Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 111



Trần Khiêm ở một bên cười khổ. Chìa khóa xe bây giờ vẫn còn năm trong túi anh.

Kết quả anh lại trở thành anh em kết nghĩa của người khác lúc nào không hay.

Mà điều khiến Trần Khiêm phiần lòng chính là. Hai người đẹp thế này lại bị tên kia dụ dỗ.

Có phải nếu mình lái xe đó thì có thể dụ được nhiều em hơn không?

Ngay cả Giang Vi Vi đều có thể dụ được à?

Trần Khiêm thầm nghĩ, có phải mình không được quá khiêm tốn không? Thật uất ức mài!

"Bộp!"

Lúc này Trần Khiêm có cảm giác có cái gì đập lên mặt mình.

Ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Giang Vi Vi đang cầm cục giấy nhỏ ném mình.

"Hừ, cậu nghe cái gì? Thế nào, cậu còn muốn ngồi Lamborghini cơ à? Muốn thì đi chuyển giới đi..."

Giang Vi Vi cười lạnh một tiếng.

"Tên nghèo này lấy tiền đâu mà chuyển gi Lý Niệm cười ha ha.

Trong nháy mắt mọi mũi nhọn lại bắn về phía anh.

Cũng may là phục vụ đã nhanh chóng mang đồ ăn lên rồi.

Ngay cả khoai tây chiên và mì của Trần Khiêm cũng được mang lên.

"Wow, đồ ăn phong phú thật nha, nhìn là biết toàn những món xa xỉ!"

"Đương nhiên là đồ ăn ngon phải đi kèm với rượu tốt. Hôm nay cho mọi người nếm thử loại rượu vang này, hơn hai ngàn một bình đấy!"

Vương Dương cười nói.

Lập tức khiến mọi người trầm trồ.

Mà Trần Khiêm ngồi trong góc bị bọn họ lờ đi luôn.

Trần Khiêm ăn có chút mì, với mấy miếng khoai tây chiên nên hơi đói bụng.

Lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra.

Nhìn thấy bên ngoài các nhân viên phục vụ đang xếp thành một hàng.

Họ bưng từng đĩa đồ ăn nóng hổi đi vào.

Mấy món này đều được đặt trong đĩa nhỏ vì không thể đặt được quá nhiều đĩa đồ ăn lên bàn của Trần Khiêm.

"Này... Đồ ăn của chúng tôi đã lên đủ rồi, đây không phải mấy món chúng tôi gọi mà”

'Vương Dương vừa thấy liền giật mình.

"Thưa anh, đây không phải của các anh. Cái này là cho. anh Trần dùng ạ!"

Trần Khiêm nghe thấy người phục vụ giải thích, tự hỏi hình như anh không có gọi gì mà.

"Khoan đã, tôi nói trước, tôi chỉ trả bàn này thôi. Đống đồ ăn đó là của Trần Khiêm gọi, không có liên quan gì tới chúng tôi!"

Vương Dương hoảng sợ.

Nếu để hẳn trả thì hôm nay phải tiêu hết sạch tiền mất.

Đó toàn là mấy món đặc sản thôi, hắn chỉ dám gọi có hai món.