Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 1: Trảm Nguyệt sơn



Edit: Lynn Dyrnes

Tại vách núi cheo leo phương xa, có một gốc cây thảo dược kỳ lạ sinh trưởng.

Thoạt nhìn hơi giống Thất Diệu thảo chế ra viên bổ khí, nhưng Thất Diệu thảo thông thường chỉ sinh trưởng ở nơi ẩm thấp, chỗ này lại ngập tràn ánh mặt trời.

"Thánh Lan, đa tạ ngươi vừa cứu ta một mạng." Nam tử đang nói có dáng vẻ anh tuấn, thân phận cũng rất cao quý, chính là con trai của tông chủ Cầm Tông - Hà Bất Minh.

Đáng tiếc vẻ bề ngoài đẹp đẽ của hắn dưới sự nổi bật của nam tử áo bào lam bên cạnh thì lại trở nên nhạt nhòa.

Nam tử áo lam tên gọi Đỗ Thánh Lan, trông chỉ mới ngoài hai mươi, lúc này đương là buổi chiều, dưới ánh mặt trời đồng tử của hắn hơi nhạt màu, lộ ra vài phần ngả ngớn. Đỗ Thánh Lan hơi hơi ngửa đầu, trong con ngươi tụ lên ánh sáng nhỏ vụn, giờ khắc này đóa hoa kiều diễm cách đó không xa cũng hơi gục đầu, không biết là bị gió thổi đến mức rạp đầu hay là tự thẹn không bằng sắc đẹp của người ta.

Ông trời cũng đặc biệt thiên vị thiếu niên này, không chỉ là dung mạo câu hồn người, mà còn cho hắn tư chất vạn năm khó tìm. Đỗ Thánh Lan là thiên tài hàng đầu mà Tu Chân Giới công nhận, tất cả kỷ lục phá cảnh của các tiền bối đều bị hắn phá từng cái một những năm gần đây.

Nuốt xuống một viên Chỉ Huyết đan*, Đỗ Thánh Lan khoát khoát tay tỏ ý chuyện nhỏ thôi.

*Chỉ Huyết đan: loại đan dược dùng để cầm máu.

Ánh mắt Hà Bất Minh thoáng nhìn thấy vết máu lưu lại trên bả vai hắn khi cứu mình, trong mắt lóe lên một chút đấu tranh.

Bởi vì chuyên tâm chú ý đến thực vật bên trên vách núi cheo leo, Đỗ Thánh Lan không để ý đến thần thái biến đổi của bạn tốt.

Hà Bất Minh mím mím môi, chuyển đề tài câu chuyện hỏi: "Dược thảo này có gì đặc biệt à?"

"Đây là Băng Diễm quả."

Hà Bất Minh ngẩn ra, vội vàng ngước mắt quan sát gốc cây trên vách núi cheo leo: "Truyền thuyết kể Băng Diễm quả kết quả trong suốt, mọc có mười sáu chiếc lá dài."

Phía trên rõ ràng chỉ có bảy chiếc lá.

"Cái ngươi nói là Băng Diễm quả thông thường, đây là Băng Diễm quả vạn năm."

Hà Bất Minh chấn động tâm thần.

Đỗ Thánh Lan: "Băng Diễm quả vạn năm giống Thất Diệu thảo, thân rễ cực kỳ cường thịnh, thậm chí có thể chống lại gió cang* mãnh liệt."

*Gió cang, cang phong: Đạo sĩ dùng để chỉ gió ở điểm cao nhất trên bầu trời, hiện nay đôi khi được dùng để chỉ gió mạnh, gió chướng.

Đương nhiên, nơi có tài vật của trời bảo vật của đất thông thường đều có yêu thú lợi hại canh giữ, bên trên vách núi cheo leo có một tảng đá lồi lên dị thường, thỉnh thoảng sẽ vặn vẹo một chút. Đỗ Thánh Lan nhìn thấu đây là ngụy trang của Nham Giáp xà, loại yêu thú này, trừ phi là Hóa Thần kỳ, tu sĩ bình thường không dám trêu chọc.

Hắn là Nguyên Anh trẻ tuổi nhất đương thời, mà Hà Bất Minh mới là Kim Đan kỳ, theo lý hai người cộng gộp vào cũng không phải đối thủ của Nham Giáp xà.

Nhưng trong mắt Đỗ Thánh Lan lại hoàn toàn là vẻ nóng lòng muốn thử, hình như rất có lòng tin.

"Ngươi chờ một lát, ta đi gặp gỡ con Nham Giáp xà kia chút."

Lời còn chưa dứt đã ngự kiếm bay về phía vách núi dựng đứng.

Vẻ đấu tranh trên nét mặt Hà Bất Minh càng lúc càng biến hóa kịch liệt, mãi đến khi thấy Đỗ Thánh Lan một mình một kiếm chiếm ưu thế, rốt cuộc cũng không do dự nữa, lấy cây cổ cầm sau lưng xuống, nhẹ nhàng gẩy một cái.

Keng!

Tiếng đàn cùng tất cả tiếng vang lắt nhắt xung quanh dung hợp hoàn hảo, kéo theo một tia lực lượng trời đất, sóng âm mãnh liệt vọt đến sau lưng Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan cảm nhận được khí tức nguy hiểm áp sát, bất chấp đằng trước có Nham Giáp xà đang điên cuồng công kích, chỉ có thể hơi hơi nghiêng người ra, điều động chân khí đánh tan một phần lực của tiếng đàn.

Kể cả như vậy, gắng gượng chống được ba thành lực của tiếng đàn, cổ họng Đỗ Thánh Lan trào lên một vị tanh ngọt, tia máu từ từ chảy ra từ khóe miệng.

Thừa dịp hắn giằng co với Nham Giáp xà, Hà Bất Minh bay đến vách núi hái mất Băng Diễm quả.

Đỗ Thánh Lan không đếm xỉa vết máu bên khóe miệng, chỉ hỏi hai chữ: "Tại sao....."

Băng Diễm quả vạn năm này, hắn vốn đã định chia mỗi người một nửa với Hà Bất Minh.

Hà Bất Minh không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, cắn chặt răng nói: "Không phải ta cố ý phản bội, nhưng giúp ngươi, chẳng khác nào cùng lúc đắc tội với hai đại thế gia tu chân."

Dứt lời, nhanh chóng xoay người rời đi.

Mắt thấy Băng Diễm quả bị mang đi, Nham Giáp xà nổi điên, gầm nhẹ một tiếng chưa vào lòng đất, nhưng công phu trong nháy mắt phá đất mà ra, quấn lấy cơ thể Đỗ Thánh Lan muốn thắt hắn đến chết.

Đỗ Thánh Lan lật tay cầm kiếm, chém vào đuôi rắn.

Nham Giáp xà bị đau, cắn một phát vào đầu hắn, tuy nhiên kiếm của Đỗ Thánh Lan nhanh hơn, đâm vào đan điền của yêu thú trước một bước.

Nham Giáp xà tác oai tác quái ở bí cảnh đã lâu rơi ngã chồng chồng chất chất xuống đất, chết hẳn rồi.

Phía sau những đám mây lưa thưa có thể trông thấy mặt trời, nhưng chỗ đỉnh núi lại có gió bấc se lạnh, Đỗ Thánh Lan đứng ở nơi đầu gió, Hà Bất Minh sớm đã chẳng biết đi đâu, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi rít qua. Mái tóc đen tán loạn của hắn bị gió thổi bay phất phơ, thật lâu sau, Đỗ Thánh Lan rũ rũ mắt, xuống núi rời đi.

Hai tháng sau, thành Lạc Tinh.

Trong tửu lâu có mấy kẻ tán tu* thích nghe đàn ngắm hoa đang ngồi.

*Tán tu: người tự mình tu luyện, không dựa vào thế lực lớn, không gia nhập môn phái nào, cũng không tạo lập môn phái.

Tu Chân Giới coi trọng một chữ 'tranh', hằng ngày ngươi lừa ta gạt tính kế lẫn nhau, thời gian dư thừa đều dùng để trau dồi tu luyện. Nhưng những sự việc liên quan đến Đỗ Thánh Lan, chính là trường hợp ngoại lệ, một khi hắn có một chút gió thổi cỏ lay gì, lập tức sẽ trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.

"Đỗ Thánh Lan ở trong bí cảnh bị bạn tốt phản bội, mất đi Băng Diễm quả trong tầm tay, bản thân còn bị tiếng đàn gây thương tích."

"Hà Bất Minh thân là thiếu tông chủ Cầm Tông, lòng dạ khoáng đạt, người khác vì Băng Diễm quả mà phản bội thì cũng thôi, đặt trên người hắn thì không hợp lý lắm."

"Nói không chừng sau lưng có Đỗ gia làm đòn bẩy...."

Lời mới nói được một nửa, người lên tiếng đó tự động im bặt.

Giữa lúc trầm mặc, có người thở dài: "Tư chất của Đỗ Thánh Lan có thể nói là ngàn năm, à không, vạn năm thấy một, vì sao lại ồn ào với trong nhà thành như vậy?"

"Bí mật không ai biết của các đại gia tộc thì có nhiều rồi, mà còn thiên tài à...."

Mọi người liếc nhau nhìn nhau, có lắc đầu, có cười khổ.

Lần mà tu sĩ phi thăng gần nhất cũng đã là sự tình ba trăm năm trước rồi, từ đó về sau không có ai qua được một đạo lôi kiếp cuối cùng, đương thời công nhận bảy người cùng có khoảng cách phi thăng gần nhất: gia chủ Đỗ gia Đỗ Thanh Quang, gia chủ Bùi gia Bùi Cửu Tinh, gia chủ Mặc gia Mặc Thương, Bàn Thiên Hạc của Bàn gia, ngoại trừ tứ đại gia tộc, còn lại đó là Trúc Mặc của Trảm Nguyệt sơn, hòa thượng Ngũ Uẩn của Kim Thiền tự, tông chủ Cầm tông Hà Trường Khách.

Gần đây có tin đồn trong lúc Hà Trường Khách bế quan xảy ra chút vấn đề, có phải là thật hay không còn cần phải tìm cách chứng thực.

Điều thú vị là trong bảy người này kẻ có quan hệ trực tiếp với Đỗ Thánh Lan không ít, Đỗ Thanh Quang là cha đẻ của hắn, Trúc Mặc ở Trảm Nguyệt sơn là sư tôn của Đỗ Thánh Lan, con trai của tông chủ Cầm tông Hà Trường Khách - Hà Bất Minh nửa tháng trước còn là bạn chí cốt của Đỗ Thánh Lan, đáng tiếc hai người ở trong bí cảnh vì Băng Diễm quả mà trở mặt thành thù.

Ba trăm năm qua, thiên tài rộ lên như măng mọc sau mưa, hơn nữa không thiếu những kẻ có tài nhưng thành đạt muộn, trừ phi Đỗ Thánh Lan có thể phi thăng ngay lập tức, nếu không thì cho dù thiên phú trác việt cỡ nào, cũng không đáng để một đại gia tộc có căn cơ sâu dày cúi đầu vì hắn.

Giữa lúc mọi người cảm thán, có người nhiều chuyện nói: "Đỗ Thánh Lan có thù tất báo, lần này bị Hà Bất Minh lừa cho một vố, sau này còn lĩnh hội sự dày vò."

"Các ngươi có thể vẫn chưa biết, nhờ vào dùng Băng Diễm quả, tu vi của Hà Bất Minh tăng mạnh, đã thành công độ kiếp vào tháng trước. Hiện giờ giống như Đỗ Thánh Lan, cũng là Nguyên Anh kỳ."

Ngay lúc mọi người cho rằng Đỗ Thánh Lan sẽ lên Cầm tông đòi công đạo, trong một đêm khuya trăng đen gió mạnh nào đó, đối phương thay bộ y phục dạ hành, ung dung cầm cây đuốc châm lửa đốt từ đường nhà mình.

Một khi tin tức truyền ra, cả Tu Chân Giới náo động.

.....

Ba ngày sau khi từ đường bị đốt.

Giữa mười vạn đại sơn, trong hư không bỗng nhiên có một đạo bóng người nhảy vọt ra. So với mấy tháng trước, Đỗ Thánh Lan vẫn mặc áo bào lam như cũ, điều khác biệt là mái tóc đen như mực được buộc cao lên thành đuôi ngựa, tựa như một hiệp khách. Bởi vì một đường truy sát, bên thái dương có vài sợi tóc bung ra lộn xộn.

Hắn dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt, lộ ra vẻ bề ngoài tuyệt đẹp.

Tu Chân Giới bình thường rất ít khi xuất hiện việc các lão tiền bối công khai ra tay đối phó tiểu bối trẻ tuổi, nhưng phóng hỏa đốt từ đường quá mức đồi bại, lần này Đỗ gia liên tiếp phái ra hai vị trưởng lão, đuổi giết sắp gần ba ngày ba đêm, Đỗ Thánh Lan có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Nhưng hắn sống sót rồi.

Sống sót sau tai nạn vẫn chưa khiến hắn có bao nhiêu vui mừng, trái lại tâm trạng còn trầm xuống. Nguyên khí trong cơ thể hao tổn nghiêm trọng, Đỗ Thánh Lan không thể không ngừng bay đi, tựa vào một gốc cây đại thụ phát ra tiếng thở dốc nặng nề.

Gần đây hình như hắn sống đều rất nhếch nhác, trong lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, Đỗ Thánh Lan nhớ lại cảnh tượng mấy tháng trước khi Hà Bất Minh phản bội mình.

Đỗ Thanh Quang, cha đẻ của hắn, có không muốn trông thấy mình hơn nữa cũng chưa đến mức bày mưu đặt kế cho một tên tiểu bối để đối phó hắn, kẻ có khả năng nhất đó là huynh đệ ruột Đỗ Bắc Vọng. Đỗ Bắc Vọng được khen là quý tử của gia tộc, người thừa kế gia tộc tương lai có khả năng nhất.

Nhưng luận về thiên phú, Đỗ Bắc Vọng không bằng hắn, ngay cả Đỗ Thanh Quang hiện tại chán ghét mình, không loại trừ có một ngày nào đó sẽ thay đổi tâm ý.

Nghĩ đến đây, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời, tâm tư của Đỗ Bắc Vọng cao tận trời, hẳn là khinh thường làm chuyện này, xem ra là các trưởng lão ngầm ủng hộ hắn đợi không nổi nữa.

Hà Bất Minh từng nói giúp hắn chẳng khác nào cùng lúc đắc tội với hai đại gia tộc, mẹ ruột của Đỗ Bắc Vọng đến từ Mặc gia, chỉ sợ việc này còn có Mặc gia can thiệp.

Mạch suy nghĩ hỗn loạn kết thúc chỉ trong vài hô hấp, Đỗ gia đã phong tỏa mấy khu vực lân cận, hắn chỉ có hai lựa chọn. Tiếp tục hướng về phía trước trở lại Trảm Nguyệt sơn, tìm sư môn che chở, hoặc là nhắm một mạch về hướng đông, nhưng sẽ đi ngang qua địa bàn của Cầm tông.

Hà Bất Minh chính là thiếu tông chủ của Cầm tông, đi chỗ này chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Sau một lát tạm nghỉ, Đỗ Thánh Lan vẫn lựa chọn về sư môn.

- ------

Trảm Nguyệt sơn được liệt vào một trong ba thánh địa lớn tu hành. Hàng năm đều sẽ có vô số thiên tài bôn ba mà đến, hy vọng có thể giành được tư cách vào núi, Trảm Nguyệt sơn có thể có danh vọng như thế, không thể thiếu uy danh của đương kim tông chủ Trúc Mặc.

Là đệ tử duy nhất của Trúc Mặc, Đỗ Thánh Lan ở Trảm Nguyệt sơn địa vị tương đối cao, nhất cử nhất động đều sẽ nhận được sự chú ý.

Sự việc châm lửa đốt từ đường đã truyền về tông môn, đệ tử canh núi giấu đi sự bất mãn trong đáy lòng, cung kính lễ độ mà khom mình hành lễ: "Sơn chủ nói đợi ngài ở sau núi."

Vừa nói trong lòng vừa bất mãn càng sâu, Đỗ Thánh Lan gây ra đại họa tày trời, Đỗ gia ắt sẽ đến đây đòi người, hơi bất cẩn chút là dẫn đến hai thế lực lớn khai chiến, hắn cũng khó tránh khỏi bị vạ lây.

Đỗ Thánh Lan hơi chỉnh lại mái tóc tán loạn một chút, đi về phía sau núi.

Diện tích phía sau núi cực lớn, thường ngày Trúc Mặc sẽ chỉ đến thác nước Long Tuyền lân cận thả câu, cách một đoạn, Đỗ Thánh Lan đã trông thấy vị sư tôn này của mình. Đáy thác Long Tuyền đang trấn áp một con ác long, lệ khí quanh năm không tan, hội tụ thành gió chướng tác loạn.

Trúc Mặc áo xanh tóc dài, dường như trú ở một không gian khác, quần áo ngay thẳng nghiêm chỉnh ở trên người, không hề bị phất phơ theo gió.

Đỗ Thánh Lan đi đến sau lưng y, khẽ giọng gọi: "Sư tôn."

Đáp lại hắn chỉ có sự trầm mặc.

Một lát sau, Trúc Mặc cuối cùng cũng buông cần câu trong tay xuống, không đề cập đến chuyện hỏa thiêu từ đường, mà là nhắc đến Đỗ Thánh Lan thừa cơ hỗn loạn trộm đi vật chí bảo của gia tộc: "Chỉ e giờ phút này phụ thân ngươi và ta có cùng mối nghi hoặc như nhau, tò mò ngươi rốt cuộc là làm được như thế nào."

Chí bảo của gia tộc, địa điểm cất giấu tuyệt mật, lại có cao nhân trông coi, muốn thần không biết quỷ không hay mang đi, dù có là hắn cũng rất khó làm được.

Đỗ Thánh Lan trốn tránh không đáp, chỉ nói: "Không phải vết thương cũ của sư tôn chưa lành, ám chỉ ta đi trộm sao?"

Mười năm trước, Trúc Mặc nhận hắn làm đệ tử, gây nên sóng to gió lớn, lúc ấy Trúc Mặc vì chuyện này mà từng đấu một trận pháp với phụ thân Đỗ Thanh Quang của hắn. Trận chiến ấy ở ngoài mặt thì song phương bất phân thắng bại, thực tế là năm phần thương tổn của Trúc Mặc đổi ba phần thương tổn của Đỗ Thanh Quang.

Xung quanh Thác Long Tuyền có hàn ý thấm người, nói tới đây Đỗ Thánh Lan nhắm mắt, trên lông mi có một chút lạnh lẽo do hàn ý kết thành.

"Thực tế tất cả đây đều là kế hoạch tỉ mỉ của sư tôn, đúng không? Người ngấp nghé Ngộ Đạo đan của Đỗ gia đã lâu, mới nghĩ ra cách lợi dụng ta để có được."

Trúc Mặc thản nhiên nói: "Trông cậy vào một tên tiểu bối bị gia tộc bài xích tiến hành việc ăn trộm"

"Hễ có một chút khả năng, người cũng sẽ không từ bỏ." Đỗ Thánh Lan: "Không phải ta mặt dày, nhưng từ nhỏ đến lớn, việc mà ta muốn làm được, không có một cái nào thất bại."

Giới tu sĩ thịnh hành thuyết về vận may, Đỗ Thánh Lan tự nhận là có chút vận may trong người.

Trúc Mặc cuối cùng cũng xoay người nhìn hắn, nhìn về phía vị đệ tử thiên tài này của mình, ánh mắt có chút phức tạp.

Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan lại nở nụ cười: "Ánh mắt của người thật tốt."

Hắn quả thực làm được rồi.

Trúc Mặc không hề kiêng dè, nhắc tới vật chí bảo này: "Hiện nay các thế lực đứng đầu đều muốn có được Ngộ Đạo đan, mang ngọc mắc tội. Giao Ngộ Đạo đan cho ta, ta tự nhiên sẽ ra mặt bảo vệ ngươi."

Giờ khắc này, Đỗ Thánh Lan nhìn sư tôn từng khiến mình sinh ra thứ tình cảm quấn quýt như đối với phụ mẫu, chỉ cảm thấy hết sức xa lạ.

"Sau đó vĩnh viễn bị vây hãm ở Trảm Nguyệt sơn?"

Một khi ra ngoài, sẽ phải đối mặt với sự truy sát vô cùng vô tận, cái gọi là bảo vệ của Trúc Mặc, chẳng qua là để hắn ở trong núi quanh năm suốt tháng bế quan ẩn tu.

Trúc Mặc không hề trả lời, dường như là ngầm thừa nhận.

Bỗng nhiên, khóe miệng Đỗ Thánh Lan hơi nhếch lên: "Người sai rồi, ta cũng không phải là không có lựa chọn nào khác."

Tiếng nói vừa dứt, bọt nước của thác Long Tuyền đột nhiên cuộn lên cao ngàn trượng, tựa như muốn lật ngược vùng trời trên đỉnh đầu này. Một tiếng rồng ngâm chấn động đỉnh núi, đệ tử gác núi bên ngoài bịt lỗ tai, đau đớn ngồi xổm người xuống, hiển nhiên là không thể chịu nổi uy áp của rồng ngâm.

Sắc mặt Trúc Mặc rốt cuộc đã có sự biến hóa, trầm giọng nói: "Âm thầm thả ác long xuất thế, hôm nay không cần đợi người Đỗ gia tới, ta cũng phải thanh lý môn hộ."

Nhớ đến trong mấy năm qua lại, đối phương thường xuyên đi vào thác nước Long Tuyền, nói là muốn nhờ vào gió chướng để tu luyện, một đoạn thời gian khá dài, lại cố gắng nghiên cứu trận pháp, chỉ e nghiệt đồ này đã sớm có ý định đốn mạt này!

Đối mặt với sự uy hiếp Đỗ Thánh Lan khinh thường ngoảnh đi, huýt sáo, trên bầu trời xa xa có một con hùng ưng bay tới, móng vuốt sắc bén ở giữa ngàn núi vạn khe xa xôi quăng xuống một cái hộp.

Ở nơi cách mấy chục dặm, trong nháy mắt có đạo vận cuồn cuộn bạo phát.

"Sư tôn, muốn Ngộ Đạo đan hay là giết đệ tử bất tài, người tự cân nhắc."

Đạo vận phân tán tứ phía, rất nhanh sẽ lan đến những người khác, hiện tại một khắc cũng không thể chậm trễ.

Trúc Mặc đã cảm giác được vài khí tức cường đại đang hội tụ về nơi đó, lúc xé rách không gian chuẩn bị đuổi đến, sau lưng truyền tới tiếng khẽ giễu cợt: "Vì Ngộ Đạo đan, để mặc ác long này xuất thế, người không sợ sau này nó sẽ gây họa cho thương sinh sao?"

Cơ thể Trúc Mặc hơi giật mình một chút, sau cùng chỉ bỏ lại cho Đỗ Thánh Lan một hình bóng gầy gò.

Cùng lúc đó, uy áp khủng bố hoàn toàn bao trùm đỉnh núi, giữa làn sóng đen cuồn cuộn Đỗ Thánh Lan không thể thấy rõ toàn bộ diện mạo của cự long, chỉ thoáng nhìn thấy một đôi mắt rồng cực lớn và dọa người, nó hơi hơi hít thở một cái, cả đỉnh núi sẽ bị nhổ tận gốc.

Đỗ Thánh Lan nhìn cảnh tượng hệt như ngày tận thế này, giọng nói lạnh như băng: "Đừng quên, ngươi từng lập ra lời thề Thiên đạo, một khi tạo ra sát nghiệt bừa bãi, mai sau tâm đ*o chắc chắn sẽ sụp đổ."

Đây là điều kiện để hắn thả ác long ra, cũng là lợi thế còn lại duy nhất có thể dùng trên tay.

"Lời thề Thiên đạo....." Miệng ác long phun ra ngôn ngữ của con người, như là đã nghe thấy chuyện cực kỳ nực cười gì đó, cũng may nó đúng là vẫn còn điều cố kỵ, không phá hủy Trảm Nguyệt sơn.

Đuôi rồng vẫy một cái nhè nhẹ, quấn Đỗ Thánh Lan lên rời khỏi Trảm Nguyệt sơn.

Hết chương 1