt trở về, làm sao Bắc Minh Cảnh để cô có cơ hội thoát ra lần nữa? Tháng ngày sau này của cô chỉ toàn là u tối, thời gian đằng đẵng mỗi ngày bao giờ mới kết thúc?

Lúc này đây cô chẳng thể nào nghĩ được xa vời, thôi thì cứ sống đã rồi tính tiếp, đi bước nào hay bước đấy.

Một mình sống cho bao nhiêu người, đôi vai này mang gánh nặng trĩu.

Cô vùng vẫy nhiều quá khiến vết thương vừa được cầm máu vỡ ra, mưa có lớn đến mấy cũng không thể che đi màu máu đỏ tươi bắt mắt trên tấm vải trắng.

Một thân chật vật bùn đất máu me, còn đâu là Khương Ái kiêu ngạo một thời.

Tiếng cười khẩy của Úc Lễ vang lên, ngay sau đó là thanh âm quyền uy:

"Đứng lại."

Tên chó săn chuẩn bị trèo lên xe thì ngừng lại, đôi mắt ẩn sau cặp kính đen nhíu chặt.

Gã ta xoay người lại, khinh khỉnh đi tới chỗ Úc Lễ khom lưng khoanh tay trên cửa kính, nở nụ cười thiếu đòn:

"Không hiểu tiếng người? Hay tỏ vẻ anh hùng cứu mỹ nhân?"

Úc Lễ tựa đầu vào thành ghế, chân vắt chéo, ngón tay chậm rãi đánh từng nhịp trên đùi, khí sắc toát ra tựa như vô lực nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái nâng cung mày đầy lạnh lẽo.

"Hóa ra là một kẻ câm điếc." Gã chó săn chờ lâu không thấy Úc Lễ phản ứng, miệng ngoác ra cười cợt.

Một trận rét lạnh bao trùm, ánh mắt đằng đằng sát khí của người lái xe bắn tới chỗ tên chó săn:

"Thằng chó má dám ăn nói với Úc thiếu kiểu đó, chán sống rồi?

Gã chó săn sầm mặt, hắn mới ngồi vào vị trí cao chưa bao lâu, muốn thể hiện trước đám đàn em một chút, rút súng ra nhắm vào đầu người tài xế già:

"Lão già để ông đây xem ai mới là người chán sống?"

Hắn ta vừa mới dứt lời một cái, bên thái dương bỗng kề cận họng súng, chưa kịp mở miệng hô hoán đám đàn em xung quanh đã bị khống chế, quỳ rạp xuống đường.

Tình thế bị đảo ngược, một vòng vây lớn hơn hình thành.

"Lão đại xử lý thế nào?" Người đàn ông da ngăm đen tách đám người đi tới, tôn trọng cúi người hỏi ý.

Úc Lễ hạ chân xuống, đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, khẽ nói: "Bọn chúng là người của Ngọa Long, thả đi đưa Khương Ái theo là được."

"Thì ra là Ngọa Long." Người đàn ông da ngăm đen trào phúng:

"Về bảo với ông chủ nhà mày, người bọn tao đưa đi muốn gì tới Úc gia nói chuyện."

Vừa nghe thấy hai từ Úc gia, một số người bên kia Ngọa Long không giấu được biểu cảm hoảng hốt, vừa ngóc đầu lên lập tức cúi rạp xuống: "Xin lỗi Úc thiếu, chúng tôi có mắt như mù."

Úc Lễ thông qua ánh mắt trao đổi cùng người đàn ông da ngăm đen, sau đó bảo lái xe xuất phát.

Họng súng rời đi, đám Ngọa Long vội vàng đánh xe nép vào vệ đường cung kính tiễn Úc Lễ.

Ngô Hưng ở lại dọn dẹp chiến trường, tay đút túi thong dong đi đến chỗ chiếc xe bảy chỗ:

"Khương tiểu thư mời."

Khương Ái đẩy bàn tay đang giữ lấy cổ tay mình ra, nhanh chóng cất bước đi theo Ngô Hưng.

Cô biết chỉ cần Úc Lễ chịu thu nhận, Bắc Minh Cảnh có muốn đến mấy cũng phải nuốt ấm ức ngược vào trong.

Cho nên tiếp theo việc quan trọng nhất của cô chính là ôm chắc chân của Úc Lễ, đánh không đi, đuổi không chạy.