Thiên Sư Đừng Nói Chuyện

Chương 1: Xuyên sách



Ngày đăng: 24/12/2023.

Sở Thanh Hà xuyên việt rồi.

Xuyên vào một nhân vật pháo hôi cùng tên trong cuốn tiểu thuyết cậu đọc.

Đầu óc Sở Thanh Hà đau âm ỉ, cậu khó khăn mở mắt nhìn xung quanh, không gian tối đen như mực.

Cậu muốn tìm hiểu hoàn cảnh bây giờ của mình, nhưng đầu cậu lúc này đau như búa bổ nên đành phải nhắm mắt lại, gục xuống bàn.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, khi đầu óc đã giảm đau hơn một nửa, Sở Thanh Hà mới mở mắt ra lần nữa, nhìn xung quanh.

Cậu chưa từng đến nơi này.

Đây là một căn phòng nhỏ chật hẹp, sắp xếp khá ngăn nắp và sạch sẽ, nhưng trên cái bàn nhỏ trước mặt lại rơi rãi đầy những viên thuốc, nhìn lọ thuốc lăn lốc bên cạnh, hình như là thuốc ngủ?

Cậu nghi hoặc nhìn xung quanh rồi mở ngăn tủ của cái bàn nhỏ trước mắt ra xem xét, có một vài giấy tờ tùy thân, người trên chứng minh nhân dân cậu tìm thấy có gương mặt y hệt cậu, tên cũng giống - Sở Thanh Hà.

Chỉ khác một điều, gương mặt trên những giấy tờ tùy thân này đều có tướng chết trẻ, còn cậu, từ nhỏ sư phụ đã nói cậu có tướng sống thọ, căn số hợp làm thiên sư, chỉ cần không tự tìm chết thì sẽ sống đến khi chết già.

Nhưng mà cũng chưa chắc, những thiên sư giỏi không thể nhìn ra tướng số, từ năm 18 tuổi, kĩ năng của Sở Thanh Hà được nâng cao thì đã không nhìn được tướng số nữa, hơn nữa với tính cách của cậu, có tự tìm đường chết hay không thì chưa biết, trước khi sư phụ mất thì cũng chỉ dặn dò cậu không được tự mình tìm đường chết mà thôi.

Cậu nhanh chóng đi đến trước chiếc gương trên tủ quần áo.

Ừm, đúng là gương mặt này rồi, cơ mà tướng chết trẻ của gương mặt này đang dần thay đổi cho đến khi không nhìn được gì nữa.

Cậu thở dài, chẳng lẽ cậu xuyên vào cuốn tiểu thuyết đó thật rồi sao? Cuốn tiểu thuyết đam mỹ ngược luyến mà cậu đã đọc.

Xuyên thành nhân vật pháo hôi si tình bị công chính lợi dụng?

Sở Thanh Hà trong tiểu thuyết mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lên đầu năm cấp ba thì gặp được công chính tên Trần Lạc, cuộc sống của cậu ta thay đổi từ đây.

Trần Lạc lớn hơn nguyên thân hai tuổi, bề ngoài hắn là một người dịu dàng, ấm áp, nhưng bên trong lại là một tên bệnh hoạn thích chơi đùa tình cảm của người khác, nhất là loại người có hoàn cảnh đáng thương như nguyên thân.

Từ khi sinh ra, nguyên thân đã luôn thiếu thốn về mọi mặt như vật chất và tinh thần, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm từ người khác, nguyên thân liền si mê hơi ấm giả tạo của Trần Lạc không biết trời trăng mây đất, bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay mà không hề hay biết.

Nguyên thân làm hết mọi thứ vì Trần Lạc, cậu ta đi làm thêm, học nấu ăn, học may vá, bóng rổ, bỏ học đại học gia nhập giới giải trí để kiếm thêm tiền,... đều là để bản thân mình xứng đáng có thể đứng bên cạnh Trần Lạc.

Trần Lạc biết nguyên thân thích hắn, cũng biết nguyên thân có thể làm tất cả mọi thứ vì hắn, nhưng hắn vẫn không nói gì về mối quan hệ này, vẫn luôn mập mờ lợi dụng nguyên thân.

Mãi cho đến khi nguyên thân 23 tuổi thì mọi chuyện đã đi theo hướng khác, Trần Lạc biết yêu rồi, người đó là thụ chính của cuốn tiểu thuyết này, tên Tiêu Mộc Diệp.

Tiêu Mộc Diệp bằng tuổi Trần Lạc, hai người vô tình gặp nhau ở một sự kiện của showbiz, có thể là vì ngoại hình, hoặc có thể là vì tính cách dịu dàng của Tiêu Mộc Diệp mà khiến cho Trần Lạc yêu thích không thôi, ngày nhớ đêm mong.

Lúc đầu Trần Lạc vẫn chưa biết mình đã yêu Tiêu Mộc Diệp, nên hắn vẫn mập mờ hưởng thụ sự theo đuổi của nguyên thân và những người khác, không yêu nhưng gieo hy vọng.

Sau này, khi hắn đã nhận ra tình cảm đơn phương của mình dành cho Tiêu Mộc Diệp thì lập tức đá nguyên thân và những người khác sang một bên, rồi tìm mọi cách tiếp cận Tiêu Mộc Diệp.

Ánh sáng duy nhất của nguyên thân không còn nữa, cậu ta rầu rĩ, tích lũy tiêu cực lâu ngày đến khi không chịu nổi nữa thì đã tự sát chết.

Đến đó thì kết thúc, khi cậu đọc cũng không để ý đó là tiểu thuyết một tập hay còn những tập sau nữa, cậu chỉ biết sau khi đọc xong trong lòng cậu chỉ còn xót lại sự thương cảm dành cho nguyên thân mà thôi.

Cậu ta sống một cuộc đời hơn 20 năm, chưa từng hại ai, chưa từng nghĩ xấu về ai, cũng chưa từng sống vì chính mình, nhưng lại chết một cách cô độc như vậy.

Đáng thương.

Sở Thanh Hà thở dài, quyết định lên giường nằm để suy nghĩ về những chuyện sẽ làm.

Nhưng cậu chưa kịp nằm thì đã nhìn thấy trên giường là một cuốn sổ, cậu mở ra xem, đây là tiểu thuyết tự viết, là nguyên thân viết sao?

Nhưng trong cuốn tiểu thuyết đó không có chi tiết nguyên thân tự viết truyện mà?

Cậu lật ra đọc sơ qua, lập tức nổi da gà.

Mẹ nó? Đây không phải là cuộc đời của cậu - Sở Thanh Hà sao?

Cậu đọc tiểu thuyết về cuộc đời của "Sở Thanh Hà", "Sở Thanh Hà" lại viết ra cuộc đời của cậu?

Trong quyển sổ còn kẹp một tờ giấy, cậu nhanh chóng cầm lên.

<< 𝕮𝖚ộ𝖈 𝖉ờ𝖎 𝖙ô𝖎 𝖘ố𝖓𝖌 𝖐𝖍ô𝖓𝖌 𝖙𝖗ọ𝖓 𝖛ẹ𝖓, 𝖓𝖍ư𝖓𝖌 𝖙ô𝖎 𝖐𝖍ô𝖓𝖌 𝖓𝖚ố𝖎 𝖙𝖎ế𝖈 𝖉𝖎ề𝖚 𝖌ì 𝖈ả. 𝕹ế𝖚 𝖙𝖗ê𝖓 𝖙𝖍ế 𝖌𝖎𝖆𝖓 𝖙𝖍ậ𝖙 𝖘ự 𝖈ó 𝖓𝖍ữ𝖓𝖌 𝖉𝖎ề𝖚 𝖙â𝖒 𝖑𝖎𝖓𝖍, 𝖍𝖚𝖞ề𝖓 𝖉𝖎ệ𝖚, 𝖙𝖍ì 𝖝𝖎𝖓 𝖍ã𝖞 𝖙𝖗𝖆𝖔 𝖈ơ 𝖍ộ𝖎 𝖘ố𝖓𝖌 𝖓à𝖞 𝖈𝖍𝖔 𝖓𝖌ườ𝖎 𝖙𝖍ậ𝖙 𝖘ự 𝖈ó í𝖈𝖍. Í𝖙 𝖓𝖍ấ𝖙 𝖉â𝖞 𝖑à 𝖉𝖎ề𝖚 𝖙ố𝖙 𝖉ẹ𝖕 𝖉𝖚𝖞 𝖓𝖍ấ𝖙 𝖙ô𝖎 𝖈ó 𝖙𝖍ể 𝖑à𝖒 𝖈𝖍𝖔 𝖙𝖍ế 𝖌𝖎ớ𝖎 𝖙ươ𝖎 𝖉ẹ𝖕 𝖓à𝖞! >>