Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi

Chương 4



13

Mặt Tiền Độ, từ trắng chuyển sang đỏ, cuối cùng là đen kít.

“ Lâm Khê, em được lắm."

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, sau đó liền hạ tối hậu thư cho Trì Viên:

"Bây giờ dọn đi ngay lập tức cho tôi. Ngoại trừ di ảnh của cha mẹ anh, còn lại anh không được phép mang theo bất cứ một thứ gì, tôi sẽ cho người kiểm tra."

Trì Viên không tranh cãi cùng hắn, chỉ lặng lẽ đi sang phong bên cạnh để lấy di ảnh của cha mẹ mình.

Lúc này, di động của Tiền Độ bỗng nhiên vang lên. Hắn nghe máy, tiện tay ấn loa ngoài, lập tức một giọng nam bỡn cợt vang lên, tôi không nhận ra là ai. Nhưng chắc chắn là của đám bạn không ra gì của hắn.

"Tiền ca, bên này em đang bàn chuyện làm ăn, bên họ uống tốt quá, em không thể thua được, anh cho em mượn cái con bé bám dính anh đi tiếp rượu đi. Con bé tên Lâm Khê đó."

Tôi lập tức quay đầu sang nhìn.

Tiền Độ sắc mặt cứng đờ: "Tao với cô ấy không có quan hệ gì cả, đừng có nói lung tung."

Đối phương như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm cứ cười ha hả:

"Thế nào, con bé đó không bám theo anh nữa à? Yên tâm đi Tiền ca, không tới ba ngày nữa, cô ta nhất định sẽ quay lại tìm anh thôi, chẳng phải anh nói cô ta theo đuổi anh điên cuồng, không cần liêm sỉ còn gì."

Tiền Độ không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi đang định nói chuyện thì Trì Viên cầm di ảnh tới, tôi cũng lười nói chuyện với anh ta, mặc kệ anh ta muốn nói gì thì nói. Đúng là miệng chó không nhả được ngà voi mà. Tôi chạy chậm đến bên cạnh Trì Viên, vừa mới khoác cánh tay hắn chuẩn bị rời đi, phía sau chợt vang lên tiếng của Tiền Độ.

“Lâm Khê, nếu hôm nay em đi theo hắn, chúng ta sẽ không còn khả năng quay lại nữa đâu."

Đồ thần kinh.

Tôi nắm lấy cánh tay Trì Viên rời đi.

Phía sau vang lên tiếng đổ vỡ. Nhất định là anh ta đã đập phá đồ trong phòng.

Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, tôi nghe loáng thoáng tiếng Tiền Độ quát lên:

“Đập nát cái giường này cho tao"

14

Trì Viên không một xu dính túi.

Tôi – người vừa mới thoát khỏi số mệnh Thiên Sát Cô Tinh - cũng không có nhiều tiền.

Rơi vào đường cùng, hắn đành dẫn tôi đến ngôi nhà cũ đã bỏ hoang nhiều năm. Tôi bỏ ra hai đồng để đi xe bus và kết quả là…

Xe đi được nửa đường thì bỗng nhiên đâm phải một con bò già không biết từ đâu chạy ra phố.

Tôi:…

Tôi dùng số tiền lẻ còn sót lại trong điện thoại di động thuê xe đạp, chiếc mà Trì Viên đang đạp được một đoạn đã bị nổ lốp.

Tôi:…

Nửa đường tôi dừng xe mua nước, xe không khóa bị người ta lấy mất.

Tôi:…

Trên con đường nhỏ thôn quê, tôi chỉ có thể thẫn thờ đi theo sau Trì Viên. Trời mùa hè vốn oi bức, đi dưới ánh nắng không có gì che chắn làm mồ hôi thấm ướt quần áo chúng tôi.

Đi lâu, đầu tôi bắt đầu choáng váng. Tôi nắm chặt cổ tay Trì Viên, hắn ta đang đi đột nhiên lại dừng lại.

Tôi không kịp phản ứng, đâm đầu vào ngực hắn. Trì Viên ôm lấy tôi, thở dài một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống.

“Đứng lên đi."

“Không muốn."

Lời còn chưa dứt, đã bị hắn kéo dậy. Trì Viên cõng tôi đi qua con đường nhỏ, xuyên qua bụi cỏ, cuối cùng vào một căn nhà cũ kỹ.

Ngôi nhà rất cũ, nhưng vô cùng sạch sẽ, có thể thấy chắc chắn có người thường xuyên quét dọn nơi này.

Trì Viên cõng tôi đi vào, thấp giọng giải thích: "Cha tôi rất yêu quý nơi này, lúc còn sống rảnh rỗi sẽ về ở một đêm, cũng thuê người quét dọn theo tháng."

“Ừ!" Tôi rúc mặt ở cổ hắn, nhẹ nhàng trả lời một tiếng. "Tôi nóng quá!"

Trì Viên cứng đờ, đưa tay kéo tôi ra, "Ở đây có thể tắm, tôi đi đun nước."

……

Tắm được nửa chừng, trong phòng tắm đột nhiên lại có một con rắn.

Tôi thét lên, Trì Viên vội vàng đẩy cửa xông vào, nắm chặt cổ của con rắn:

"Chỉ là một con rắn cỏ nhỏ, không có độc, đừng sợ."

Nói xong, ánh mắt hắn dừng ở trên người tôi. Tắm mà, đương nhiên là tôi không mặc quần áo rồi. Mắt hắn tối sầm lại, vội vàng xoay người định đi. Tôi nắm chặt tay anh.

“Anh đi đâu vậy?”

“Ném con rắn này đi." Giọng hắn khàn khàn.

Tôi không nói gì, tay tôi cầm chặt đuôi con rắn nhỏ vô tội quay hai vòng vất nó qua cửa sổ ra ngoài.

Xong xuôi tôi phủi phủi tay, nháy mắt mấy cái với hắn:

"Ném xong rồi”

Trì Viên không nói gì. Yết hầu của hắn trượt lên xuống.

Qua một lúc.

Hắn đột nhiên cầm khăn tắm cuốn tôi lại, vác lên vai.

Mái tóc ướt sũng của tôi dính vào lưng hắn, ướt đẫm một mảng. Thật ra, cũng không phải tôi cố tình quyến rũ Trì Viên, mà là…

Sau đêm hôm qua tôi vô tình phát hiện ra, trên trán tôi xuất hiện một làn sương màu trắng nhàn nhạt.

Lần trước nghe đại sư nói, đây là đặc điểm của số mệnh Phúc Tinh.

Đại sư từng nói, cùng người có duyên làm chuyện vui vẻ, có thể phá giải số mệnh của tôi, hơn nữa, càng vui vẻ càng có thể đổi vận.

Nếu may mắn, có thể thay đổi từ Thiên Sát Cô Tinh biến thành mệnh Phúc Tinh không biết chừng.

Nhưng hiện tại đại sư đã đi du lịch khắp nơi rồi, tôi không thể nào hỏi cụ thể được, chỉ có thể tự thân thử nghiệm một lần.

Dù sao thì…

Thật sự rất là vui vẻ!

15

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ không khí nóng bỏng trong phòng.

Trì Viên chửi khẽ một tiếng, lấy điện thoại di động từ dưới quần áo tôi ra nhìn.

Là Tiền Độ. Trì Viên ra hiệu cho tôi nghe máy, còn tốt bụng mở luôn cả loa ngoài cho tôi. Tiền Độ chắc là đã uống say, giọng hắn lè nhè trong điện thoại:

"Lâm Khê, con mẹ nhà cô đúng là một con đàn bà hư hỏng.

Tôi:...

Hắn nấc lên vài cái rồi thở dài: "Anh không tin em thật sự có thể rời xa anh!"

“Lâm Khê, em tỉnh táo một chút đi, mối quan hệ mà chỉ có tình dục thì không kéo dài được lâu đâu. Em suy nghĩ kỹ lại đi. Anh có thể cho em một cơ hội nữa."

Tôi:…

Tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã cướp lời tôi:

“Lâm Khê, anh mất nửa năm mới hiểu được, anh thật sự thích em mất rồi. Làm bạn gái anh đi, anh có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà."

Hắn điên rồi sao?

Tôi nằm sấp trên giường, hai tay nắm chặt ga giường, chuẩn bị tắt điện thoại.

Ngón tay còn chưa chạm vào màn hình điện thoại, Trì Viên ở phía sau liền cử động, như là trách tôi lơ đãng quá lâu.

“Ah” Tôi cắn chặt môi, "Đừng mà, anh chậm chút đi!"

Đầu kia điện thoại trầm mặc hai giây.

Tiền Độ gần như khóc thét:

“Con mẹ nó, các người vẫn tiếp tục làm?”

16

Tiếng rống của Tiền Độ tiếp tục vang lên trong điện thoại:

"Các người có thể nghĩ đến cảm nhận của tôi một chút có được không?"

Phía sau, Trì Viên càng thể hiện sự không vui của mình mãnh liệt hơn.

Tôi cắn chặt môi, không do dự cúp điện thoại. Trì Viên ghen rồi, hậu quả thực sự nghiêm trọng đó nha.

Đêm hè trăng thanh gió mát, trong căn phòng nhỏ. Chiếc giường không ngừng rung lắc, mãi đến khi mặt trời ló rạng mới yên tĩnh lại.

……

Quấn khăn tắm quanh người, tôi khó khăn kéo lê cơ thể đau nhức đến trước gương.

Quả nhiên, trước trán tôi làn sương màu trắng hiện lên càng rõ ràng hơn, đây là đặc trưng cho thể chất của phúc tinh.

Đại sư thật sự không lừa tôi.

Không thể tin được, tôi đã làm Thiên Sát Cô Tinh hơn hai mươi năm, cuối cùng có ngày đổi mệnh trở thành người may mắn.

Phía sau có tiếng bước chân.

Trì Viên đi tới phía sau tôi, tò mò cúi đầu nhìn.

” Em đang nhìn gì vậy?”

Do dự nhiều lần, tôi quyết định vẫn nên thành thật nói cho hắn biết - -

"Sau đêm hôm đó, thể chất Thiên Sát Cô Tinh từ người em chuyển sang người anh, còn em thì biến thành phúc tinh rồi. Càng gần gũi với em, anh càng gặp nhiều may mắn đó."

Tưởng rằng sẽ bị Trì Viên mắng chửi một trận, nhưng mà hắn chỉ yên tĩnh suy nghĩ một lát sau đó châm một điếu thuốc.

Khi điếu thuốc chỉ còn một nửa, hắn đột nhiên đứng dậy giúp tôi mặc quần áo. Mặc dù không biết là hắn định làm gì, nhưng tôi cứ kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Ơ khoan, đây không phải là muốn đuổi tôi đi chứ?

Sau khi mặc quần áo xong, Trì Viên xách xẻng, kéo tôi đi đến khu vườn phía sau nhà hắn.

Tôi nuốt nước bọt.

"Anh trai à, tôi biết là tôi không đúng, nhưng cũng không đến mức chôn sống tôi chứ?"

Hắn gõ nhẹ vào trán tôi.

“Em đang nghĩ gì đó? Không phải em nói em có số mệnh phúc tinh sao? Vừa hay, ông nội anh chôn trong vườn này một rương bảo vật."

“Một rương đầy vàng thỏi, nếu đào được thì tất cả đều là của em."

Vàng thỏi? Tất cả đều là của tôi? Của tôi???

Tinh thần sắp chạm đáy đột nhiên tăng lên tận nóc, tôi vội đoạt lấy xẻng rồi tung tăng đi đào hố!!! Lao động vinh quang!!! Vàng thỏi muôn năm!!!

……

Chẳng mấy chốc trong khu vườn xuất hiện mười mấy cái hố sâu nhưng đến cái bóng của vàng thỏi cũng không thấy.

Tôi thất vọng ném cái xẻng đi, nghi ngờ tên khốn Trì Viên lừa tôi hoặc Đại sư lừa tôi. Gì mà mệnh phúc tinh chứ!!!

Nhưng mới đi được hai bước thì tôi bỗng dưng vấp ngã, chẳng lẽ tôi lại sắp trở về làm Thiên Sát Cô Tinh sao???

Chờ một chút…

Trên mặt đất bằng phẳng, ngay cả một hòn đá nhỏ cũng không có. Vậy thì thứ tôi vấp vào là gì vậy?

Tôi nhìn chằm chằm mặt đất một lúc rồi lấy xẻng đào chỗ tôi vừa ngã lên.

Keng----

Đào sâu hơn 1m, xẻng của tôi bỗng va vào một vật cứng được chôn bên dưới.

Tôi và Trì Viên nhìn nhau.

Chúng tôi nhanh chóng đem vật đó đào ra. Thật sự là có một cái rương lớn có vẻ đã được chôn ở dưới đất rất lâu rồi.

Tay tôi run run mở nắp rương ra.

Má ơi!!!