Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 200: "Nghe nói nhà cũng rất giàu có!"



"Mua rồi đó chị, mua một chiếc BMW series 7, nhà cậu ấy bảo là để cậu ấy luyện cho vững tay lái trước! Nhưng bây giờ Trần Khiêm chưa dám lái nên em mới bảo cậu ấy bắt taxi tới!"

Thật ra có vài chuyện Tô Mộc Vũ biết không nên giấu người chị họ này của mình nhưng vì không muốn Trần Khiêm phải chịu áp lực.

Cô ấy đành phải giấu. "Ha ha, BMW Series 7, chỗ làm chị có một thẵng ngốc lái chiếc này đây, rồi còn muốn theo đuổi chị, chị chỉ nói một chữ cút thôi!"

Đường Nhiên khẽ lắc đầu.

Nhưng nói vậy thì sản nghiệp nhà Trần Khiêm cũng tạm xem như chấp nhận được.

Nhưng nếu muốn làm bạn trai của mình thì kém xa quá rồi.

Thật sự Đường Nhiên rất xinh đẹp.

'Thế nên vẻ đẹp cũng chính là vốn liếng của cô ấy.

Ước mơ của cô ấy thật ra là được gả vào nhà giàu, có thể tìm được một ông chồng giàu có nhất mực nuông chiều mình.

Nói thật, dù ông chồng này lớn hay nhỏ tuổi hơn mình thì cũng chẳng sao cả.

Chủ yếu là phải xứng với hai chữ tài phiệt!

Tài phiệt, không phải những người nhà có công ty, tài sản hơn trăm triệu kia đã là tài phiệt đâu.

Mà là sản nghiệp của gia tộc lớn chân chính cơ.

Không biết từ lúc nào suy nghĩ này nhen nhóm trong đầu Đường Nhiên, nhưng nó rất mạnh mẽ.

Ngay lập tức cô ấy cười khổ läc đầu rồi bảo: "Được rồi Mộc Vũ, tiệc mừng thọ của bà sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trong đi."

Đến bây giờ, Đường Nhiên đã không còn hứng thú muốn tiếp tục nói chuyện với Trần Khiêm nữa rồi.

Tô Mộc Vũ lè lưỡi rồi khẽ nói: "Cậu đừng trách nhé Trần Khiêm, chị họ tớ là vậy đấy. Tớ thấy ngoài con cái của nhà giàu siêu cấp ra thì chẳng ai có thể lọt vào mắt chị ấy được đâu. Haiz, chị tớ cứ thế này mãi thì cũng không được."

Trần Khiêm có thể nói được gì, lẽ nào nói với cô ấy mình là con trai của nhà giàu siêu cấp, bảo chị cậu gả cho tớ?

Đương nhiên là không thể.

Nhưng chị họ của cô ấy cũng quá là ngông cuồng.

Bỏ đi! Hôm nay mình đến giúp Mộc Vũ diễn một vở kịch thôi, không cần phải nghiêm túc quá!

Sau đó ba người cùng đi vào.

Tiệc mừng thọ của bà nội nên dường như người trong cả họ đều tập họp đông đủ.

Bác cả, ba, chú ba, cô cả, cô hai này, còn cả họ hàng thân thích, như chú bác họ gì đó cũng có mặt.

Nói tóm lại cả sảnh trước của sơn trang Ngọc Long đều bị bao cả.

Tê tề tựu tựu cũng phải mấy chục người, sắp băng tiệc cưới rồi.

"Nội, chúc bà sống lâu trăm tuổi, muốn gì được nấy, hi hi."

Ở chính giữa, một bà cụ tóc hoa râm, mặc mộc bộ đồ nhìn đã thấy vui mừng, đang cười.

Bà nhìn cô cháu gái lớn Tô Dĩnh trước mặt nói:

“Tiểu Dĩnh à, sống lâu trăm tuổi thì nội không dám mơ tưởng, còn muốn nói đến việc ước gì được nấy thì nội hy vọng sớm có một ngày, các con đều yên bề gia thất nhanh nhanh!"

Cuối cùng thì bà cụ cũng không thể sánh bằng các cô các bác ở đây, bọn họ đều mong rằng, con gái đã hai ba hai tư tuổi rồi, đến tuổi phải tìm một bến đỗ rồi!

"Đúng vậy đấy nội, cháu giới thiệu với bà, đây là bạn trai của cháu, Lý Kiến Naml"

Tô Dĩnh cười rồi kéo Lý Kiến Nam tới bên cạnh. Theo đó là sự xuất hiện của anh ta.

Rất nhiều họ hàng đều cười nói: "Cậu này đúng là tuấn tú lịch sự đấy!"

"Nghe nói nhà cũng rất giàu có!"

"Bà nội, đây là quà cháu chuẩn bị cho bà, mời bà xem ạ!" Lý Kiến Nam cười khẽ, móc một vật trong túi ra.

Vật này được lấy ra xong thì tất cả mọi người ở đó lại một lần nữa kinh ngạc...