Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 253: Một tiếng gầm vang dội



Cậu Hoàng tên là Hoàng Vĩnh Hào, là con trai của một ông lớn ở Tô Châu.

Cũng là người đứng đầu trong nhóm các cậu ấm ở tỉnh Giang Nam.

Là thần tượng được không biết bao nhiêu cô gái ưu ái, hầu như tất cả các nữ sinh đều nghĩ răng, nếu một ngày nào đó, họ có thể có cuộc gặp gỡ tình cờ hoàn hảo với cậu Hoàng thì tốt biết bao.

Lỡ như cậu Hoàng thích vẻ đẹp của mình thì sao.

Mơ ước thì nhiều nhưng lại đạt được chẳng bao nhiêu, sự tồn tại của người như Hoàng Vĩnh Hào, làm sao có thể để những người bình thường nói muốn gặp là được gặp?

"Grừ"

Một tiếng gầm vang dội.

Du thuyền xa hoa cập bờ.

Boong tàu từ từ mở ra, Hoàng Vĩnh Hào bên trái ôm ấp cô này bên phải choàng tay cô kia, chậm rãi bước xuống.

Dáng người này, vừa không cao lại chẳng đẹp trai, thậm chí còn hơi béo.

Nhưng tất cả các cô gái xinh đẹp lại gào lên, đẹp quá đi đẹp trai quá đi!

Tô Mi đứng bên này, thét to nhất.

Mong rằng tiếng thét của mình có thể thu hút sự chú ý của cậu Hoàng, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng được.

Ánh mắt của Ngô Cường thì vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Nếu lúc nào đó, mình cũng được như vậy thì tuyệt biết mấy.

Cho dù không thể trở thành người như cậu Hoàng nhưng có thể giống như Bạch Tiểu Phi, trở thành bạn của vị đại gia thần thánh như cậu Hoàng đây, ra vào tự do, cũng là chuyện nở mày nở mặt.

Ngô Cường chỉ là đại diện của một nhóm nam sinh, thật ra tất cả các chàng trai đều nghĩ như vậy.

Hoàng Vĩnh Hào tiện tay kéo chiếc kính râm Amani của mình xuống, chiếc kính mát hàng trăm nghìn nhân dân tệ lại bị ném lên bờ cát như rác.

Sau đó, anh ta đi về phía Lý Tuyết Nặc.

Bởi vì anh ta phát hiện, hôm nay Lý Tuyết Nặc cực kỳ gợi cảm, cực kỳ xinh đẹp.

"Tuyết Nặc, hôm nay em xinh quái!"

Hoàng Vĩnh Hào cười nhạt.

Đôi mắt gần như nheo thành một đường thẳng. Nhưng vẫn làm các cô gái xinh đẹp sùng bái! "Anh Hào, hôm nay anh cũng đẹp trai lắm!"

Lý Tuyết Nặc vén tóc mình, lấy lại hình tượng yểu điệu thục nữ.

Sở dĩ hôm nay cô ta ăn mặc táo bạo như vậy, chỉ có một mục đích duy nhất, đó là thu hút sự chú ý của Hoàng Vĩnh Hạo thêm lần nữa.

Dù sao bây giờ mọi người đã là sinh viên năm ba, sắp phải đi thực tập rồi.

Trong ba năm qua ở trường, Hoàng Vĩnh Hào theo đuổi mình nhưng sau khi thực tập thì khó mà bảo đảm rằng mọi

thứ sẽ không thay đổi.

Cho nên Lý Tuyết Nặc quyết định mình phải xác định quan hệ với Hoàng Vĩnh Hào.

Người phụ nữ thông minh là thế, biết khi nào nên thu, khi nào nên thả.

"Ha ha, Tuyết Nặc, nào! Đến bên cạnh anh đi, hôm nay anh sẽ mang mọi người đi gặp một vị khách quý quan trọng!"

"Hả? Khách quý quan trọng?"

Lý Tuyết Nặc hơi ngạc nhiên, cô ta và Hoàng Vĩnh Hào đã mập mờ suốt ba năm, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe chính miệng anh ta nói ra hai chữ khách quý.

Trong mắt Hoàng Vĩnh Hào, có khách quý sao?

Hoàng Vĩnh Hào gật đầu, đồng thời cũng nhìn về phía cậu ấm cô chiêu đang vây xem:

"Mọi người, hôm nay làm phiền mọi người đến đây, ngoại trừ tôi muốn làm bạn với mọi người thì còn muốn mượn ngày vui này, giới thiệu một người bạn quan trọng cho mọi người làm quen!"

"Có thể mọi người đều biết, năm đó nhà họ Hoàng chúng tôi đã lập nghiệp ở Tô Châu thế nào, là vì chị kết nghĩa của tôi đã giúp đỡ, mà bây giờ, em ruột của chị kết nghĩa, cũng là anh kết nghĩa của tôi, cậu Trần đến rồi!"

Hoàng Vĩnh Hào hăng hái.

Hôm nay, anh ta muốn đạt được hiệu quả thế này để dành tặng một sự bất ngờ nhất cho anh kết nghĩa của mình, và cũng là cậu Trần!

Như vậy, đây sẽ là lá chắn vững chãi nhất để nhà họ