Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 60: Tôi chê đắt?



"Ra vậy!" Trần Khiêm khép thực đơn lại.

Anh nói: "Vậy thì, đem hết tất cả những món ở bốn trang này lên đi. Hai mươi món vừa đẹp, chúng ta khai tiệc đi."

"Gì cơIII"

Nhân viên phục vụ hoảng hốt đến nỗi đánh rơi cả thực đơn trên tay.

Hai mươi món ăn, ngốn cả một trăm nghìn tệ rồi. Trời ạ! Trước giờ chưa có ai chọn món kiểu vậy cả.

"Mẹ kiếp, Trân Khiêm, cậu khùng hả? Hai mươi món ăn cùng tiền bao phòng là tốn một trăm hai mươi nghìn tệ rồi!"

Hứa Nam hoảng hốt.

Lục Thần càng lo lắng hơn, lúc nãy anh ta đã tính thử rồi, tiền mặt trong tay có hạn.

Vốn muốn từ từ đùa giỡn Trần Khiêm, từng bước từng bước một.

Không ngờ Trần Khiêm lại chơi ác vậy.

Thấy sắc mặt Lục Thần khác thường, không nói lời nào. Trần Khiêm cười hỏi: "Sao vậy Lục Thần? Đồ ăn cứ gọi như vậy đi đã, giờ chúng ta gọi đồ uống. Sao cậu không nói gì

hết vậy? Cậu không chê đắt đó chứ? Haha."

"Tôi chê đắt? Cậu năm mơ đi, chỉ là chút tiền lẻ thôi. Tôi sợ cho cậu, tôi sợ gọi nhiều, thêm ba bàn dưới kia thì hai trăm nghìn tệ của cậu không đủ trả đâu! Đến lúc đó chúng tôi cũng mất mặt lây!"

Lục Thần phản bác.

Một kẻ nghèo mạt bị người người cười chê lại dám chế nhạo mình?

Thật khó mà nuốt trôi!

"Đúng thế Trần Khiêm, cậu đã tính kĩ chưa vậy? Lục Thần chỉ chia đôi với cậu phòng hạng sang này thôi. Ba bàn dưới lầu vẫn là cậu tự trả. Tuy răng dưới kia không gọi món cầu kì như trên này, những mỗi bàn thêm tiền đồ uống cũng phải đến hai mươi nghìn tệ đó."

"Sĩ diện thì chết trước đó có biết không? Với hai trăm nghìn tệ đó đến chỗ khác còn được, đến Bếp Gia Viên thì chưa chắc nha."

Có vài cô bạn thân của Dương Hạ bắt đầu lo lắng rồi.

"Các cậu yên tâm, tôi tự có tính toán. Có Lục Thần chia đôi với tôi, vậy thì không có vấn đề gì rồi. Được rồi, nếu Lục.

Thần cũng đồng ý, vậy chúng ta gọi chút đồ uống đi."

Trần Khiêm quay đầu gọi phục vụ: "Đúng rồi, ở đây rượu vang có loại nào?"

"Lâu năm một chút có Collective 95. Loại rượu này mười nghìn tệ một chai. Thuộc dòng rượu vang cao cấp..."

Nhìn Trần Khiêm hào phóng như vậy, nhân viên phục vụ liền tranh thủ giới thiệu loại đắt.

Trước tiên là để anh thấy đắt mà bỏ qua. Bởi vì tiền đồ ăn đã rất nhiều rồi.

Còn nếu gọi luôn thì càng tốt, dù sao mình cũng được. trích hoa hồng.

Mười nghìn tệ một chai? Nghe đến đây, Lục Thần và Hứa Nam toát mồ hôi lạnh. Mạnh Thái Như và Dương Hạ cũng run rẩy.

"Trần Khiêm, tôi nói cậu biết, cậu tốt nhất là xem lại túi tiền của mình. Đừng để cuối cùng không có tiền để trả!"

Tiêu tiền như vậy, Dương Hạ cảm thấy có chút sợ hãi rồi.

Sợ Trần Khiêm một phút bốc đồng gọi hai chai rượu hơn mười nghìn tệ.

"Cho tôi một thùng."

Không ngờ, Trần Khiêm phát ngôn dọa người như vậy.

Một thùng là là sáu chai.

Vậy chẳng phải là thêm hơn sáu mươi nghìn tệ nữa sao?

Mẹ kiếp.

"Trần Khiêm, cậu nghĩ kỹ chưa? Lấy một thùng?"

Việc này đã vượt quá xa dự chỉ của Lục Thần rồi, nhưng muốn bỏ cuộc giữa đường thì đã không kịp. Nếu không sẽ bị Trần Khiêm vượt mặt.

"Đương nhiên, nếu cậu Lục thấy đắt quá thì gọi gì đó rẻ hơn đi...

Trần Khiêm lại châm biếm.

Trần Khiêm bị anh ta khinh bỉ ròng rã ba năm trời, hôm

nay không vì điều gì khác, chỉ để trút giận cho bản thân thôi!

Nghe lời mỉa mai của Trần Khiêm, Lục Thần cắn răng: "Tôi chẳng thấy có gì đắt cả, cậu muốn gọi thì gọi, tôi theo tới cùng!"

"Được, vậy tôi yên tâm rồi. Đúng rồi phục vụ nhớ kỹ nhé, phòng này rôi và cậu Lục chia đôi!"