Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 42



Toàn bộ sơn trang cực kỳ lớn, bao trùm cả nửa ngọn núi.

Mặc dù phong cảnh bên ngoài sơn trang rất đẹp nhưng thật sự không có gì để chơi.

Suối nước nóng thật thụ, nơi dùng cơm trong trang viên mới là vị trí trung tâm.

Trần Khiêm đã tương đối quen thuộc được một ít, nói: “Chúng ta đi thẳng vào trong đi, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi thì tầm suối nước nóng!”

“Bên trong, tôi lên mạng thấy chẳng phải bên trong thu phí mà còn không cho vào sao?”

Lý Duệ tò mò hỏi.

Thật ra có thể dạo chơi bên ngoài sơn trang là anh ấy đã rất thỏa mãn rồi.

Phải biết rằng, cho dù là bên ngoài cũng không phải là nơi ai muốn vào cũng được.

“Không sao!"

Trần Khiêm cười cười, tòa sơn trang này, mặc dù là chị mở nhưng lại dùng chứng minh thư của anh.

Nên tất nhiên thoải mái hơn.

Từ bên ngoài đi vào bên trong phải đi qua một cây cầu cổ. xưa.

Lúc bọn Trần Khiêm đi đến thì thấy đám người Triệu Nhất Phàm, giờ phút này bọn họ đang chụp hình.

“Mọi người nhìn kia, là đám người Trần Khiêm! Họ vào. bằng cách nào?”

Lâm Kiều nhìn thoáng qua thì thấy bọn Trần Khiêm đang. đi đến, lập tức kinh ngạc nói.

Mà Triệu Nhất Phàm thì đang tán gẫu với Trang Cường.

Nghe Lâm Kiều nói, cô ta nhíu mày, nhìn sang hướng đám người Trần Khiêm.

Quả nhiên là bọn họ.

“Sao họ lại vào đây được?” Triệu Nhất Phàm hơi ngạc nhiên, hỏi.

“Mẹ nó! Chẳng lẽ là lén chui từ chỗ khác vào hả?” Người nói chuyện chính là Lý Hạo, bạn của Trang Cường. Giờ đây anh ta nhìn đám Trần Khiêm, hơi khinh thường.

Thật ra câu nói này cũng là suy nghĩ trong lòng đám nữ sinh Triệu Nhất Phàm.

Họ suy nghĩ.

Sơn trang suối nước nóng là nơi như thế nào, người nào muốn vào là vào sao?

Cho dù là người như Trang Cường thì ban nãy lúc ở bên ngoài cũng phải nhờ ba anh ta gọi điện thoại vài lần liên tục mới móc nối được, để bảo vệ cho bọn họ vào.

Dù là như thế, cũng chỉ có thể ở bên ngoài.

“Mẹ nó, nếu lén lút bò vào thật thì đúng là mất mặt quá!”

“Mất mặt là chuyện nhỏ, nếu bị bảo vệ phát hiện, biết họ quen chúng ta thì chẳng phải chúng ta cũng sẽ bị đuổi ra luôn sao?”

Một nhóm nữ sinh vừa khinh thường nhìn Trần Khiêm vừa sốt ruột thì thầm.

“Dương Huy, mọi người vào băng cách nào?" 'Từ Hà lại không nói gì mấy. Cô ta chạy thẳng về phía Dương Huy, khẽ hỏi

Còn có vẻ như rất lo lắng cho Dương Huy.