Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân

Chương 89: Liệu chúng ta có là bố mẹ tốt?



Tiểu Y ngủ mơ, cô lại thấy hình ảnh người thân từ biệt mình một lần nữa. Nước mắt cứ thế thấm ướt gối. Sau đó thì thiếp đi. Mãi đến chiều thì cô mới dần dần tỉnh giấc.

Húc Dương vẫn bên cạnh cô từ giây phút cô nằm lên giường bệnh đến khi Tiểu Y tỉnh lại, anh không hề rời cô nửa bước. Húc Dương đỡ cô ngồi dậy, tựa vào thành giường.

- Tỉnh rồi à?

- Mẹ em... hứcc

Vừa tỉnh dậy, cô lại khóc. Nhớ mấy năm trước, đêm nào cô cũng ôm hình đại gia đình mà khóc. Nỗi đau mất người thân hằn sâu trong tim vô cùng.

Lý Húc Dương cũng nén nỗi đau, ôm Tiểu Y vào lòng, mặc cô khóc thảm thương, anh vẫn ân cần lau nước mắt cho cô. Sự việc này xảy ra là do anh châm ngòi lửa. Thế mà còn tính đưa cô về làm vợ, tuy ăn năn nhưng có lẽ đó là cách anh chuộc lỗi với Hàn gia.

Một lúc lâu sau, cô dần thôi khóc, có lẽ quá mệt để khóc rồi... Tiểu Y thều thào:

- Tự dưng em thèm cháo nấm tùng nhung...

- Để anh kêu người mua. Uống nước đỡ đi.

May thay cô không cho phép bản thân bỏ bữa. Một lát sau, anh tài xế tội nghiệp chạy mấy hàng phố để mua hai tô cháo theo yêu cầu của Lý phu nhân. Cháo nấm tùng nhung này rất ngon, đặc biệt vào mùa đông thì hết sẩy.

- Oẹ...

Vừa mở nắp, mùi cháo bốc lên khiến Tiểu Y phải quay người, che miệng đi. Cô toát cả mồ hôi hột giữa trời lạnh giá.

Húc Dương bất ngờ, đến bây giờ cô mới nghén ư? May cũng tìm hiểu một chút khi cô ngủ nên anh nhanh chóng giúp cô bình tĩnh lại, ngay lập tức sai người mang cháo đi.

- Em bị gì thế này... Chẳng lẽ...

Tiểu Y sửng sốt, theo bản năng đưa tay lên bụng.

- Em... có bảo bảo rồi ư?

Húc Dương không nói gì, đưa cô phiếu xét nghiệm.

- 4 tuần ư? Em vẫn đang thắc mắc sao tháng này trễ kinh...

...

- Sao anh im lặng vậy? Không muốn giữ bảo bảo ư?

- Không... anh sợ việc sinh đẻ... Em sẽ rất đau đấy...

Người đàn ông trước kia từng bóp cổ cô vì uống thuốc tránh thai, giờ đây lại lo cho cô không vượt qua được thử thách làm mẹ.

Tiểu Y tựa vai Húc Dương, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh nói:

- Em có người đàn ông chu đáo bên cạnh thế này thì đau cũng đáng. Chẳng phải anh muốn có trẻ con cho vui nhà vui cửa sao?

- Anh muốn em hơn bọn nó. Ai bảo anh thích trẻ con, chỉ là trước mặt ông nội thôi.

- Bá đạo thế này... không biết bảo bảo có ảnh hưởng không...

- Sao thế? Hối hận à? Cần tạo lại bảo bảo khác không?

Húc Dương trêu cô, vẻ mặt chẳng khác sói đội lốt người.

Tiểu Y phải đứng ra làm người chủ trì tang lễ cho mẹ và anh trai của mình. Người thân của cô thì chẳng còn mấy ai, thân quen thì đã bị sát hại, họ hàng xa cũng ít người lui tới. Chủ yếu là vì cô là hôn phu của Húc Dương, trong giới kinh doanh đến với một số lượng lớn.

Văn Văn tính ở Việt Nam một thời gian với Việt, nào ngờ chuyện xảy ra, cô cấp tốc đặt vé bay về Bắc Kinh.

Thành phố hoa lệ này chẳng còn mấy người thân máu mủ với cô.

Húc Dương lo lắng cho cô, liền dẫn đi gặp bác sĩ tâm lý tư vấn. May là cô đã từng chịu cú sốc, cũng có anh và bảo bảo trong bụng làm tinh thần nên không có gì xảy ra.

Thời gian này, Húc Dương thực sự rất khó chịu... vì anh bị cấm dục!

Tuy nhiên, vì tính bá đạo nên anh vẫn thường ân ái với cô ở mức độ ''gần đạt giới hạn''

Hai người thường dành mỗi chiều đi dạo xung quanh hoa viên, nhìn lũ trẻ chạy nhảy nô đùa, Tiểu Y nhìn chúng âu yếm hỏi người yêu bên mình:

- Liệu chúng ta có là bố mẹ tốt không?

Đứa trẻ sẽ ngoan hay hư? Sẽ giàu tình cảm hay giàu trí tuệ? Liệu tương lai nó sẽ thế nào?

- Đừng lo, em sẽ là người mẹ tốt.

- Còn anh?

- Anh sẽ ''tốt'' với mẹ nó.

Bao giờ anh cũng sẽ đề cập đến chuyện xấu hổ này. Nhưng thực ra thì anh chẳng ưu trẻ con mấy, đặc biệt là ''con của nhà mình'', bởi vì nó sẽ cướp vợ của anh.

- Nhất định phải cho nó sống ở môi trường tốt!

- Được. Anh đảm bảo.

Lý Hoàng Nhi vừa định ngày xuất ngoại thì nghe tin xấu của Tiểu Y, cô cũng hủy vé, ở lại bên chị dâu thời gian dài rồi mới đi.

Hôm cuối, cô nhìn lại thành phố Bắc Kinh này một lần nữa.

Bắc Kinh rộng lớn mà chẳng chứa đựng cô... Giờ đây, cô cũng chỉ còn lại một mình. Người thân đều bị pháp luật trừng trị, cô cũng chẳng thiết họ. Có lẽ cô là cô gái bất hạnh. Nếu thế cô sẽ buông nó, đi tìm hạnh phúc mới.

- Tạm biệt Bắc Kinh...

- Về nghỉ đi rồi mai ra sân bay.

- Đinh! Anh nhìn Bắc Kinh đi. Thực sự đẹp quá rồi.

Chí Đinh đi đến bên cô. Từ trên cao này, khung cảnh đất Bắc Kinh đều thu vào tầm mắt.

- Chưa bao giờ em thấy yên bình đến thế này.

- Phải. Bỏ được gánh nặng bao lâu rồi.

- Về thôi!

Về để chuẩn bị tương lai yên ấm nhé.