Thiên Môn

Quyển 4 - Chương 2: Đa cấp



☆ Chương 2

“Tại sao cậu nghĩ như vậy?” Tề Ninh nhìn Tống Hi Thành.

Tống Hi Thành ngẩn người: “Không phải tớ muốn đi.” Cậu cong miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, “Chỉ là cảm thấy nhiệm vụ này tớ hợp nhất mà thôi.”

Tề Ninh nhìn cậu chăm chú, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Tuy tớ vẫn giữ ý kiến của mình, nhưng tớ tôn trọng quyết định của cậu.”

Tống Hi Thành như trút được gánh nặng cười cười: “Vậy phải nắm chặt cụ thể kế hoạch hành động!”

“Ừ.” Tề Ninh từ trong xấp tài liệu rút ra một tờ giấy, “Người cung cấp tin tức cho chúng ta là bị anh họ của mình kéo vào, nhưng sau khi vào 3 ngày đã hối hận. Nhưng hắn không có cách nào trốn được, phải lén lút mới liên hệ được cảnh sát.”

“Cách gì?” Tống Hi Thành rất cảm thấy hứng thú, một khi cậu lẻn vào được, làm thế nào để liên hệ với bên ngoài là một câu hỏi lớn, kinh nghiệm của người này có lẽ rất đáng để tham khảo.

“Những nhân viên đa cấp này không gian sống vô cùng nhỏ hẹp, hành động cũng rất bị hạn chế, cho nên bọn họ lúc nghỉ ngơi, đều phóng như gió, nhưng nói gì thì nói, cũng chỉ là ở công viên, dòng người tập trung ở công viên khá đông.” Tề Ninh lật xem tài liệu, “Theo như chúng ta điều tra thì người báo cáo sẽ giúp cậu trà trộn vào, tên là Hạ Thần, hắn ở công viên thành công dẫn dắt được sự chú ý của tuần cảnh, cũng để lại một tờ giấy.”

Nhìn dòng chữ vô cùng nghuệch ngoạc, có thể tưởng tượng được người viết lúc đó có tâm trạng gì.

“Tôi ở tụ điểm đa cấp, đông thành Tây Uyển, Help.”

Tống Hi Thành nhíu mày: “Cho nên cách để tớ trà trộn vào là để hắn nâng đỡ? Các cậu xác định những người khác sẽ không nghi ngờ?”

“Bên trong rất phức tạp, nhưng mặc kệ thế nào, xế chiều ngày mai, Hạ Thần sẽ cùng một người khác đưa cậu vào. Sau đó cậu sẽ bắt đầu làm nội gián.”

Tống Hi Thành bật cười: “Vừa tổ chức, vừa nội gián, cậu xác định hiện tại đã giải phóng, chứ không phải đang chiến tranh?”Tề Ninh thở dài: “Cụ thể tớ sẽ từ từ bàn giao cho cậu, tóm lại cậu nhất định phải nhớ là bảo vệ bản thân an toàn, đó là nguyên tắc số 1, còn những chuyện khác, nếu có nguy hiểm, không được hiếu thắng.”

Buổi tối sau khi trở về, Tống Hi Thành ngồi trên ghế xoay ôm Laptop tìm tư liệu về đa cấp, thấy kết cấu tổ chức đa cấp, đột nhiên nở nụ cười: “Ta nói Tề Ninh cậu có phải thuộc họ mèo không, đi cũng không nghe tiếng?”

Tề Ninh quả nhiên đang đứng ở cửa, gõ cửa một cái tượng trưng, không đợi Tống Hi Thành trả lời liền đi vào.

“Chuẩn bị sao rồi?” Tề Ninh cau mày nhìn phòng của cậu.

Tống Hi Thành quay qua nhìn hắn: “Tớ cho rằng ngoại trừ chuẩn bị tâm lý, tớ không cần phải chuẩn bị thứ gì khác.”

Tề Ninh trầm mặc mở tủ ra, lấy ra một thùng hành lý cỡ trung, bắt đầu nhét đồ vào bên trong.

Tống Hi Thành nhìn hắn đem từng bộ quần áo, từ đồ nhỏ tách riêng bỏ vào trong túi nhựa, sau đó là đồ dùng vệ sinh, khăn tắm, sạc pin, nhật ký thậm chí còn có một vài sách báo đọc trước khi đi ngủ.

“Chẳng lẽ mọi người chưa học được rằng vinh quang và sự hoàn hảo trong thắng lợi của chúng ta gồm cả việc tránh xa những điều xấu, những điều làm cho kẻ thù của chúng ta dễ bị đánh bại? Cái gì đây?” Tống Hi Thành liếc nhìn bìa, Alexandros Đại đế.

“Đây là một trong những thứ mà nhân viên đa cấp có hoặc bán, luôn hi vọng sau một đêm sẽ giàu phất cờ. Loại sách đĩa này đối với bọn họ ắt không thể thiếu.” Tề Ninh kiểm tra lần nữa rồi mới kéo khóa.

Tống Hi Thành lo lắng nhìn hắn: “Tớ đi rồi cậu ăn cái gì? Cơm căn-tin cậu ăn đâu có quen đúng không?”

Tề Ninh nghĩ nghĩ: “Tớ về nhà ở.”

Tống Hi Thành yên tâm: “Cậu không nói tớ cũng suýt quên cậu là người bản địa, nếu rảnh thì về thăm nhà nhiều một chút, tớ thì không tiện, chứ nếu có ngày nghỉ với tiền thủng thỉnh tớ khẳng định mỗi ngày đều về thăm họ.”

Tề Ninh ngồi xuống giường cậu: “Nhà tớ còn ông anh trai, tớ có trở về hay không không sao cả.” Thấy ánh mắt không đồng ý của Tống Hi Thành, hắn cười cười, “Người với người không giống nhau mà, cách sống của cậu có thể khác với đại đa số, ở xa mỏi chân, ở gần mỏi miệng, biện pháp tốt nhất là —— ở riêng.”

Tống Hi Thành nhún vai: “Hiểu, tớ cũng biết thiên tài và người bình thường cách nhau một đường phân cách rất lớn.”

Tề Ninh khóe mắt cong cong: “Tớ có thể hiểu thành cậu đang lấy lòng tớ không?”

Tống Hi Thành đóng laptop lại: “Cậu là nốt chu sa của tớ, là ánh sáng, là vầng thái dương của tớ, được chưa?”

Đối mặt với vẻ trêu tức của cậu, Tề Ninh lại không tiếp lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “Hết thảy cẩn thận, nếu thật sự cảm thấy không ổn thì rút về ngay.”

Tống Hi Thành đứng dưới một góc cây hòe lớn tại công viên Nhai Tâm, nhìn đồng hồ, làm ra một vẻ mặt không kiên nhẫn. Không biết bọn họ đào ở đâu ra một cái áo jacket, quần jean bị giặt đến trắng bệt, còn xách theo cái rương cũ kỹ, cả người toát ra khí của một sinh viên vừa tốt nghiệp lại thất nghiệp đầy chán nản.

Hiện tại đúng ngay hoàng hôn, có cụ già kéo đàn nhị, có trẻ con đang trượt patin, cũng có một vài sinh viên bày ra giá vẽ vẽ tranh. Hết thảy tạo ra một mỹ cảnh thanh bình, Tống Hi Thành nhìn xa xa, trong nháy mắt quên mất mình tới đây là để chấp hành công vụ.

Thời gian giao hẹn ngày càng đến gần, ở trong công viên dần dần xuất hiện rất nhiều tốp thanh niên, tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện phiếm, có cả khẩu âm của người vùng khác. Có hai người, một cao một thấp đi về phía cậu, Tống Hi Thành ra vẻ vội vã chào đón, đưa lên 2 điếu thuốc thơm.

Người hơi nhỏ con kia, thoạt nhìn chỉ mới vừa tốt nghiệp Đại học, lớn lên nhìn rất chất phác, Tống Hi Thành đã thấy hình của hắn, vì vậy bước nhanh tới quen thuộc đập vào vai của hắn: “Hạ Thần! Vài năm không gặp, không ngờ tiểu tử mày đã làm ăn phát đạt như vậy!”

Thấy tố chất tâm lý Hạ Thần cũng không tệ lắm, hắn nhìn người đàn ông bên cạnh giới thiệu nói: “Đây là bạn thời Đại học của em, đến từ thành phố S gọi Tống Hiểu Ninh.” Hắn lại giới thiệu với Tống Hi Thành, “Đây là anh họ Phùng Húc của tao, cũng là đối tác trước mắt của tao, tao trước đó đã nói với mày đó.”

Tống Hi Thành lập tức tạo dáng tươi cười bắt tay với Phùng Húc, trong lòng lại mắng Tề Ninh cẩu huyết lâm đầu, cái tên giả xàm xí gì đây, thật chả biết sáng tạo gì cả? (Tống trong Tống Hi Thành, Ninh trong Tề Ninh)

Ba người đứng đó bắt chuyện một lúc, Phùng Húc đối với cậu vô cùng nhiệt tình, thỉnh thoảng cũng dùng ánh mắt dò xét Tống Hi Thành. Lúc trò chuyện thỉnh thoảng sẽ xen kẽ hỏi việc cậu đang làm, tìm hiểu thu thập tình huống của cậu, Tống Hi Thành đoán rất có thể bọn họ muốn thông qua cách này để kiểm duyệt xem có nên cho “Logout” hay là đồng ý để cậu gia nhập.

“Cậu có người yêu chưa?” Phùng Húc híp mắt cười hỏi.

Tống Hi Thành nhíu mày, có chút xấu hổ: “Tuy đã kết hôn, nhưng mà...”

“Ầy, trách không được, anh nói chứ chú đẹp trai như vậy, các cô gái khẳng định sẽ bị chú làm cho chết mê chết mệt, sao lại không có người yêu được.” Người nọ ánh mắt mập mờ.

Tống Hi Thành hít sâu một hơi, giống như nghĩ tới chuyện gì đó làm cho người khác không vui: “Tuy tôi đã chứng nhận kết hôn với cô ấy rồi, nhưng anh cũng biết hiện tại mẹ vợ rất thực tế, tôi không nhà không xe không công việc, cô ấy làm sao chịu? Cho nên dù đã chứng nhận rồi, vẫn chẳng chịu cho tôi vào nhà.”

Trong mắt của cậu mang theo oán khí mà chỉ có thanh niên bốc đồng mới có, giống như tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp, điên cuồng khát vọng thành công cũng như muốn chứng minh bản thân...

Phùng Húc liếc nhìn Hạ Thần, nhẹ gật đầu.

“À đúng rồi, Hạ Thần không phải mày nói có một công ty muốn tuyển người sao? Mày lái xe tới sao? Dẫn tao tới công ty của mày hả?” Tống Hi Thành hỏi liên tiếp thể hiện sự kích động của cậu.

Hạ Thần nói lắp: “Tiểu Ninh, là như thế này. Bởi vì công ty mới tại giai đoạn sáng lập, cho nên phần lớn tài chính nều đều dồn hết vào trong cổ phần công ty, cộng thêm địa điểm văn phòng gần, nên không lái xe tới. Hơn nữa...”

Phùng Húc cắt lời hắn, tiếp lời: “Hơn nữa muốn vào công ty của tụi anh nhất định phải tham gia tập huấn trước, thông qua quá trình tập huấn mới có thể gia nhập. Chú phải biết, một khi vào công ty của tụi anh, sẽ từ nhân viên bán hàng thành quản lý bộ phận đến trưởng phòng kinh doanh bộ phận rồi đến Tổng giám đốc, nhanh thì chỉ cần ba bốn năm, mà một năm có thể thu nhập được trăm vạn.”

Tống Hi Thành rất kinh ngạc: “Lợi nhuận nhiều như vậy sao?”

Phùng Húc ý vị thâm trường: “Chú không biết sao, công ty của tụi anh chủ yếu kinh doanh khuyến khích các khoa học kỹ thuật công nghệ cao của nước ta, năm trước đã được thành phố B xếp vào những hạng mục quan trọng, tương lai phát triển vô cùng rộng mở. Chú mày là sinh viên, cũng biết cuối thế kỷ 19 đầu 20 là thời kỳ công nghiệp ô tô dầu mỏ? Chỉ cần chúng ta nắm đúng thời cơ, rất có thể, trong chúng ta sẽ xuất hiện Ford [1] đời mới, Rockefeller [2] mới!”

[1] Ford: Hãng xe Ford

[2] Rockefeller: John Davison Rockefeller là một nhà công nghiệp người Mỹ, đóng vai trò quan trọng trong ngành công nghiệp dầu mỏ thời sơ khai.

Tống Hi Thành bị gã thuyết phục đến trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ xạo cũng vừa phải thôi chứ? Người bình thường chỉ sợ khi nghe đều sẽ không tin, nhưng tại sao nhiều người lại bị gạt như thế, thậm chí còn bị thuyết phục đến tẩy não, quả thật là một đề tài không thể tưởng tượng nỗi.

Nếu tin ngay lập tức nhất định sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, vì vậy Tống Hi Thành nhíu mày: “Thần kỳ vậy sao?”