Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 272: Có giám đốc lại thích đùa như vậy!



Có giám đốc lại thích đùa như vậy!

Đường Nhiên nói tiếp: “Các vị thân mến, căn biệt thự này sẽ không bán đấu giá, nhưng ai đến trước sẽ có trước. Ai có thể trả tám trăm triệu đầu tiên thì sẽ sở hữu được căn biệt thự Thiên Cung cao cấp này!”

“Ha ha ha, quả nhiên chẳng ai mua!”

Vương Soái cười nói.

Lý Vọng Phong cười gượng nói: “Chú đã nói rồi mà, là một doanh nhân thông minh, sẽ không lãng phí tám trăm triệu cho một căn nhà, ngoại trừ...”

“Tôi muốn!”

Lý Vọng Phong còn chưa nói xong thì đã nghe một giọng nói không lớn lắm nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đại sảnh đều nghe thấy.

“Hả?”

Mọi người cực kỳ nghi ngờ.

Nên ai cũng nhìn sang bên này.

Lý Vọng Phong và Vương Soái cũng trợn mắt, họ cũng quay đầu lại.

Bởi vì người hô lên câu này chẳng phải ai khác, là tên quê mùa Trần Khiêm được Vương Soái đưa vào!

“Mẹ nó, Trần Khiêm cậu điên rồi hả, cậu dám ăn nói lung tung, cậu có biết cậu nói mua mà không có tiền thì sẽ phải trả giá thế nào không?”

“Tiêu rồi tiêu rồi, cậu ta đến đây không phải để học hỏi mà là để tự tìm đường chết!”

Từ Na, Phương Tinh ngạc nhiên nói, muốn đánh Trần Khiêm chết.

“Hừ, đúng là thứ chẳng ra gì!”

Thậm chí Lý Vọng Phong còn nhìn chằm chằm, trong những trường hợp thế này mà lòe thiên hạ thì sẽ không biết mình chết thế nào!

Trần Khiêm mặc kệ họ đang nói mình thế nào.

Đứng lên, đi thẳng về phía sân khấu.

“Điên rồi điên rồi, thăng nghèo này bị điên rồi!"

Giờ phút này, Đường Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Trần Khiêm!

Tóm lại, ngoại trừ một vài người thì ai cũng ngơ ngác.

“Trần Khiêm, cậu làm gì vậy? Cậu nhanh đi đi!”

Đường Nhiên tức giận nói.

Còn đẩy Trần Khiêm vài cái.

“Tôi muốn mua căn biệt thự này mà, tại sao tôi phải đi?”

Trần Khiêm cười gượng.

“Mẹ nó, cậu có thể mua nổi căn biệt thự này à?”

Đường Nhiên tức điên.

“Chị nói tôi không mua nổi thì tôi sẽ không mua nổi à?” Trần Khiêm cười mỉa, ngay sau đó nhìn về phía nhóm chuyên viên ngân hàng đang đứng thành hàng bên cạnh: “Mọi người đến đây đi, quẹt thẻ của tôi!”

Tuy rằng vài chuyên viên ngân hàng hơi ngơ ngác, nhìn thế nào cũng thấy người trước mặt mình không giống như: người sở hữu vài chục nghìn, còn yêu cầu quẹt thẻ.

Nhưng đây là yêu cầu của khách, họ không thể không làm.

Ngay sau đó đi tới, mang máy quẹt thẻ sang.

Trần Khiêm quen tay quẹt một đường, nhập mật mã vào, nhận diện gương mặt.

“Ding! Chuyển khoản thành công, số tiền chuyển là tám trăm triệu nhân dân tệ...

Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên.

Sau đó, cả hội trường yên tĩnh như đã chết lặng.

Tám trăm triệu, người này lại có được tám trăm triệu? Trời ơi!

Đường Nhiên nghe rõ nhất, che miệng lại, làm rớt cả micro.

Bởi vì trong phút chốc, não cô ta trống rỗng! “ực"

Vương Soái ngồi dưới đài nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Hoàn toàn ngơ ngác, miễn bàn đến sắc mặt của Từ Na và Phương Tinh đang đặc sắc thế nào.

Mẹ nó, ban đầu mới gặp mặt, Phương Tinh và Vương Soái, không những khinh thường Trần Khiêm, thậm chí họ còn chẳng xem Trần Khiêm là con người.

Chỉ thấy đây là một thăng nhà quê đến từ nông thôn.

Đi bên cạnh anh làm bọn họ cảm thấy mình bị hạ giá.

Nhưng bây giờ, cảm giác như có vô số cái miệng đang tát mạnh lên mặt mình.

Mày khinh thường người ta à? Tiền của người ta, mày có kiếm cả đời cũng không có!

Thì ra anh là một đại gia! “Anh Vương Soái, cậu ta... Cuối cùng cậu ta là ai vậy?”

Sắc mặt Lý Minh Phi cũng thay đổi.

“Anh không biết nữa... Chỉ biết cậu ta tên Trần Khiêm! Hả, mọi người nhìn xem, ông Lý Chấn Quốc, cha con nhà họ Hoàng và những doanh nhân giàu có đấy nữa, sao tất cả mọi người đều đi về phía sân khấu vậy?”

Vương Soái nói một cách đứt quãng.