Thiên Kim Thất Thế Trở Thành Đầy Tớ Cho Ông Trùm

Chương 7: Phạt quỳ



"Khương Cẩm Chi chúng tôi chưa đủ tốt?"

Khi đưa ra câu hỏi này, giọng Khương Ái kịch liệt run rẩy. Khương Cẩm Chi nói đúng cô ta là người thân của cô, những người mang chung dòng máu, nhưng thế thì sao? Vẫn vì lợi ích mà tán tận lương tâm đấy thôi.

Khương Cẩm Chi nghe xong không khỏi trào phúng, mọi chuyện đã bị bại lộ, cô ta cũng chẳng cần phải diễn kịch nữa, thỏa mái xả vai:

"Tốt? Đó là đối với chị không phải với tôi."

Cô ta hơi dừng lại, đôi mắt vẩn đục nhớ lại những tháng ngày đã qua, giận dữ nói:

"Tôi khác gì một đứa nô tỳ đi theo nịnh bợ chờ chị bố thí? Chúng tôi không phải ăn mày, nếu không phải bố chị thủ đoạn bố tôi cũng chẳng bị ông nội đuổi đi."

Khương Ái cả kinh, hóa ra hơn chục năm qua bọn họ đều mang cái suy nghĩ này sống trong nhà cô.

Việc chú hai tại sao lại bị ông nội đuổi ra khỏi nhà cô không được rõ, chỉ biết sau khi ông nội mất chú ấy dẫn theo vợ con tới cầu xin bố cô giúp đỡ.

Bố cô nể tình anh em ruột thịt, cho chú ấy một mái nhà, rồi dần dần phục hồi lại vị trí trước đây.

Còn về Khương Cẩm Chi, cô ta nói mình là nô tỳ của cô? Có nô tỳ nào mà được ăn sung mặc sướng, cái gì chủ nhân có cũng có phần không?

"Loại vô ơn." Khương Ái không nể nang chửi thẳng mặt.

Khương Cẩm Chi không cho là đúng, hai mắt trợn ngược lên hống hách: "Khương Ái chị giỏi thì nói lại lần nữa xem, chị nghĩ mình còn là công chúa được người người cưng chiều sao?"

Cô ta đưa mắt nhìn Khương Ái một lượt từ trên xuống dưới, vỗ ngực khoe khoang.

"Bộ đồng phục đẹp đấy, mong là chị có thể mặc lâu một chút, bởi vì tôi sắp ngồi lên chiếc ghế chủ mẫu trong ngôi nhà này rồi."

Khương Ái không những muốn chửi cô ta, còn muốn đánh chết cô ta nữa kìa.

Mà khoan đã... chủ mẫu? Tâm cơ cũng khá đấy chứ, sắm vai đứa em gái nhu mì ngoan ngoãn bao năm vất vả cho cô ta quá rồi.

Chỉ trách cô ngu, bị cô ta cho quay vòng vòng.

"Chắc cô hận tôi lắm nhỉ?"

Khương Cẩm Chi cười khẩy một tiếng, nâng cánh tay đeo chiếc vòng ngọc lên cao ra vẻ:

"Điều này còn phải hỏi?"

Khương Ái tỏ vẻ trầm trồ ồ lên: "Vậy mà vị hôn phu tôi vừa nhả ra cô đã ăn ngay được lại."

"Khương Ái tôi đã cảnh cáo chị rồi, không cần miệng nữa để tôi giúp chị một tay." Khương Cẩm Chi giống như bị gãi trúng chỗ ngứa, thần sắc trắng bệch ra phát điên xông tới chỗ Khương Ái.

Mà Khương Ái cũng chẳng ngán cô ta, sẵn cái giẻ trong tay lau mặt hộ cô ta luôn.

"Khương Ái cô chán sống rồi, loại kẻ ở như cô dám đụng vào tôi?" Mặt Khương Cẩm Chi bị Khương Ái thô bạo cọ đến đỏ ửng, đấu không lại chuyển sang đe dọa.

Khương Ái cười nhạo:

"Thực sự coi mình là nữ chủ nhân nhà này? Nếu đúng như cô nói thì nãy giờ đã có người chạy ra kính trà rồi."

Mối quan hệ thực chất giữa Khương Cẩm Chi và Úc Lễ là gì? Có thực sự đến giai đoạn cưới cô ta rồi không? Cô không tin vào lời nói suông, chỉ tin vào những thứ mình quan sát được, sự thật chứng minh cô ta cũng không được xem trọng đi, thế mới không ai ngó ngàng để ý.

Đám người Úc gia này được dạy dỗ quá tốt, không có lệch của Úc Lễ sẽ không xen vào việc linh tinh, bọn họ không giúp cô cũng chẳng giúp Khương Cẩm Chi mặc kệ đấu đá.

Khương Cẩm Chi thẹn quá hóa giận mím chặt môi, lúc cô ta định thị uy lên tiếng gọi người thì cửa lớn bất ngờ mở ra, ngay sau đó chiếc xe

Mercedes G63 Edition dẫn đoàn đi vào.

Úc Lễ về rồi, chân Khương Ái liên tục lùi về sau, để tránh chuyện như sáng nay xảy ra cô khom lưng sâu, đầu cúi thấp điệu bộ hết mực cung kính.

Cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng sao cô lại có cảm giác ai đó đang hằn học lườm mình vậy nhỉ? Cơn tò mò khiến Khương Ái không nhịn được ngẩng đầu lên.

Mắt đối mắt, đen cho Khương Ái rồi chủ nhân đôi mắt kia không ai khác ngoài Úc Lễ. Anh ta không hề cảm thấy bản thân khiếm nhã, vẫn tiếp tục dùng sắc thái bức người nhìn cô.

Khương Ái yếu thế hơn đành chủ động rời mắt qua chỗ khác, cho đến khi chiếc xe dừng lại trong sân cô mới đem luồng khí ứ đọng trong bụng thở ra.

Khương Cẩm Chi cười hả hê như thể Khương Ái sắp gặp họa, ưỡn ngực vểnh mông lả lướt đi về phía Úc Lễ, nũng nịu gọi:

"Anh Úc Lễ."

Trái ngược với điệu bộ nhiệt tình kia là gương mặt thờ ơ của Úc Lễ, ngữ điệu anh ta lạnh nhạt cất lời:

"Ở đây làm gì?"

Khương Cẩm Chi sinh ra dáng vẻ thâm tình, như muốn ngã vào lòng Úc Lễ ngay bây giờ, nhưng lại sợ sệt bị đẩy ra mất mặt nửa dò xét nửa nói:

"Bác gái nhờ em lấy món đồ bỏ quên hôm..."

Trong lúc cô ta đang tưởng bở, thanh âm mất tự nhiên của Khương Ái chen vào.

"Ông chủ tôi..."

Vốn dĩ Khương Ái có ý định lặng lẽ rời đi, vậy mà ông trời lại không thương xót, ánh mắt Úc Lễ cứ đặt trên người, làm cô không thể không đi qua.

Câu trả lời lấp lửng của Khương Ái, sau khi đi vào trong tai Úc Lễ chuyển thành không thật thà.

Anh ta cau mày ra lệnh: "Nói"

Đoạn này tới lượt Khương Cẩm Chi vô duyên cướp lời:

"Em thiếu suy nghĩ quá, chưa kịp nói với anh tiếng nào đã tự ý đưa chị ấy đi, cũng tại em vui mừng quá thành ra thất ý."

Cô ta giả nhân giả nghĩa ôm cánh tay Khương Ái, cố ý đẩy cô vào thế chết.

Khương Ái hất tay cô ta ra miệt thị chửi thầm trong lòng, con khốn này nhất định phải làm cô triệt để hối hận mới cam tâm?

"Muốn đi?"

Lời Úc Lễ nhẹ tựa cơn gió nhưng lại mang lực sát thương rất lớn khiến Khương Ái rùng mình, cô mấp máy cánh môi giải thích:

"Không phải vậy."

Úc Lễ không tin, chất vấn:

"Thế cô đứng ở cổng làm gì? Lười biếng trốn việc? Khương Ái tôi không giữ người mang hai lòng, không muốn ở thì cút."

Nghe đến đây Khương Ái không thể đứng yên được nữa, bước nhanh qua nắm góc tay áo Úc Lễ cầu xin:

"Ông chủ tôi biết sai rồi."

Úc Lễ lừ mắt nhìn vào nơi tiếp xúc giữa hai người, rồi vô tình nâng tay xoay người đi lên bậc thềm.

Khương Ái vì để không bị đuổi, trước mắt bao nhiêu người mặt dày lẽo đẽo theo sau Úc Lễ.

"Ông chủ đây là lần cuối, anh tha lỗi cho tôi đi."

Đôi chân anh ta bất chợt dừng lại, cơ thể Khương Ái theo quán tính đâm sầm vào tấm lưng cứng rắn.

Úc Lễ giận đến đen mặt, chỉ tay gắt gỏng:

"Không có phép tắc, ra ngoài sân quỳ cho tôi."