Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 518: "Bác tài, dừng lại!"



Khó khăn lắm mới thoát khỏi Triệu Nhất Phàm, sau đó cả nhóm bắt đầu dạo chơi xung quanh khu vực buổi lễ.

Trần Khiêm không chịu nổi sự tra hỏi của mọi người, cho nên dứt khoát tìm cớ đi trước.

Mục đích đã đạt được, bây giờ mẹ Từ Hà nhìn Dương Huy. như nhìn vật báu.

Trần Khiêm bắt xe về trường. "Bác tài, dừng lại!"

Vừa tới cổng trường, Trần Khiêm nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra, bèn bảo tài xế dừng xe.

Trời sắp tối rồi. Có mấy chiếc siêu xe đang đỗ trước cổng trường.

Mấy nam sinh có vẻ lưu manh đang vây quanh một cô gái, rõ ràng là muốn chặn đường không cho cô ấy đi.

Cô gái rất tức giận, còn vung tay tát một tên.

Đám nam sinh kia trở mặt, chỉ thiếu điều ra tay đánh người.

"Haiz, bây giờ một số cậu ấm ở vào gia đình có tiền có thế mà coi trời băng vung. Chàng trai à, cậu biết điều một chút, đừng xía vào mấy chuyện không liên quan đến mình. Có một số người chúng ta không đắc tội được đâu!"

Tài xế cũng nhìn bên kia, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Trần Khiêm dứt khoát đưa tờ một trăm tệ cho tài xế, bảo không cần trả lại tiền thừa rồi mở cửa xuống xe.

Anh đi về phía cô gái bị bao vây.

Tài xế nhìn bóng lưng Trần Khiêm bãng ánh mắt cảm thông: "Haiz, tên nhóc này, chúc cậu may mắn!"

Nói rồi ông ấy đạp chân ga lái xe đi.

"Cô Tần Nhã, cô đừng làm khó chúng tôi, lão đại của chúng tôi đã nói hôm nay nhất định phải mời cô đến uống ly rượu, không có vấn đề gì đúng không?"

Mấy tên lưu manh giang rộng hai tay vây Tân Nhã lại.

Có người đi qua nhưng không ai dám nhúng tay vào. chuyện này.

"Các anh đi đi, tôi không biết lão đại của các anh! Tại sao. tôi phải uống rượu với anh ta!"

Tân Nhã lạnh mặt mắng.

"Ha ha, cô Tân Nhã, lão đại của chúng tôi là Thẩm Cường, chắc hẳn cô đã nghe danh. Vả lại, cô và anh Cường rất có duyên, trước đây anh Cường từng gặp cô một lần ở lễ hội giao lưu thương mại, vẫn nhớ nhung cô mãi không quên nhưng lại không có phương thức liên lạc của cô!"

"Kết quả là ngày hôm nay duyên phận đã đến, trong điện thoại của một tên nhóc có ảnh của cô. Vừa hỏi là ra ngay, anh Cường của chúng tôi có lòng đặt một bàn ăn cho cô, nếu cô không nể mặt thì chúng tôi tiêu đời!"

Mấy tên lưu manh mỉm cười.

"Cút ngay cho tôi, tôi đã bảo không đi là không đi, cứ tiếp tục thế này thì tôi báo cảnh sáo đấy!"

Tân Nhã cắn môi nói.

"Khụ khụ, nếu cô Tân Nhã không nể mặt như vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa, chỉ đành mời cô đi bằng biện pháp mạnh. Có điều sau khi gặp anh Cường nhà chúng tôi, chắc chăn cô sẽ yêu anh ấy, ha ha hai"

"Các anh em, mời cô Tân Nhã lên xe!"

Tên lưu manh cầm đầu vừa dứt lời, hai ba tên đàn em lập tức túm lấy cánh tay Tân Nhã lôi vào trong xe.

"Các người làm gì thế, thả tôi ra! Cứu tôi với!"

Tân Nhã hét lên đầy sợ hãi.

Hình như cô từng nghe nói tên Thẩm Cường kia là một tổ chức xã hội đen rất khủng.

Ngoài ra anh ta còn là cậu ấm nhà giàu ăn chơi trác táng.

Đã làm nhiều việc ghê tởm.

Tân Nhã không biết tại sao anh ta lại để ý mình, nhưng một khi bị anh ta bắt đi thì chẳng cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ như thế nào!

Cõi lòng cô ấy giấy giụa trong tuyệt vọng.

Cốp! Cốp! Cốp! Cốp.

Đúng lúc này.

Bỗng vang lên mấy tiếng nổ mạnh!