Thiên Ninh Kỳ Hậu

Chương 77: Diệp gia



Mấy năm gần đây Thiên Ninh dưới thời đương kim hoàng đế rất phát triển, người dân có thể nói là có được cuộc sống tốt đẹp. Nhất là kinh thành trở thành chốn phồn hoa bậc nhất, còn lớn hơn cả những nước láng giềng.

Tuy vậy ở một số nơi xa xôi cách xa kinh đô vẫn còn nhiều bách tính đói kém, nhưng hầu hết chỉ tập trung tại một số khu vực đặc thù như nơi biên cương phía bắc nhiều máu lửa do chiến tranh hay vùng sơn nguyên điều kiện di chuyển khó khăn, không thuận lợi để thương nhân lui tới buôn bán.

Vì để giúp đỡ bách tính những nơi này có cuộc sống tốt hơn, triều đình đã cử người đi giúp đỡ, và người đã đứng ra nhận trách nhiệm ngay sau khi hoàng đế đưa ra chiếu chỉ chính là Diệp thừa tướng.

Người nhà Diệp gia nhiều đời làm quan lại trong triều, đến thời điểm hiện tại có người leo lên đến chức thừa tướng dĩ nhiên là công lao bỏ ra không nhỏ.

Hoàng đế đi dạo trong hoa viên cùng Đường Thiên Hàn, vừa là thưởng hoa cũng là bàn chuyện chính sự.

“Thái tử, mấy năm này Diệp thừa tướng đã giúp đỡ các châu huyện ở nơi hẻo lánh không ít, bá tánh đều có thể sống ấm no, không lo nạn đói hay thiên tai như trước nữa. Năm đó Diệp thừa tướng tự nguyện nhận trách nhiệm cao cả này, còn mang theo cả Diệp gia đến các châu huyện xa xôi, không chỉ giúp xóa dân bỏ nạn đói, biết cách đối phó với thiên tai mà còn loại bỏ được không ít quan tham. Xét về công lao, Diệp gia tận trung với quốc gia như thế tất nên được ban thưởng, có điều hai năm trước trẫm đã phong chức cho hắn lên thừa tướng, đã là phẩm vị cao nhất rồi.”

Đường Thiên Hàn nghe hoàng đế nói như vậy liền hiểu rõ ý tứ trong từng lời, hắn khom người xuống đáp:

“Nhi thần có ý này, không biết có thể san sẻ được nỗi lo của phụ hoàng?”

“Mau nói đi.” Hoàng đế đưa tay ra ý bảo hắn đứng thẳng người lên.

“Thừa tướng rời kinh đã lâu vì nước vì dân, nay có công lớn giúp nước, phụ hoàng nên đón Diệp gia hồi kinh ban thưởng. Còn về phong hào, có thể phong hào quận chúa cho đích nữ Diệp gia thay vì tăng thêm phẩm vị cho Diệp thừa tướng. Quận chúa là danh vị cao quý, trước nay chỉ để phong cho cho nữ nhi của các vị Vương gia. Tước vị này được phong cho nàng, Diệp gia ắt sẽ hiểu tâm ý phụ hoàng.”

Người sống trong hoàng cung, lại mang trên mình thân phận càng cao quý sẽ càng có nhiều suy tính. Một cuộc đối thoại giữa quân thần thông thường, nghe ra thì là bàn chuyện ban thưởng cho công thần, thực chất là tìm cách để kiểm soát sự lớn mạnh của Diệp gia.

Một gia tộc lớn mạnh, thậm chí còn được lòng dân như Diệp gia, chỉ sợ sẽ có ngày uy hiếp đến hoàng tộc họ Đường.

Điều mà Thiên Ninh hoàng đế đang lo lắng gần đây chính là vấn đề này, phải làm sao để vừa trên tính chất ban thưởng cho công lao của nhà thừa tướng, lại vừa có thể kìm hãm sự phát triển của gia tộc họ.

Đường Thiên Hàn là Thái tử, hắn cần san sẻ âu lo với phụ hoàng, học cách gánh vác trách nhiệm to lớn trên vai. Hắn theo hoàng đế đã lâu, về độ thấu hiểu có thể khẳng định, không ai hiểu phụ hoàng hơn hắn.

Hoàng đế chợt thở dài: “Nói đến nữ nhi Diệp gia, trẫm nghe nói con trước đây rất thân thiết với nàng, ngay đến hoàng hậu cũng ưng ý từng có ý muốn nàng gả vào Đông Cung.”

Hắn lập tức nắm bắt được thâm ý, bình tĩnh lý giải: “Nhi thần cùng Diệp thị quen biết thuở nhỏ, đối với nàng vẫn luôn coi là bằng hữu tốt. Nàng trước nay giỏi thơ ca, có thể cùng nhi thần đàm đạo rất hợp ý. Có điều, hiện tại nhi thần đã có chính phi là Cảnh thị, Diệp thị thân phận hiện tại cao quý, gả vào Đông Cung làm thiếp lúc này e là không hợp lý cho lắm.”

Hoàng đế nghe xong gật gật đầu: “Con không muốn trẫm cũng không ép. Nhưng con đã thành hôn rồi, nên sớm báo hỷ để trẫm và hoàng hậu bớt lo lắng.”

“Nhi thần đã hiểu.”

Đường Thiên Hàn cung kính hành lễ, sau đó rời đi.

Đúng lúc đó, Đường Thiên Phong vừa đi thỉnh an hoàng hậu xong đến tìm hoàng đế, vừa hay chạm mặt Đường Thiên Hàn. Hắn cúi người hành lễ một tiếng:

“Hoàng huynh.”

Đối phương liếc mắt một cái, khẽ gật đầu, hai chân vẫn thong dong bước đi. Đằng sau vang lên thanh âm nam nhân trẻ tuổi trầm thấp, không nghe ra phong vị khác thường:

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

“Phong Nhi đến rồi đó sao? Trẫm vừa cùng Thái tử bàn chính sự xong thì con đến, hay con cũng nghe thử xem?”

Lại nghe thấy hắn nói: “Nhi thần quanh năm ở biên cương, đối với những chuyện trên triều không rành bằng hoàng huynh, nếu nghe xong vẫn không đưa ra được ý kiến hay xin phụ hoàng đừng trách phạt.”

Hoàng đế cười cười: “Trẫm không trách con. Mỗi người một ý, chưa đưa ra làm sao biết tốt hay xấu. Chi bằng con ở lại đây nói cùng trẫm một chút, trẫm sẽ suy nghĩ sau.”

Đường Thiên Hàn không lưu lại thêm nữa, rảo bước ra khỏi hoa viên.

Thị vệ và công công đều đã lui xuống từ trước, hoa viên chỉ còn lại hoàng đế cùng Đường Thiên Phong, cuộc trò chuyện giữa phụ thân và nhi tử, cùng là thiên tử và quân thần.

Đường Thiên Phong lặng im nghe một hồi, sau cùng không đưa ra ý kiến khác, hắn tán thành với lời của Đường Thiên Hàn. Hoàng đế ngẫm nghĩ một hồi, ra lệnh cho hắn:

“Con chuẩn bị đi đón Diệp gia hồi kinh đi.”

Hắn tiếp chỉ, ánh mắt thoáng lộ ngạc nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua rất nhanh.