Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 528: Đây không phải là chuyện to tát gì



"Hừ, dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì lần này người khác được lên chính thức riêng mình em là không được? Nói thẳng ra là ông ta không nể mặt ba anh, chẳng lẽ ông ta không biết quan hệ của hai chúng ta sao? Ông ta cho người khác cũng không cho em lên làm chính thức!"

Lý Minh Tuyết giận đến ném nốt chiếc đũa còn lại.

Lý Cương thì ngồi bên cạnh khuyên bảo.

Trần Khiêm vừa ăn vừa nghe, cũng nghe được bảy tám phần câu chuyện rồi.

Đại thể chính là, Lý Minh Tuyết đến bệnh viện này làm thực tập bác sĩ lâm sàng là do Phó viện trưởng - ba của Lý Cương một tay sắp xếp tất cả.

Đương nhiên Lý Minh Tuyết cũng phải có chút năng lực, hơn nữa kĩ năng nghiệp vụ cũng khá, được hết thảy bệnh nhân trong bệnh viện ngợi khen.

Thế nhưng ba của Lý Cương và viện trưởng hình như không hợp nhau.

Bởi vậy Lý Minh Tuyết bị lấy ra làm vật hi sinh của trận chiến giữa hai phe phái.

Đoán chừng là cô ta khó mà chuyển lên làm chính thức được, mà hậu quả của việc này thì rất rõ ràng, đó chính là đi khỏi bệnh viện.

Chừa cơ hội cho người bên phía viện trưởng, nhưng năng lực của vị bác sĩ thực tập đó lại quá kém so với cô ta.

Xem ra là viện trưởng cố ý khiến cho ba của Lý Cương phải khó xử.

Mà ba của Lý Cương, theo lời của cậu ta thì sắp về hưu rồi, quyền lực cũng đã giao ra không ít.

Tình cảnh thật lúng túng. Chuyện này mới mãi không xử lí được!

Cho nên Lý Minh Tuyết mới muốn mời mấy người Lý Siêu một bữa cơm.

Trần Khiêm đương nhiên cũng có quen biết mấy người Lý Siêu, đều học chung lớp, ba của Lý Siêu làm việc ở bệnh viện, mẹ cậu ta lại làm ở Cục Vệ sinh, thứ cậu ta có chính là thể diện.

Nói chung là đôi vợ chồng trẻ cứ tôi một câu anh một câu bàn bạc mọi chuyện.

Trần Khiêm ngồi bên nghe cũng rất chỉ là lúng túng.

Anh nhanh chóng ăn sạch phần cơm của mình.

"Cậu ăn xong rồi hả? Đã ăn no chưa? Cậu thấy đấy mình cũng đang bận bịu nhiều chuyện, tiếp đãi không chu đáo thì bỏ qua nhé!"

Lý Minh Tuyết lạnh lùng khách sáo với Trần Khiêm vài câu.

Thái độ đã không còn nhiệt tình như vừa rồi.

Cũng đúng thôi, xã hội bây giờ người ta có đối xử khách sáo với bạn thì cũng không quá được ba năm phút đâu, thời gian lâu rồi, ai thèm để ý đến bạn là ai nữa!

"Không sao, đúng rồi Lý Minh Tuyết, cậu vừa kể chuyện công việc không được suôn sẻ ấy mà. Chuyện này cậu cũng đừng hoảng hốt quá, yên tâm đi, mọi chuyện rồi cũng sẽ dần tốt lên mà!"

Trần Khiêm cũng không thể ăn sạch đồ của người ta rồi đứng dậy phủi mông bỏ đi được.

Cũng nói dăm câu an ủi Lý Minh Tuyết.

Thậm chí Trần Khiêm còn định nói, nếu anh có thể giúp gì thì cũng không ngại.

Tuy rằng anh biết Lý Minh Tuyết không coi trọng mình, nhưng người ta đã mời mình một bữa cơm, không bàn giá cả, thì đây cũng là tình nghĩa mà!

Cho nên Trần Khiêm mới ngẫm xem có thể giúp gì được hay không, trả cho cô ta món nợ ân nghĩa này.

"Cám ơn cậu Trần Khiêm, đúng rồi cậu nói cho tôi số phòng bệnh của ông cậu đi, tôi bảo Lý Cương dặn dò người khác vài lời để chăm ông được tốt hơn!"

"Được!" Trần Khiêm liền nói số phòng bệnh cho bọn họ. Cũng không làm phiền hai người Lý Minh Tuyết nữa, tự mình đứng dậy về phòng chăm sóc cho ông

cụ Ngô thôi. Đồng thời gọi một cuộc điện thoại cho Lý Chấn

Quốc, kêu anh ấy giúp một chút, sắp xếp một công việc trong viện cho Lý Minh Tuyết.

Đây không phải là chuyện to tát gì.

Dù sao lần đầu tư lớn này của Trần Khiêm ngoại trừ thúc đẩy sản xuất tự do, khẳng định cũng sẽ đầu tư vào không ít tài sản công của huyện Bình An.

Đương nhiên bao gồm cả lĩnh vực y tế và giáo dục.

"À phải cậu Trần, không biết tối nay cậu có thời gian hay không?”

Lý Chấn Quốc hỏi. "Sao vậy?"

"Chuyện là vậy cậu Trần, lãnh đạo huyện Bình An biết cậu đã về từ mấy hôm trước, cũng trách tôi, lúc uống rượu đã lỡ lời, bọn họ còn đặc biệt đến bến xe đón cậu, nhưng lại không gặp được cậu. Hôm nay bọn họ lại chuẩn bị một bữa tiệc tiếp đón muốn hoan nghênh cậu! Bọn họ nhờ tôi hỏi xem cậu có thời gian rảnh hay không?"

"Buổi tối à... Được rồi, em sẽ qua đó một chuyến!"

Đoàn người đến bến xe hôm đó hóa ra là đến đón mình thật.

Nói thật là cho bọn họ leo cây một cú lớn như vậy, Trần Khiêm cũng rất ngại.

Còn bữa tiệc tiếp đãi, nếu Trần Khiêm không đi nữa thì thật là không phải phép.

Vậy đi thôi.