Thiên Lang Tinh Ở Đảo Đông Sương

Chương 7



Chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Triệu Tinh Ngôn lấy điện thoại di động ra để gọi cho cảnh sát, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra, mình chưa bao giờ xin số điện thoại của cảnh sát địa phương.

Lúc này, Lai Sâm đưa tay ra giữ lấy vai cô, bình tĩnh nói: "Biết đường xuống núi không? Đi ngược lại khoảng ba phút, sẽ thấy một ngã ba không có bảng ghi tên đường, từ chỗ đó men theo con đường mòn, cô có thể đi xuống núi."

Triệu Tinh Ngôn hất tay cậu ta ra: "Cùng nhau đi."

"Cô nghe tôi nói trước đi, " anh cắt ngang lời cô, "dưới núi có một trại tị nạn, trong trại có cảnh sát, hãy đến đó cầu cứu họ, sẽ có người đến giúp cô."

Nói xong, không đợi cô phản bác, cậu đã đẩy cô xuống xe.

Chẳng lẽ mấy người kia là dân tị nạn đã trốn ra khỏi trại tị nạn?

Lai Sâm không ngạc nhiên chút nào, cậu ta biết họ, và họ đã để mắt đến Lai Sâm từ lâu, có lẽ họ là người đã chọc thủng lốp xe lần trước.

Mối quan hệ giữa Lai Sâm và họ là gì? Cậu ta có vẻ hơi ích kỷ khi đã không kể cho tôi nghe chuyện này.

Triệu Linh Ngôn vừa chạy xuống núi vừa nghĩ về những câu hỏi này trong đầu. Nhưng Lai Sâm đã không nói với cô rằng bước chân của cô không thể theo kịp tốc độ bàn tay của họ.

Khi cô cùng cảnh sát vội vã quay lại hiện trường, những người đó đã biến mất, xung quanh im lặng, Lai Sâm nằm giữa đường, máu chảy ra từ trán, cậu ta không nói một lời nào, chỉ thất thần nhìn lên bầu trời đêm tối đen như mực.

Triệu Tinh Ngôn hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Lai Sâm không trả lời.

Viên cảnh sát hỏi: "Cậu có nhìn thấy hung thủ trông như thế nào không?"

Lai Sâm lắc đầu.

Thấy cậu ta phủ nhận, Triệu Tinh Ngôn cũng im lặng, liền tặc lưỡi.

Ngày hôm sau, cô đến bệnh viện thăm Lại Sâm, mũi cậu ta bầm tím, mặt sưng vù, một chân bị thương, nằm trên giường bệnh ủ rũ, ánh nắng chiếu vào mặt, hóa ra đây là vẻ đẹp của một người bệnh sao.

Điều này không giống cậu ta bình thường, bất thường không thể nào diễn tả được. Có‎ gì‎ hot?‎ Chọt‎ thử‎ t𝘳a𝐧g‎ ﹟‎ t𝘳u‎ 𝘮t𝘳uye𝐧.𝗏𝐧‎ ﹟

"Hự hự, cậu có gì muốn nói không?" cô hỏi.

Về trại tị nạn, về những con người kia, về thân phận mà cậu chưa tiết lộ cho cô biết.

Lai Sâm suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời, những gì cậu ta nói không phải là điều mà Triệu Tinh Ngôn muốn nghe.

" Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang, câu này muốn ám chỉ điều gì? Tôi không nhớ, cô hãy nói cho tôi biết đi."

Triệu Tinh Ngôn thở dài, làm theo lời cậu ta, và nói cho cậu ta những gì mà mình đã học được trong lớp ngữ văn.

"Tại sao lại là xạ Thiên Lang?"

"Bởi vì nó tượng trưng cho sự xâm lược của kẻ thù bên ngoài, vì muốn bảo vệ quê hương đất nước."

Lai Sâm nhìn cô, dừng lại hai giây, sau đó vui vẻ bình phẩm: "Không tồi, nhớ rất kỹ."

Đôi mắt cậu ta lúc này dịu đi, phủ một lớp màn u sầu đã bị kìm nén bấy lâu. Không biết vì sao, Triệu Tinh Ngôn đột nhiên có ảo giác, lời cậu ta nói tựa hồ như... không phải đang nói với cô.

"Lai Sâm, cậu biết đó không phải là điều tôi muốn nghe mà."

Lai Sâm gật đầu: "Được, bây giờ tôi có thể trả lời cô."

Cậu ta nghiêm túc nói rõ từng chữ một, giọng nói kiên định: "Tôi không cần cô ấy thích tôi."

"Hả?"

"Về chuyện mà cô nói, cô gái vừa mới thất tình quay sang tỏ tình với tôi, tôi sẽ nghĩ như thế nào? Câu trả lời của tôi là, tôi không cần cô ấy thích tôi."