Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 540: Tứ gia, ngài cũng ở đây ư?



"Gì cơ? Bị đánh?"

"Mẹ ơi, gây họa rồi!"

Đám nam nữ trong phòng lập tức căng thẳng.

Ngay cả Lâm Đông cũng hơi căng thẳng.

Chẳng qua anh ta không hoảng hốt, ung dung nói: "Hoảng cái gì, theo tôi ra ngoài xem thế nào. Trái lại tôi muốn xem ai dám động đến người anh

em của tôi!"

Anh ta vẫy tay, một đám nam nữ đi theo ra ngoài.

Có mấy cậu chàng còn cầm luôn chai rượu lên,

xem chừng muốn đánh nhau!

Mặc dù Trần Khiêm cảm thấy Vương Gia Vân dễ bị người ta khích tướng.

Nhưng anh không ngờ anh ta lại bị người ta chỉnh.

Bây giờ mọi người đều đi qua đó cả rồi, nếu mình tiếp tục ngồi đây uống rượu thì hơi ngại, vì vậy anh dứt khoát đi theo mọi người.

Lại nói tới Vương Gia Vân, lúc này anh ta bị một nhóm người bao vây ở đại sảnh Karaoke.

Anh ta co quắp trên mặt đất, trán chảy máu.

Mười mấy bảo vệ của quán vừa mới đánh anh ta xong.

Còn chị Hồng thì đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn Vương Gia Vân, cười lạnh lùng.

"Thăng ranh con, giữ thể diện cho mày mà mày không cần, còn dám túm tóc bà, tao thấy mày chán sống rồi đúng không, có biết đây là địa bàn của ai không hả? Có tin anh Đại Phi chém chết mày không! Mẹ mày!"

Chị Hồng mắng. Vừa nghe thấy ba chữ "anh Đại Phi", mấy người hóng hớt bên cạnh lập tức tái mét mặt mày.

Sau đó nhìn Vương Gia Vân bằng ánh mắt đồng cảm.

Lúc nấy, đột nhiên Vương Gia Vân gọi chị Hồng đã đi vào phòng bao lại, giận dữ yêu cầu chị ta đi mời rượu, đương nhiên chị Hồng không để ý tới anh ta.

Trên thực tế, trong cả quán Karaoke này, không có mấy ai có thể bắt chị Hồng mời rượu.

Nhưng Vương Gia Vân không làm được, cuối cùng cuống lên, túm tóc chị Hồng ra vẻ hôm nay chị Hồng không mời rượu không được.

Kết quả là cảnh tượng trước mắt.

Mà một người nữa trong phòng bao thấy có người xông vào phòng, còn túm tóc chị Hồng.

Anh ta nhấc tay, lập tức có bảy tám gã đô con xông tới.

Bọn họ cầm gậy đánh Vương Gia Vân ngã lăn ra đất.

Dạy cho anh ta một trận nên thân.

Đúng lúc một cô nàng đi nhà vệ sinh nhìn thấy, vội vàng chạy về báo tin.

"Chị Hồng, giao thằng nhóc này cho đàn em xử lý đi, khách ở bàn kia đang chờ chị tiếp đón đó!"

Một anh chàng dáng vẻ ngả ngớn đứng bên cạnh chị Hồng.

Mặt mũi lưu manh nhưng trông có vẻ lắm tiền nhiều của

"Tôi biết rồi cậu Lưu, để tôi xả giận trước nhé! Cậu cũng thấy rồi đó, lúc nãy cậu ta túm tóc tôi!"

Chị Hồng mỉm cười.

"Ha ha, không thành vấn đề. Nếu vậy thì kéo cậu ta vào trong phòng của tôi đi, lúc nãy cậu ta vào phòng chúng tôi tìm chị gây chuyện cũng xem như không nể mặt Lưu Lập tôi. Mẹ nó, hôm nay tôi phải xả giận cho đã! Để xem thằng ranh này có gì ghê gớm!"

Lưu Lập vẫy tay, tức thì có mấy bảo vệ nhận lệnh, vác Vương Gia Vân vào phòng bao.

Nhưng vừa mới vào phòng bao.

"Đứng lại! Biết điều thì thả người anh em của tôi rai"

Lúc này bỗng có tiếng quát to.

Lâm Đông đút một tay vào túi áo, dẫn theo một đám đông đi tới.

Khí thế hung hăng. Cực ngầu.

"Đệch, ý gì đây, còn có người tới gây thù chuốc oán à. Để tao xem kẻ nào giỏi thế?"

Lưu Lập vẫn dửng dưng, cà lơ phất phơ đi vào phòng bao, còn nói bảo vệ mở cửa cho bọn họ vào.

Nhóm Lâm Đông cứ tưởng tên nhóc kia sợ hãi, càng to gan hơn.

Cả đám người xông vào phòng như ong vỡ tổ.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy người trong phòng, không chỉ Lâm Đông mà ngay cả mấy người cầm chai rượu phía sau anh ta đều giật nảy mình.

"Cậu Lưu, là cậu ạ? Anh Trương, Hổ gia, Tứ gia, ngài... ngài cũng ở đây ư?"