Thiên Phụng Trường Thời

Chương 7: Oan gia ngõ hẹp



Rời khỏi sàn đấu giá cùng Bạch Lãng, Thiên Phượng và Mộc Mộc ghé tạm vào một quán trọ gần đó. Cô quay sang đỡ Bạch Lãng nằm sấp trên giường. Phía dưới lớp áo trắng ngà cũ đã chuyển màu đỏ là vô số vết roi, cũ mới chồng chất. Thiên Phượng thở dài, quay sang bảo Mộc Mộc: "Mộc Mộc, đệ đi mua giúp ta một số đồ để ta chữa trị cho Bạch Lãng."

Mộc Mộc bất ngờ quay sang: "Tỷ biết y thuật à?"

"Phải, ta có học qua". Nhẹ nhàng hai chữ "học qua", thực chất cô đã được dạy từ nhỏ, hơn nữa ngoài bốc thuốc, châm cứu theo đông y, cô cũng học thêm về y học hiện đại. Nhìn vết thương trên người Bạch Lãng, Thiên Phượng thúc giục: "Mau đi mua cho ta rượu, kim, chỉ, vải trắng,..."

Mộc Mộc cười quay sang nhìn Thiên Phượng: "Phượng tỷ, tỷ chữa bệnh hay may đồ thế. Kim, chỉ, còn cả vải trắng. Chỉ định may đồ cho A Lãng ca hả?"

"Đệ nói nhiều thế làm gì, ta bảo đệ mua thì mua đi. Nhớ đi nhanh về nhanh đó". Nói xong gõ nhẹ đầu Mộc Mộc, rồi đưa cho tiểu đệ một hầu bao. Nhận lấy hầu bao, cậu cũng nhanh chóng rời đi.

Thiên Phượng lập tức đi xuống lầu, đến chỗ tiểu nhị xin mảnh giấy và bút. Cô viết nhanh sau đó lập tức đưa cho tiểu nhị, kèm thêm chút đồng bạc lẻ nhờ hắn đi mua giùm. Tuy chữ Thiên Phượng viết bằng bút lông có chút xấu xí, nhưng vẫn có thể nhìn được chữ. Thiên Phượng thầm nghĩ, vết thương của Bạch Lãng e là phải vất vả để chữa trị rồi đây. Hóa ra, cô kê thuốc cho Bạch Lãng. Nào là mốc cau và ô long vĩ để cầm máu, sau thời gian cầm máu thì dùng lá trầu không đun với phèn phi để nguội nhằm rửa vết thương, và theo sau là đơn thuốc chống khát do mất máu, và lương huyết tiêu độc vì trường hợp của Bạch Lãng quả thật nghiêm trọng, vết thương đã viêm nhiễm và sưng tấy hết cả lên.

Tiểu nhị rất nhanh đã quay về, Thiên Phượng lập tức bắt tay vào việc cầm máu ngay cho Bạch Lãng. Vừa rửa vết thương xong, Mộc Mộc lúc này đúng lúc đã về: "Phượng tỷ, đệ về rồi đây. Đồ tỷ cần đây", một chút nghi hoặc, ánh mắt không hề có chút tin tưởng kèm theo khóe miệng cười nhếch: "Tỷ à, tỷ thực sự biết chữa không vậy. Lỡ làm A Lãng ca nặng hơn thì sao? Hay chúng ta nhờ đại phu đi, sẽ an tâm hơn." Sau đó lại nhỏ giọng nói thầm: "Và chắc chắn y thuật cũng đáng tin hơn tỷ".

Lúc này Thiên Phượng nghe được, quay sang hờn dỗi Mộc Mộc: "Đệ là không tin ta đúng không? Chúng ta không có nhiều ngân lượng để đi đại phu đâu. Hơn nữa, y thuật của ta không hề kém hơn đại phu đâu nhé."

Mộc Mộc nghe thế, cười thầm: "Có ma mới tin tỷ".

Thiên Phượng nghe xong, liền véo má Mộc Mộc, tự tin lớn giọng: "Ta không chữa được cho A Lãng ca của đệ, ta kêu đệ một tiếng sư huynh!".

Mộc Mộc nghe thế cười lớn: "Được, nếu tỷ chữa được, muốn ta làm gì cũng được".

Bạch Lãng nằm trên giường, tuy đau nhưng vẫn giữ được một tia tỉnh táo. Bất lực, thở dài thầm nghĩ, tính mạng của mình thế mà lại là một cuộc cá cược của hai đứa nhóc này. Thiên Phượng lúc này lấy rượu để ngâm chỉ thêu và kim, thở dài không có cồn đành dùng tạm rượu vậy, kèm theo đơn thuốc tiêu viêm, cũng có thể hạn chế tình trạng viêm nhiễm của Bạch Lãng. Nói xong cô dứt khoát cầm kim khâu vết thương trên người Bạch Lãng. Mộc Mộc đứng bên cạnh bất ngờ hét lên: "Tỷ thực sự "may" A Lãng ca à?"

"Gì mà may chứ, là khâu. Khâu vết thương"

Không chỉ Mộc Mộc, ngay cả Bạch Lãng cũng bất ngờ với hành động "khâu vết thương" của Thiên Phượng. Nhận ra được nỗi lòng của hai người, Thiên Phượng nhẹ giọng giải đáp: "Vết thương nếu nhỏ có thể đắp thuốc là xong. Nhưng vết thương của A Lãng phức tạp hơn, bỏ qua vết thương lớn do kiếm, ta nghĩ chiếc roi đó có kèm theo gai nhọn. Vì vậy, mới xuất hiện những vết thương dài, nếu không cầm máu, A Lãng sẽ xỉu vì mất máu, nghiêm trọng hơn là mất mạng."

Hai người như thể giải đáp được thắc mắc, Mộc Mộc im lặng nhìn, còn A Lãng cứng rắn chịu đựng, không một tiếng la. Mộc Mộc tuy được dạy về cung tên, kiếm pháp từ nhỏ nhưng lần đầu nhìn thấy việc "dùng kim may người", không khỏi có chút sợ hãi. Vừa may xong, Thiên Phượng quay sang tính dặn dò Mộc Mộc vài câu, thấy sắc mặt của cậu nhóc khó coi, gương mặt cũng méo mó khi nhìn Thiên Phượng khâu vết thương. Như đoán được điều gì, Thiên Phượng tiến đến hỏi cậu nhóc: "Mộc Mộc, không phải đệ sợ kim đấy chứ?"

Mộc Mộc như bị đánh trúng yếu điểm, liền lên tiếng phản bác: "Sao ta lại sợ kim chứ?".

Vừa nói dứt câu, Thiên Phượng đã cầm cây kim nhỏ trong tay, quơ qua quơ lại trước mặt Mộc Mộc, nhỏ giọng nói: "Thật sự không sợ sao?"

Mộc Mộc lập tức lùi vài bước, nuốt nước bọt, gương mặt cũng trở nên khó chịu hơn. Thiên Phượng thấy thế, cười lớn hơn: "Mộc Mộc, đao kiếm đệ không sợ mà lại sợ cây kim bé nhỏ này sao!"

Mộc Mộc thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: "Phải, ta sợ đấy. Thì có sao? Ai mà chẳng có thứ mình sợ chứ?"

Thiên Phượng nghe xong càng cười lớn hơn còn Mộc Mộc lại xấu hổ quay sang chỗ khác. Bạch Lãng nằm trên giường lại cảm nhận được một tia gần gũi, lần đầu có người chăm sóc anh, đã quá lâu không có được bầu không khí vui vẻ như thế này. Lúc này, Thiên Phượng đi về phía Bạch Lãng nói: "A Lãng, huynh uống thuốc đi. Vết thương của huynh không tiện lên đường. Nếu huynh không còn chỗ nào để đi, huynh có thể đi cùng ta và Mộc Mộc." Bạch Lãng không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu chấp thuận.

Sau vài ngày, vết thương của Bạch Lãng cũng đã đỡ hơn. Ba người nhanh chóng thu dọn hành lý tiến về Tôn gia. Thực tế ngân lượng đã cạn, tiền phòng trọ, tiền mua thuốc và quần áo mới cho Bạch Lãng, kèm theo ăn uống mấy hôm nay gần như đã quét sạch hầu bao của Cố Nhân sư phụ đưa cho, vì thế họ không thể không lập tức lên đường. Đến trước Tôn phủ, Thiên Phượng bước tới gõ cửa xin gặp mặt Tôn gia chủ. Một tên nô bộc bước ra, nhìn ba người với ánh mắt dò xét sau đó khinh thường lớn giọng: "Ngươi là ai, thân phận gì mà cả gan đến Tôn phủ, còn đòi gặp lão gia nhà ta."

Thiên Phượng nhẹ giọng trả lời: "Huynh, ta là Thiên Phượng. Tôn lão gia là bá phụ của ta."

Tên nô bộc cười lớn, càng lớn tiếng hung hăng: "Lão gia nhà ta trước nay vẫn một mình, không hề có huynh đệ tỷ muội, lấy đâu ra cháu gái lớn như ngươi. Gương mặt thanh tú, cử chỉ tao nhã nhưng lại là kẻ lừa bịp!". Nói xong, hắn đóng sầm cửa, không một chút nể nang.

Ba người cứ thế đứng trước cửa Tôn phủ, không biết làm gì tiếp theo. Đột nhiên, có một cỗ xe ngựa dừng trước Tôn phủ, một vị công tử quen thuộc bước xuống, hắn ta chính là kẻ đã ra tay với Bạch Lãng ở sàn đấu giá. Hắn ta nhìn thấy ba người bọn họ, nhếch miệng cười một tiếng. Lòng nghĩ, vốn đang chán không có gì làm, xem như ba người các ngươi xui vậy, thù cũ cũng nên tính rồi. Hắn tiến tới Thiên Phượng, lớn tiếng hỏi: "Ngươi làm gì ở đây?"

Thiên Phượng quay sang, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, có chút bất ngờ, lòng thầm nghĩ tên ác ma này làm gì ở đây. Cô lập tức trả lời: "Ta đến tìm Tôn lão gia"

Tên công tử thầm nghĩ, cô đến tìm phụ thân ta sao, ông ta đi kinh thành e là phút chốc không thể về ngay. Hôm nay xem như cô xui rồi. Hắn quay sang nhìn dò xét ba người sau đó nói: "Được, cô đi theo ta"

"Ngươi là ai?"

"Ta là Tôn Thanh Thức, con trai của người mà cô đang tìm đấy. Giờ cô đi theo ta, ta dẫn cô vào trong".

Có chút chần chừ, nhưng ba người nếu không đi theo hắn, e là không thể gặp Tôn lão gia. Ba người cẩn trọng cứ thế theo hắn tiến vào bên trong phủ, tên nô bộc lúc nãy thấy Tôn Thanh Thức dẫn ba người vào, liền trở nên sợ hãi, hành động cử chỉ liền trở nên vô cùng cẩn trọng, tôn kính Tôn Thanh Thức, không dám sơ sót điều gì. Thanh Thức thầm nghĩ, có vẻ chúng ta sắp có trò vui để chơi rồi đây!