Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 3 - Chương 16: Minh Dạ đến, thăng cấp



Tần Ly nhíu mày, người này cũng thật phô trương, cho dù có là người của ngũ đại gia tộc cũng chưa chắc có thể bì kịp hắn. Không thể không nói, tuy rằng nam nhân này đeo mặt nạ nhưng không thể che giấu khí chất lãnh ngạo nghiêm nghị toát ra từ người hắn, giành lấy toàn bộ ánh hào quang, che lấp tất cả những nam sinh khác.

Cho dù là Liễu Hàn Vân ở bên cạnh nàng cũng ảm đạm đi mấy phần. Nam nhân mang mặt nạ đi thẳng một đường ở phía trước, cả đám nữ đệ tử đi theo phía sau, vẫn si ngốc nhìn hắn. Tần Ly nhìn thoáng qua, rồi quay lại nói với mấy người bọn họ: "Đừng nhìn nữa, không phải các ngươi đói bụng sao? Đi ăn cơm thôi."

Một hàng sáu người đi về phía cửa, không còn gì để nói, người vây quanh hắn thật sự nhiều lắm. Tần Ly phát hiện đám đệ tử này nhiều chuyện cũng không phải nhiều bình thường, muốn bao nhiêu náo nhiệt thì có bấy nhiêu.

Tần Ly dẫn đầu đi trước, vừa lúc nam tử áo trắng kia cũng chuẩn bị lướt qua, đột nhiên, nam tử đến trước mặt Tần Ly: "Tần Ly?" Bới vì chiều cao chênh lệch, Tần Ly phải ngẩng mặt lên mới nhìn thấy mặt hắn. Thật ra nàng không hề thấp, nhưng khi nam nhân kia đứng đối diện nàng, nàng chỉ cao tới ngực hắn.

Thanh âm nam nhân sạch sẽ như suối mát lại tản mát sự lãnh liệt như có như không len lỏi trong dòng suối kia, thanh âm này, khí chất này thật quen thuộc, một bóng dáng mơ hồ hiển hiện trong trí nhớ của nàng. Khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm của hắn lập tức hiện trong mắt nàng. Con ngươi hắn đen như mực lại sáng lấp lánh giống như có thể hút mọi thứ vào trong đôi mắt sâu thẳm, nàng nhìn thấy chính hình ảnh của mình trong mắt hắn.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai mở miệng, thời gian phảng phất như đóng băng. Tần Ly chỉ cảm thấy bóng dáng mơ hồ kia càng ngày càng trở nên rõ ràng, bòng dáng người năm đó và thiếu niên này gần như hợp lại làm một.

Tần Nguyệt cảm thấy thanh âm nam nhân này có điểm quen tai, nàng vắt óc suy nghĩ rốt cuộc mình đã nghe thấy thanh âm này ở đâu?

Lam Tiêu Tiêu và Nguyệt Diệu Hinh cảm thấy có chút mờ mịt, tên đệ tử vừa mới tới này sao lại biết Tần Ly? Nhất là Lam Tiêu Tiêu, lúc này nàng cật lực phát huy tinh thần bát quái, vểnh tai lắng nghe từng động tĩnh của hai người.

Trực giác Liễu Hàn Vân cho hắn biết hắn không thích nam nhân này, không chỉ vì tu vi nam nhân này làm cho hắn có cảm giác áp bách mà còn bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của Tần Ly dao động khi nhìn tên kia. Ngày hôm qua, sau khi hắn trở về, hắn không thể tập trung tu luyện được, vì thế quyết đinh đi ngủ, nhưng vừa đặt lưng nằm xuống hắn lại mơ thấy Tần Ly. Hôm nay, sau khi trở về từ viện của viện trưởng, hắn luôn một mực tự hỏi vấn đề của mình, tuy rằng hắn vẫn chưa thể xác định mình bị gì nhưng hắn biết cảm giác mình đối với Tần Ly khác với những người khác, ít nhất hắn có hảo cảm với nàng. Hình như tên nam nhân mới tới này biết Tần Ly, chỉ cần nghĩ đến điểm này thôi, trong lòng hắn đã muốn phát nổ.

Nam nhân kia ôm lấy thắt lưng Tần Ly bay lên không trung. Tốc độ bay của hắn rất nhanh, hắn đã bay xa mà những người khác còn chưa phản ứng lại. Ngay cả Tần Ly cũng không nghĩ rằng hắn sẽ đột nhiên làm như vậy, theo bản năng, nàng nắm chặt vạt áo hắn.

"Xem ra ngươi vẫn còn chưa quên ta, nữ nhân."

"Thả ta xuống."

Tần Ly nghe thấy cụm từ "nữ nhân", nàng đã hoàn toàn chứng thực được suy nghĩ của mình. Kỳ thực nàng đã tưởng tượng rất nhiều lần về quang cảnh khi nàng gặp lại hắn, hắn sẽ có bộ dáng gì, nhưng nàng không nghĩ tình cảnh nàng gặp lại hắn là cái loại này. Mọi người dưới đất ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, mặt Tần Ly đỏ hồng, nàng có chút chịu không nổi: "Minh Dạ, huynh thả ta xuống."

Minh Dạ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng kia, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười nhẹ. Ba năm trước hắn lặng lẽ đi chỉ để lại một lá thư, trong suốt ba năm, hắn không ngừng nghĩ về nàng, tưởng tượng bộ dáng của nàng ba năm sau, mỗi ngày không ngừng cầu mong ba năm trôi qua nhanh một chút. Lúc đầu hắn không biết đây là loại cảm giác gì, nhưng thời gian cứ chậm rãi trôi, nỗi nhớ nàng cũng chậm rãi ăn dần ăn mòn tim hắn, hắn rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của mình đối với nàng là gì. Hắn không biết từ khi nào hình ảnh nàng đã in sâu vào tâm trí hắn, hắn cứ nghĩ rằng mình chỉ nhất thời tò mò về con người của nàng, nhưng hắn dần phát hiện loại tình cảm này hắn chỉ có thể nảy sinh với nàng, nữ nhân khác hắn không nhìn được vào mắt.

Ba năm trước, hắn trở về bắt đầu không ngừng điên cuồng cố gắng giải quyết mọi việc, mong hoàn thành sớm một chút để hắn được gặp nàng, vài ngày trước, cuối cùng hắn cũng đem mọi việc xử lí thỏa đáng, lập tức mang theo thuộc hạ thân tín mà chạy tới học viện. Ba năm trước, hắn giao hẹn cùng nàng, khi gặp lại, hắn sẽ cùng nàng kết giao bằng hữu, nhưng bây giờ hắn cảm thấy hình như làm bằng hữu cùng nàng vẫn chưa đủ. Một loạt động tác vừa rồi của hắn diễn ra khi hắn còn chưa kịp suy nghĩ, dường hắn là do ham muốn của hắn muốn làm vậy, hắn liền không suy xét mà lập tức làm theo. Bây giờ mới cảm thấy được có chút không ổn, hình như hắn đã chọc tiểu nữ nhân này mất hứng rồi.

Ba năm thời gian trôi qua, thiếu nữ trong lòng hắn đã trổ mã, càng thêm xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đường nét như được vẽ từ trong tranh, ngũ quan tinh xảo như một bức điêu khắc được chau chuốt tỉ mỉ, so với bộ dáng hắn ngày đêm tưởng tượng còn hoàn mỹ hơn. Nhưng cách ăn mặc của nàng có chút kì quái, Minh Dạ nhíu mày nói: "Nữ nhân, sao ngươi lại ăn mặc thành cái dạng này?"

"Ngươi thả ta xuống trước, bằng không đừng trách ta động thủ." Tần Ly có chút bất mãn, vì cái gì mà mình không bao giờ có thể nắm quyền chủ động trước mặt hắn? Thật giống như hắn không chế mọi thứ trong tay, nàng rất không thích cảm giác vô lực này.

Minh Dạ thấy Tần Ly sắp tức giận, không muốn vừa gặp nàng đã khiến nàng có ấn tượng không tốt đối với mình, vì thế hắn chậm rãi đáp xuống mặt đất. Vừa đáp xuống mặt đất, Tần Ly lập tức thoát khỏi vòng tay hắn, ra khỏi lồng ngực hắn. Vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, nàng trở về nhóm người Lam Tiêu Tiêu.

Mọi người chung quanh vừa chứng kiến một màn này đều có chút ngây dại. Hai nam nhân công khai ôm nhau trước mặt mọi người rốt cuộc là cái dạng tình huống gì? Trọng yếu hơn là có chuyện như vậy phát sinh mà lại không thấy lão sư ra ngăn cản, xem ra người này thật không đơn giản.

Trong mắt đám người Tần Nguyệt, Tần Ly đang bị nam nhân này phi lễ, trong mắt toàn là phẫn nộ.

Hàn khí toát ra từ người Liễu Hàn Vân như muốn đông chết tên nam nhân này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Minh Dạ. Nếu ánh mắt có thể chém người, Minh Dạ chắc chắn đang bị lăng trì.

Ánh mắt Lam Tiêu Tiêu nhìn Tần Ly có chút quái dị, cẩn thận quét mắt qua người Minh Dạ một cái, sau đó kéo kéo tay Tần Ly, nói: "Tần Ly, quan hệ hai người các người là gì vậy?"

"Không có quan hệ gì, chỉ là quen biết thôi." Vốn ba năm trước, Minh Dạ để Trần lão ở lại bảo hộ nàng, nàng liền quyết định lần sau gặp lại sẽ thử làm bằng hữu của hắn. Nhưng xét thấy biểu hiện vừa rồi, Tần Ly còn muốn tự hỏi một chút.

Trái tim Lam Tiêu Tiêu trở về vị trí cũ, không quan hệ là tốt rồi, nếu Tần Ly thật sự là đoạn tụ, nàng sẽ không có hi vọng. Sau đó nàng lại liếc nhìn Minh Dạ thêm một cái, nghĩ: hắn không có việc gì lại đi đeo mặt nạ, sợ người khác nhận ra hắn, biết hắn đoạn tụ sao?

Tần Nguyệt và Nguyệt Diệu Hinh chạy đến bên cạnh Tần Ly, một trái một phải không ngừng lôi kéo nàng, cuối cùng hai nàng hung hăng trừng Minh Dạ một cái. Tuy rằng tu vi hắn rất cao, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tần Ly bị bắt nạt, hai nàng lập tức có can đảm, không còn sợ hãi.

Với tu vi hiện tại của Minh Dạ, nhĩ lực tương đối tốt. Nghe Tần Ly nói hắn chỉ là người mà nàng gặp qua, trong lòng hắn tràn ngập bất đắc dĩ. Xem ra, hành động vừa rồi của hắn đã khiến nàng tức giận, phải nghĩ cách bù lại mới được.

"Ngươi là ai? Tại sao lại vô cơ ôm lấy người khác một cách tùy tiện như thế?" Tần Nguyệt không thèm để ý cái gì, nàng tức giận gằn tiếng với Minh Dạ.

Tần Giác làm ca ca, cảm thấy mình phải có nghĩa vụ chiếu cố muội muội, tự nhiên hắn cũng đứng cùng chiến tuyến với Tần Nguyệt.

Tần Ly giữ chân hai người lại không cho tiến lên, nàng nói: "Quên đi, đi ăn cơm! Để một kẻ không liên quan trì hoãn nhiều thời gian như vậy có đáng không? Các ngươi không đói nhưng ta đã đói lắm rồi."

Minh Dạ nghe Tần Ly gọi hắn là người không liên quan, đôi mắt hắn chợt nhíu lại. Nhưng hắn cũng coi như hiểu con người Tần Ly, chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, nên hắn cũng biết bản thân không nên nóng vội khiến quan hệ của hai người trở nên căng thẳng.

Ánh mắt của từng người nhìn hắn, hắn đều để vào trong lòng. Nhất là địch ý trong mắt của tên Liễu Hàn Vân kia khiến hắn có chút khó chịu. Kỳ thực, hắn có nghĩ tới chuyện ba năm sau, quanh nàng không chỉ có mỗi hắn mà còn có rất nhiều ruồi bọ vây quanh. Nhưng nếu hắn đã sẵn sang đến đây để đứng trước mặt nàng, hắn cũng có cách để chậm rãi đuổi lũ ruồi bọ này đi.

Hẵn dõi theo đám người Tần Ly ra khỏi học viện cho tới khi khuất bóng, hành động của Minh Dạ khiến cho đám thuộc hạ bên người hắn hóa đá, hắn quay đầu khôi phục vẻ lãnh ngạo ban đầu rồi nói: "Đi thôi!"

"Điện chủ, người biết tên đệ tử vừa rồi sao?" Một tên có chút tò mò lên tiếng hỏi.

Minh Dạ lạnh lùng liếc hắn một cái nói: "Không nên hỏi thì ngậm miệng lại."

Người nọ rụt đầu lại, không dám lên tiếng nữa. Những kẻ khác cũng rất tò mò về quan hệ của điện chủ bọn họ với tên đệ tử kia, nhưng bọn họ không có can đảm hỏi, sợ điện chủ bọn họ thẹn quá hóa giận mà tát cho kẻ lắm mồm kia một phát, lại còn bị những tên còn lại vui sướng khi người gặp họa mà cười trộm.

Mấy người Tần Ly đến gian phòng Điệp Lan Hiên ở Thiên Hương cư dùng cơm, một bàn đầy đồ ăn được dọn ra rất nhanh. Nhưng mấy người bọn họ không ai lên tiếng, chỉ yên lặng ăn cơm.

Lúc trở lại học viện, sau khi nói lời từ biệt với mọi người, Tần Ly từ biệt đám người Tần Nguyệt xong thì trở về tiểu viện cùng Liễu Hàn Vân.

"Ngươi biết người kia sao?" Liễu Hàn Vân đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tần Ly không nghĩ hắn sẽ nói ra thắc mắc trong lòng hắn, nàng cảm thấy có chút mơ hồ, dường như hắn có gì đó là lạ. Nhưng nàng vẫn gật gật đầu xem như trả lời.

"Ngươi có tham gia thi đấu bài danh không?" Tần Ly nhanh chóng hỏi sang chuyện khác.

Liễu Hàn Vân thấy Tần Ly vội vàng đổi chủ đề, hắn hiểu nàng không muốn nói về vấn đề này. Kỳ thực, hắn cũng muốn tham gia bài danh thi đấu, nếu có cơ hội nào có thể tăng tu vi của hắn lên, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Hắn biết, sở dĩ gia chủ Liễu gia chưa đuổi hắn đi chính là vì thiên phú của hắn. Kỳ thực, hắn cũng không lạ gì cách sống của Liễu gia này, cũng không hiếm lạ với đãi ngộ của Liễu gia, nhưng để mẫu thân được ở lại Liễu gia, hắn vẫn luôn cố gắng tu luyện. Từ nhỏ, những đứa trẻ khác trong gia tộc đều được ăn các loại đan dược cao cấp, còn hắn thì cấp thấp đan dược cũng không có. Bằng với thiên phú của hắn, kỳ thật hắn có thể đạt đến cảnh giới rất cao rồi chứ không dừng lại ở đây. Nhưng bởi vì không được coi trọng, nên tới bây giờ hắn chỉ mới đạt đến trình độ này. Nếu không có cô cô hắn, hắn sẽ chẳng có cơ hội trở thành luyện dược sư, thậm chí đến càng không có khả năng đạt đến loại trình độ này.

Nhớ trước đây, tất cả những đứa nhỏ khác trực thuộc gia tộc cho dù là trực hệ hay là chi thứ đều vô cùng chán ghét lại sợ hãi hắn, ai cũng nói hắn là quái vật. Hắn biết, chỉ cần hắn nổi giận, linh lực sẽ tăng lên rất nhanh, căn bản không nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Cách đây không lâu, trong lúc tức giận, hắn đã vô tình giết một đứa nhỏ trong gia tộc, từ đó về sau, gia tộc càng thêm chán ghét hắn. Nếu không có gia chủ và cô cô bảo vệ, có lẽ hắn đã bị người ta giết từ lâu rồi. Hắn từng hỏi mẫu thân vì sao mà hắn lại bị đối xử như vậy, nhưng mẫu thân cũng không nói cho hắn biết, chỉ bảo hắn cố gắng tăng tu vi.

Tần Ly thấy ánh mắt Liễu Hàn Vân đột nhiên có chút sâu xa, hiển nhiên hắn đã sắp lâm vào trầm tư. Nàng dừng bước chân, nàng vẫy tay trước mặt hắn: "Này, suy nghĩ cái gì vậy?"

Liễu Hàn Vân lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, hắn có chút giật mình, sau đó nói: "Ta sẽ tham gia thi đấu bài danh."

"Ta cũng tham gia, chờ mười ngày sau linh tạp tới tay, chúng ta cùng đi kiếm điểm tích phân!"

"Ừ."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến tiểu viện, nàng và Liễu Hàn Vân tách ra, Tần Ly đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào sân, nàng đã thấy Minh Dạ ngồi trên ghế đá, mặt nạ đã được cởi bỏ, hắn ngồi đối diện nàng. Thiếu niên lạnh như băng của ba năm trước nay lột xác càng thêm hoàn mỹ, giống như gương mặt của thần được mặt trời bao phủ càng thêm chói mắt. Đôi mắt hắn hơi híp lại, ánh sáng trong mắt lóe lên đằng sau lớp lông mi dài, bộ dáng suy tư khiến Tần Ly thêm sợ hãi.

HIện tại nàng cũng biết vì sao hắn lại lấy mặt nạ che lại, gương mặt này thật sự rất mê người, quả thực có thể nói là: nam thông nữ ăn. Cho dù là Vệ Khanh cũng kém hắn không ít.

Minh Dạ thấy Tần Ly đẩy cửa đi vào thì ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Ngươi đã trở lại rồi?"

Kỳ thực khi nãy hắn đã nghe thấy thanh âm của nàng, lại biết thì ra con ruồi kia ở cách vách, điều này làm cho hắn khó chịu. Hắn còn tự hỏi: vì sao mình lại để ý nữ nhân không tim không phổi này?

Tần Ly không quên hành vi tự tiện của hắn trước khi nàng ra khỏi học viện, lại nghe được câu hỏi của hắn, nàng thuận miệng cự lại: "Hình như nơi này là chỗ ở của ta, không có ta cho phép, ai cho ngươi vào đây?"

"Còn giận sao? Ba năm không gặp, ngươi không thể đối với ta tốt một chút được sao? Được rồi, ta thừa nhận hành vi của ta có chút không ổn, ta có thể giải thích." Đôi mắt Minh Dạ ảm đạm, đôi môi hồng mỏng bạc gắt gao mím lại, có chút u oán, cũng có chút ủy khuất.

Tần Ly nhướng mày nhìn hắn, nam nhân này vậy mà biết nàng là loại người chỉ thích ăn mềm không ăn cứng. Nhìn hắn bày ra bộ dạng này, nàng quả thực không thể nào giận hắn nổi. Nàng liếc nhìn hắn một cái, rồi vào phòng lấy bộ trà cụ ra, đặt lên bàn đá bắt đầu pha trà, cũng không mở miệng đuổi hắn đi.

Tần Ly có thói quen uống trà, chính xác hơn là nàng thích pha trà. Pha trà có thể làm cho tâm tình nàng bình thản, có thể tu tâm dưỡng tính. Rót cho mình một chén, rồi lại đưa cho Minh Dạ một chén.

Minh Dạ cầm lấy chén trà, hớp một ngụm nhỏ, cảm thán: "Rất thơm, không ngờ nữ nhân nàng còn biết pha trà, hơn nữa tay nghề rất tốt."

"Những gì ngươi chưa biết còn rất nhiều, đừng bày ra bộ mặt ngươi rất hiểu ta. Trần lão hiện giờ đang ngụ ở Liên Minh Luyện Dược Sư, trong ba năm này, Trần lão đã giúp ta rất nhiều. Biết ngươi đến, người nhất định sẽ rất cao hứng, mai ta mang ngươi đi gặp người."

"Ân, được."

"Hiện tại, ta là đệ tử tinh anh của Nguyệt Diệu học viện, đương nhiên là ở tiểu viện trường này. Nữ nhân, ta còn chưa nói với nàng, ta với nàng hiện tại là hàng xóm." Minh Dạ quan sát vẻ mặt của Tần Ly, trong lòng có chút thích thú.

Tần Ly bĩu môi nói: "Nếu không còn việc gì nữa thì ngươi về đi, ta muốn tu luyện một chút. Một tháng sau học viện có bài danh thi đấu, ta còn muốn tiến vào mười người đầu tiên. Đúng rồi, ngươi có tham gia thi đấu bài danh không?"

Nếu Minh Dạ tham gia thi đấu bài danh, thì tương đương với việc cơ hội của nàng đã nhỏ lại còn bị chia ra, nhưng nếu hai võ tông kia bị bài trừ, như vậy cơ hội nàng thành công là rất cao.

"Nàng nghĩ ta muốn tham gia sao? Cái Minh Tưởng trì kia ta còn không có để ý đến. Được rồi, không quấy rầy nàng nữa, ta về đây, ở thêm cũng chỉ khiến nàng phiền chán mà thôi." Minh Dạ chậm rãi ra khỏi tiểu viện của Tần Ly.

Tần Ly đóng cửa cẩn thận, sau đó nàng bước vào phòng rồi tiến vào Huyền giới. Nàng đến dược viên hái một chút dược liệu chuẩn bị luyện dược. Hiện tại nàng muốn luyện chế lục phẩm đan dược, nếu thành công nàng sẽ trở thành luyện dược tông sư. Sau khi trở thành luyện dược tông sư, chỉ cần không ngừng luyện tập thì không bao lâu thời gian nữa, nàng sẽ tấn chức huyền linh tông. Chờ tiến cấp, là nàng đã có thể thử thu thập huyền hỏa. Nguyên liệu luyện chế Băng Cơ đan còn thiếu hai loại, hai ngày này nàng đã đi khắp nơi trong thành tìm kiếm, phạm vi ngoài thành nàng để cho bọn Tần Như Phong săn lùng, việc gom góp cho đủ dược liệu cũng không phải là rất khó. Ngoại trừ Băng Cơ đan, nàng còn đáp ứng cho bọn Phượng Tiêu mỗi người một viên Long Tức đan, cho nên nàng nhất định phải mau chóng luyện thành lục phẩm đan dược.

Tần Ly hái vài loại thảo dược, chuẩn bị luyện chế lục phẩm đan dược – Tấn Tông cấp.

Lúc này, Khuynh Nhan xuất hiện, dùng bản hỏa của mình để châm dược đỉnh: "Sinh mệnh chi tinh đã trở về với nhân gia, dùng bản hỏa của nhân gia để luyện dược, xác suất thành công tăng lên rất nhiều, hơn nữa phẩm chất đan dược cũng tốt hơn rất nhiều. Mặt khác, hôm nay nghe lão ngoan đồng kia nhắc tới Minh Tường trì, nhân gia dường như đã cảm nhận được Tinh lọc chi tinh đã ở đâu rồi."

"Tinh lọc chi tinh?" Tần Ly không ngờ Tinh lọc chi tinh sẽ xuất hiện ở nơi này, những nghĩ đến công hiệu thần kỳ của Minh Tưởng trì, thì sự kiện này hoàn toàn có thể xảy ra.

Khuynh Nhan gật đầu: "Cho nên người nhất định phải tiến vào hàng ngũ mười người đầu tiên, nếu không ngươi lại phải chờ thêm một năm."

Tần Ly khẽ thả một hơi dài, thả loại dược liệu đầu tiên vào dược đỉnh, sau đó tiếp tục phóng loại thứ hai.

"Ngươi làm vậy không được, lục phẩm đan dược và ngũ phẩm đan dược hoàn toàn không giống nhau, phải xử lý tạp chất từng loại một. Nếu ngươi dung hợp dược liệu trước khi xử lý tạp chất thì đống dược liệu này sẽ bài xích lẫn nhau." Khuynh Nhan nói.

Nghe lời Khuynh Nhan, Tần Ly bắt đầu tiến hành bài trừ tạp chất và tinh luyện dược liệu. Tuy rằng nàng đã vô cùng cẩn thận nhưng nàng vẫn thất bại ở bước dung hợp dược liệu.

Khuynh Nhan vỗ bả vai của nàng, an ủi: "Đừng nôn nóng, rồi sẽ thành công thôi."

Tần Ly cũng biết mình sẽ không thành công trong lần đầu tiên, nhưng nàng lại sửng sốt trước độ khó của lục phẩm đan dược. Nàng rửa sạch dược đỉnh, mượn lửa của Khuynh Nhan, rồi tiếp tục luyện chế đan dược.

Lúc này, nàng khống chế lửa càng thêm cẩn thận, rồi vô tình nàng lại hiểu thêm một tầng về cách khống chế linh lực, việc luyện chế cũng thuận buồm xuôi gió hơn. Nhìn thấy nước thuốc màu vàng kim bắt đầu cô đặc, cuối cùng xoáy lại thành hai viên nước tròn, biểu tình Tần Ly càng thêm chuyên chú. Mùi hương của thuốc tỏa ra nồng đậm lan tỏa tứ phía của căn phòng, Khuynh Nhan đưa bình nhỏ lại gần Tần Ly, nàng nhẹ nhàng nâng đan dược bỏ vào.

"Không ngờ mới hai lần đã thành công, lửa của ngươi thật đúng là đồ tốt, hơn nữa lại là Tấn Tông đan hàng cực phẩm." Tần Ly cầm lấy bình nhỏ chuẩn bị đi tu luyện. Mỗi lần luyện dược xong, linh lực trong cơ thể sẽ lưu chuyển vô cùng sinh động, tu luyện sẽ nhanh hơn một chút.

Hiện tại, Huyền Hỏa Quyết của nàng đã tu luyện đến trọng thứ ba tầng thứ chín, sắp tiến đến trọng thứ tư, xem ra chỉ cần nàng tấn chức huyền linh tông là có thể bắt đầu học tập linh kỹ của trọng thứ tư.

Tuy rằng bây giờ nàng là đại huyền linh sư đỉnh phong, nhưng nàng cũng chỉ vừa mới đạt đến tu vi này, cũng chưa chạm tới bình chướng. Nàng khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục trau chuốt cho từng sợi linh lực, làm cho chúng càng thêm tinh thuần.

Nàng tu luyện khoảng mười ngày theo thời gian của Huyền giới thì thu tay nghỉ ngơi, sau đó thấy Phượng Tiêu lôi kéo Lam U luận bàn, nàng nảy sinh tò mò nên qua nhìn xem. Nàng đã xem qua Phượng Hoàng Thiên Hỏa của Phương Tiêu, uy lực không phải mạnh bình thường, Lam U chưa từng được các trưởng bối hướng dẫn nên không ai có thể nhìn ra chiêu hắn dùng là chiêu gì.

Độ cứng thân thể và tốc độ của huyền linh thú đều vượt trội hơn nhân loại, chúng dùng răng nanh hoặc móng vuốt để công kích. Nhưng cấp bậc thánh thú trở lên đã có khả năng tu luyện năng lực đặc biệt, có thể xưng là thú kỹ. Mà huyền linh thú đặc biệt như Lam U và Phượng Tiêu khi sinh ra đã có kỹ năng thiên phú. Bạch Diễm cũng là huyền linh thú đặc biệt nên khi nó thăng cấp thánh thú thành công cũng có thiên phú kỹ năng.

"Hai người các ngươi muốn luận bàn thì luận bàn nhưng không được phá hủy bất kì thứ gì trong không gian này dù là vật nhỏ nhất." Hai huyền linh thú này không hề đơn giản nên Tần Ly không thể không lên tiếng nhắc nhở.

Không chờ Tần Ly dứt lời, Phượng Tiệu đã khởi động, toàn thân Phượng Tiêu được bao phủ bởi lửa, Tần Ly chưa kịp hoàn hồn thì hư ảnh của một con phượng hoàng rực rỡ xuất hiện nhanh chóng xé cơn gió đang gào thét mà đánh úp về phía Lam U. Lam U cũng không dễ bắt nạt, tóc dài màu xanh không gió mà lay động, linh lực màu xanh nhanh chóng bao trùm toàn thân, sau đó một con rồng xanh xuất hiện bay nhanh về phía con phượng hoàng phía đối diện. Hai cỗ linh lực va chạm nhau làm không gian Huyền giới chấn động kịch liệt.

Tần Ly trong lòng âm thầm lo lắng. Khuynh Nhan đến cạnh nàng và nói: "Không cần lo lắng, hai chúng nó còn chưa phải thần thú chân chính, chúng nó còn chưa có cái năng lực phá hỏng không gian này."

"Vậy ngươi chú ý chúng nó một chút, đừng để chúng nó làm nhau bị thương, ta ra ngoài trước." Tần Ly lắc đầu ra khỏi Huyền giới.

Tần Ly nhìn sắc trời vẫn còn sớm nên nàng muốn đến xem phòng tu luyện mà Vệ Khanh đã nhắc đến. Nhưng vừa bước ra khỏi sân, nàng liền cảm nhận được một cỗ linh lực đang kịch liệt dao động ở viện bên cạnh.

Nàng mở cửa bước ra thì nhìn thấy Minh Dạ cũng đi ra từ viện của hắn, trên mặt mang mặt nạ bạc. Tần Ly hỏi: "Ngươi cũng nghe thấy động tĩnh?"

"Không ngờ tiểu tử này lại tấn chức nhanh như thế, nhưng dựa theo tình hình nhày thì có vẻ hắn sẽ khó phá tan bình chướng kia. Trong nửa canh giờ nữa nếu hắn vẫn không phá được, e rằng sẽ nổ banh xác mà chết." Ngữ khí Minh Dạ vô cùng bình thản như đang nói về việc nhà hôm nay làm thế nào, không có một chút nóng vội.

Tần Ly lại không như vậy, tuy rằng nàng không phải quá quen thuộc với Liễu Hàn Vân, nhưng dù sao bọn họ cũng đã từng cùng nhau vượt qua ảo cảnh, bây giờ cũng có thể xem là bằng hữu. Vừa nghe thấy hắn có khả năng không phá được bình chướng, trong lòng có chút sốt ruột, nàng nhanh chóng bước vào viện của hắn.

Cửa viện hắn không đóng, chỉ khép hờ, nàng đẩy nhẹ cửa ra, đi đến trước cửa nhà, nàng đưa tay mở nhưng cửa đã khóa, sợ làm phiền hắn tu luyện nên cũng không gọi tên hắn, nàng nhẹ nhàng vận khởi linh lực mở cửa phòng ra.

Gương mặt Minh Dạ sau chiếc mặt nạ đen dần, nhìn thấy Tần Ly quan tâm Liễu Hàn Vân thế này, trong lòng hắn xoẹt qua vô số toan tính. Hắn càng ngày càng chướng mắt Liễu Hàn Vân, nếu không phải sợ Tần Ly hận hắn, hắn thật sự muốn dùng một chưởng kết liễu tiểu tử này.

Tần Ly vừa mở cửa nàng liền thấy gương mặt vốn đã tái nhợt của Liễu Hàn Vân nay càng thêm trắng bệch, mồ hôi không ngừng rơi xuống từ trán hắn, quần áo đều đã ướt sũng. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, biểu tình vô cùng đau đớn. Nhiều mảnh sứ nhỏ nằm rải rác trên mặt đất, xem ra hắn đã uống Tấn Tông đan, cho dù vậy hắn vẫn không thành công phá tan tầng bình chướng kia.

Tần Ly lấy Tấn Tông đan nàng vừa mới luyện chế nhét vào miệng của Liễu Hàn Vân. Viên đan dược vừa cho vào miệng đã lập tức tan ra, linh lực vốn đã cạn kiệt nay lại nhanh chóng dày lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy một vầng sáng linh lực mỏng manh lởn vởn quanh thân hắn. Linh lực lay động trong không khí bắt đầu không ngừng tụ lại, sau đó điên cuồng bay vào người hắn.

"Nàng thực sự bỏ được, một viên Tấn Tông đan cực phẩm như vậy...ai... tiện nghi cho tiểu tử này." Minh Dạ bĩu môi, giọng nói phát ra vị chua nồng đậm.

Tần Ly trừng mắt nhìn hắn, quay đầu lại nhìn Liễu Hàn Vân nói: "Một viên đan dược thôi mà, hết thì có thể luyện chế tiếp. Dù sao hắn cũng là bằng hữu của ta, làm sao ta có thể nhìn hắn nổ tan xác mà chết?"

"Nàng với hắn quen nhau mới bao lâu mà đã thành bằng hữu? So với hắn, ta biết nàng sớm hơn, vậy ta có được tính là bằng hữu của nàng không?"

"Thật ra ta vốn đã nhận ngươi làm bằng hữu, nhưng hiện tại ta lại đang đắn đo một chút."

"Nàng...Nữ nhân này, tức chết ta."

Ngay lúc hai người đang đấu khẩu không ngừng, Liễu Hàn Vân đã mở mắt. Thật ra, lời nói của bọn họ hắn đều nghe được, khi biết mình nuốt Tấn Tông đan cực phẩm của Tần Ly luyện chế, ánh mắt hắn nhìn Tần Ly càng thêm nhu hòa.

Sắc mặt Minh Dạ đã có thể so với đáy nồi, hắn cố nén xúc động muốn giết Liễu Hàn Vân, hắn xoay người ra khỏi phòng. Hắn sợ mình nhịn không được sẽ động thủ. Hắn biết, chỉ cần hắn ra tay, tiểu tử này sẽ không sống được.

"Cảm ơn." Thanh âm Liễu Hàn Vân không cao, nhưng tình ý bao hàm bên trong cũng nồng đậm hơn vài phần.

"Cảm tạ cái gì, ngươi cũng thật là, ngươi tấn chức sao không nhờ ai hộ pháp? Nếu ta không có ở đây thì ngươi có biết tình trạng của ngươi nghiêm trọng thế nào không?" Tần Ly thấy hắn đã ổn, tim treo tới cổ mới dần hạ xuống.

Liễu Hàn Vân không nói gì, mấy ngày nay, hắn đã ẩn ẩn có cảm giác chạm tới tầng bình chướng kia, hôm nay đột phá cũng là ngoài dự kiến của hắn. May mắn hắn luyện chế thành công Tấn Tông đan vài ngày trước, nhưng không ngờ hắn cũng không đột phá thành công. Nếu vừa rồi thật sự tan xác mà chết, có lẽ đối với hắn là một sự giải thoát. Nhưng nghĩ lại, vậy mà cũng có người không đành lòng nhìn hắn chết, cũng có người lo lắng cho hắn. Dần dần trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh Tần Ly, hình ảnh chuyển qua càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhiều. Có cười, có tức giận, có lạnh lùng, có chính nghĩa, có tà khí. Chợt nghĩ lại, lúc nãy nghe thấy thanh âm của Tần Ly, hắn còn tưởng đó là ảo giác, không ngờ lại là sự thật.

Ánh mắt Liễu Hàn Vân quá mức nhu hòa, Tần Ly không nhịn được nhíu mày. Nàng bắt đầu hiểu được Liễu Hàn Vân quái dị là vì sao, né tránh ánh mắt hắn, nàng nói: "Được rồi, ngươi vừa mới tấn chức, tốt nhất nên củng cố tu vi một chút, không có việc gì thì ta về trước."

Liễu Hàn Vân cũng không có giữ Tần Ly ở lại, mà nhắm mặt tiến vào trạng thái tu luyện. Tần Ly vừa ra đến cửa thì thấy Minh Dạ đang đứng ở ngoài chờ.

"Ngươi còn chưa đi sao? Ta chuẩn bị đi xem phòng tu luyện, ngươi có đi cùng không?"

Minh Dạ tự động xem nhẹ câu hỏi đầu tiên của nàng, nói: "Nữ nhân, ngươi đúng thật là liều mạng!" Nói xong, lấy hai viên linh quả từ không gian giới chỉ nói: "Đây là hai Thanh Nguyên quả, có lợi đối với việc tăng tu vi của ngươi."

Tần Ly nhìn hai quả trong suốt màu xanh, trong lòng giật mình. Trong Cổ Vận Đan Thư, ngoại trừ dược liệu và phương thuốc dân gian cao cấp, còn có tin tức của linh quả quý. Bởi vì luyện chế đan dược cao cấp đôi khi cũng cần linh quả làm thuốc dẫn. Nàng đã thấy qua Thanh Nguyên quả trong quyển đan phương này.

So với Bích Linh quả nàng trồng trong Huyền giới, Thanh Nguyên quả càng thêm quý hiếm, huyền linh sư cấp bậc càng cao, thì công dụng của loại linh quả này càng lớn. Chỉ cần ăn một quả, nàng có thể sẽ đột phá trong nay mai.

"Minh Dạ, cảm ơn ngươi." Tần Ly không ngờ hắn có thể cho nàng loại quả quý hiếm này mà sắc mặt không một chút thay đổi. Nếu nói trong lòng nàng không có một chút cảm giác thì đó là nói dối, trừ bỏ cảm kích, trong lòng nàng còn tiết ra một chút cảm động.

"Đừng quá cảm động, bản thiếu cũng hi vọng nàng có thể nhanh chóng mạnh lên. Quả thực bây giờ thực lực nàng quá kém, ta xem không nổi nữa mới tiện tay giúp nàng."

Tần Ly nhịn không được trừng mắt nhìn hắn, cái con người này nói chuyện thật là không dễ nghe, thời điểm nàng cảm động, hắn luôn tạt thêm chậu nước lạnh. Tuy rằng biết hắn muốn mình có thể mạnh như hắn, không muốn mình thua thiệt, nhưng cho dù là ai nghe câu này cũng không thể nào thoải mái cho được.

Đang định đưa hai quả này vào Huyền giới thì nàng bị Minh Dạ cản lại: "Nàng nhanh chóng ăn nó đi, nếu không ta cũng không biết kẻ nào khác lại chiếm tiện nghi của ta. Nàng tấn chức, bản thiếu hộ pháp cho nàng."

Tần Ly bĩu môi, nàng hiểu hắn đang ám chỉ cái gì: "Về tiểu viện của ta đi."

Hai người quay trở về tiểu viện của Tần Ly, Tần Ly nuốt hai Thanh Nguyên quả trước con mắt nhìn chăm chú của Minh Dạ. Nàng lập tức cảm thấy linh lực trong cơ thể bắt đầu tăng vọt, có vẻ như trái cây này bắt đầu bộc phát công dụng của chúng. Vỏn vẹn thêm nửa canh giờ, nàng cảm thấy tu vi của mình bắt đầu có dấu hiệu vươn lên, cảm giác dòng linh lực bắt đầu tạo áp lực lên tầng lá chắn.

Tần Ly trở về phòng, khoanh chân ngồi trên giường, lấy viên Tấn Tông đan còn lại ăn, chuẩn bị tấn chức huyền linh tông.

Minh Dạ ngồi đối diện nhìn nàng chằm chằm. Thở dài trong lòng, không biết mình giúp nàng tấn chức nhanh như vậy là tốt hay là xấu. Nhưng việc đã thành rồi thì có trốn cũng không thoát, hắn đã muốn nàng sau này ở cùng một chỗ với hắn thì hắn nhất định phải chấp nhận con đường này sẽ không dễ đi. Hắn không thể lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh nàng như lúc này được, cảnh giới của nàng cao hơn được chút nào thì hắn bớt lo được chút nấy.

Tần Ly cảm giác kinh mạch toàn thân của nàng đều đã bị linh lực xé rách, không hề biết Minh Dạ ngồi đối diện đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện tương lai rất xa. Nàng cắn chặt hai hàm răng, hai tay gắt gao nắm lại, nàng chợt nhận ra tấn chức huyền linh tông quả thật rất khó khăn. Nàng không biết Liễu Hàn Vân thật ra là được nhiều hơn mất, nhưng bản thân nàng tốn không ít khí lực để đối phó với sự đau đớn do linh lực xé rách kinh mạch để lại.

Kinh mạch không ngừng nở to rồi co lại, sự đau đớn đó không phải người bình thường có thể chịu được, đầu Tần Ly đổ đầy mồ hôi. Tấn Tông đan đã hòa tan vào cơ thể nàng, dòng nước màu vàng xuất hiện và luân chuyển trong cơ thể nàng, rồi nhanh chóng bao bọc lấy linh lực, đồng thời chữa trị kinh mạch tổn thương từng chút một. Lúc này, các sợi linh lực chưa được bao bọc lại một lần nữa điên cuồng khởi động, đồng loạt đánh mạnh vào tầng bình chướng không thể phá nổi, nước thuốc màu vàng lại một lần nữa di chuyển về phía bình chướng, kéo theo linh lực mà nó đã bao bọc rồi cùng với những sợi còn lại đánh vào tầng bình chướng, làm cho bình chướng bạc màu đi.

Minh Dạ nhìn bộ dạng thống khổ của Tần Ly mà không giúp được gì, lông mày bắt đầu cau lại.

Tần Ly biết tinh thần này nhất định phải kiên định, tuyệt đối không được lơi lỏng dù chỉ là một chút, nếu không có thể sẽ thất bại. Nàng lại một lần nữa điều động linh lực, chịu đựng đau đớn mà phóng mạnh linh lực ra. "Oanh" một tiếng, màng chắn rốt cuộc cũng bị phá tan, linh lực màu bạc bắt đầu cọ rửa kinh mạch, kinh mạch lại được mở rộng hơn một chút.

Nàng cảm thấy độ cứng của thân thể mạnh hơn lúc trước nhiều lắm, linh lực trong cơ thể dường như dùng mãi không hết, linh hải cũng lớn hơn gấp đôi so với lúc trước. Không chỉ có vậy, thính giác của nàng dường như cũng được tăng cường, nàng có thể nghe vô cùng rõ ràng trong phạm vi năm dặm xung quanh nàng. Đây là sự khác biệt giữa đại huyền linh sư và huyền linh tông ư? Chỉ cách nhau có một bước mà đẳng cấp quả thực xa nhau vạn dặm.

Tần Ly cũng không lập tức mở mắt, nàng bắt đầu khai thông linh lực trong cơ thể, củng cố tu vi. Khiến tất cả sợi linh lực còn đang dao động an tĩnh lại mới mở mắt.

"Thế nào? Cảm giác thế nào?" Minh Dạ thấy sắc mặt Tần Ly hồng nhuận trở lại mới an lòng xuống, mỉm cười, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thăm nàng.

"Cũng không tệ lắm, để cảm tạ ngươi cho ta linh quả, còn giúp ta hộ pháp, buổi tối hôm nay ta mời ngươi ăn cơm, thế nào? Nhưng ta cũng muốn gọi thêm mấy người bằng hữu của ta đi, không thành vấn đề chứ?"

Khóe miệng Minh Dạ co giật, không biết phải nói sao cho phải. Nghe thấy nữ nhân này muốn mời mình ăn cơm, tâm tình lập tức lên mây, thế nhưng nàng lại mời thêm nhiều người thừa như vậy, tâm tình hắn như rơi xuống đáy cốc.

"Ngoài cửa tụ tập không ít người nha! Xem ra tất cả đều nghe được động tĩnh ở nơi này." Tần Ly phát hiện trước cửa tiểu viện của nàng tụ tập không ít người.

Kỳ thật cũng có trách bọn họ nhiều chuyện, chẳng qua là trong một ngày hôm nay mà có thêm hai huyền linh tông liên tục xuất hiện, tự nhiên nó sẽ trở thành tin tức oanh động. Tông cấp cũng không phải là rau cải trắng đâu đâu cũng có, cả học viện cũng chỉ có trên dưới mười người, đại bộ phận lại là võ tông, huyền linh tông vô cùng quý hiếm. Huống hồ nàng và Liễu Hàn Vân còn chưa phải là học viên chính thức, tự nhiên sẽ lôi kéo rất nhiều sự chú ý.

Tần Ly cùng Minh Dạ ra khỏi tiểu viện, nhìn thấy có rất nhiều người đứng cách đó không xa nhìn về phía tiểu viện của nàng, trong đó có cả những người nàng quen biết lẫn không quen biết. Đứng ở ngay trước cửa tiểu viện có Vệ Khanh, Hàn Hi Bạch, Nguyệt Diệu Thần và cả Liễu Hàn Vân vừa mới tấn chức xong. Ngay cả Lam Tiêu Tiêu và bọn người Tần Nguyệt bên kí túc xá cũng đang chạy tới.

"Tần đệ, không tưởng tượng được đệ lại tấn chức nhanh như vậy, chúc mừng chúng mừng!" Vệ Khanh không nén nổi kinh ngạc mở miệng nói trước.

Hàn Hi Bạch cũng nói: "Đúng vậy tiểu huynh đệ, thật sự chúc mừng đệ, xem ra tối nay phải ăn mừng một chút."

Tần Giác và Tần Nguyệt rất hiểu Tần Ly, không đến mười tuổi đã bắt đầu tu luyện, trong thời gian ba năm đi ra ngoài thực lực bạo tăng, thời điểm đến học viện cũng đã là đại huyền linh sư đỉnh phong. Mới trôi qua một ngày ở học viện, nàng lại tấn chức, khiến người làm ca ca tỷ tỷ như bọn họ bị đả kích nặng nề.

Lam Tiêu Tiêu chạy tới, môi cong lên: "Tần Ly, ngươi thật sự rất biết cách đả kích người khác, sau này ta chỉ có thể dựa vào ngươi, nếu người khác bắt nạt ta, ngươi phải đứng ra bảo vệ ta."

Trong lòng Minh Dạ buồn bực vô cùng, một tên Liễu Hàn Vân đã khiến cho hắn khó chịu, hiện tại vài tên nam nhân có ý đồ bất lương nhảy ra, càng khoa trương hơn là còn có nữ nhân quấn lấy nàng, hắn thật sự muốn dùng một chiêu đánh bọn họ bay ra xa vạn dặm.

"Được rồi, để ăn mừng, tối nay ta mời cơm mọi người. Ta giới thiệu với mọi người một chút, đây là bằng hữu của ta, Minh Dạ. Minh Dạ, bọn họ đều là ca ca kết nghĩa của ta, Lam Tiêu Tiêu và Liễu Hàn Vân cũng là bằng hữu. Về phần hai người kia, ngươi cũng biết bọn họ, là ca ca của ta – Tần Giác và tỷ tỷ – Tần Nguyệt." – Tần Ly cảm nhận được tâm trạng của Minh Dạ biến hóa, không biết vì sao hắn không vui. Hiện tại nàng giới thiệu hắn cho mọi người, hẳn là sẽ ổn đi.

Tần Nguyệt trợn mắt, vỗ trán nói: "Trách không được ta luôn cảm thấy thanh âm của hắn ta đã nghe qua ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ ra hắn là ai, thì ra là Minh Dạ thiếu gia. Ba năm trước hắn lặng lẽ rời đi, gia gia còn tưởng chúng ta chiêu đãi các ngươi không đủ chu đáo."

Minh Dạ nhìn về hướng Tần Giác và Tần Nguyệt gật đầu xem như đáp lại hai người.

"Vị bằng hữu này, vì sao ngươi lại đeo mặt nạ, không phải bị hủy dung đấy chứ?" Vệ Khanh thấy Minh Dạ đi ra từ tiểu viện của Tần Ly, trong lòng có chút mất hứng, lại thấy Minh Dạ mang bộ dáng không coi ai ra gì, càng thêm cảm thấy chướng mắt.

Khóe mắt Tần Ly có chút co giật, sợ Minh Dạ động thủ.

Đại ca à, ngươi nói lời này... tốt xấu gì cũng nên nhìn người trước mặt huynh là ai. Ba năm trước hắn đã là huyền linh tôn, khi đó nàng còn nhìn không ra tu vi của hắn cho đến khi hắn ngự không phi hành, hiện tại nàng rốt cuộc biết được tu vi của hắn là huyền linh tôn ngũ giai. Huynh chỉ là một võ tông tứ giai, nói lời đó không phải là đi tìm chết sao? Nếu hắn muốn giết huynh, ta không nhất định có thể ngăn cản được. Tần Ly oán thầm, trừng mắt nhìn Vệ Khanh một cái.

Quả nhiên khi Vệ Khanh vừa dứt lời, hơi thở Minh Dạ càng thêm lạnh lẽo. Tần Ly thấy thế liền nhanh chóng đứng trước người Minh Dạ, cười ha hả, nói: "Ha ha, nếu mọi người đã tụ tập đông đủ rồi vậy chúng ta thuận tiện xuất phát đi ăn cơm đi? Mọi người muốn ăn cái gì? Hôm nay ta mời!"

Vài đạo hơi thở cường đại ngang ngạnh áp bức Vệ Khanh, khiến hắn trụ không được mà lui hai bước. Tần Ly quan sát bốn phía, liền nhận ra đây là hắc y nhân hầu hạ xung quanh Minh Dạ đang ẩn nấp ở phụ cận. Nghe thấy lời nói của Vệ Khanh, bọn họ chuẩn bị động thủ.

Tần Ly nhanh chóng kéo Vệ Khanh rời khỏi vị trí. Bọn người Hàn Hi Bạch cũng cảm nhận được những luồng hơi thở mạnh mẽ, biểu tình trên mặt trở nên trầm trọng.

Lúc này, trong phòng viện trưởng, viện trưởng đang nghe Tô trưởng lão bất mãn đối với Minh Dạ, nói hắn ỷ vào tu vi cùng thân phận của hắn mà tác oai tác quái trong học viện, còn mang theo người lạ vào học viện.

Viện trưởng xem như lão nhân này không tồn tại, chỉ cần hắn không lung lạc được đệ tử của viện trưởng, hắn sẽ xem đám người đó là cái đinh trong mắt, loại chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra.

Tô trưởng lão đang còn thao thao bất tuyệt, thì cảm nhận được hai nguồn linh lực đang kịch liệt dao động ở khu tiểu viện. Biết có người tấn chức, nhất thời nảy sinh tò mò. Viện trưởng đoán hai người kia hẳn là Tần Ly và Liễu Hàn Vân, cũng lười nghe Tô trưởng lão nói, trực tiếp bay thẳng đến chỗ ở của Tần Ly và Liễu Hàn Vân nhìn xem.

Trực tiếp thả người vào không trung, chỉ chớp mắt một cái liền có mặt ở chỗ bọn người Tần Ly đang đứng. Viện trưởng nhìn Tần Ly và Liễu Hàn Vân đang đứng giữa đám người nói: "Tiểu đồ đệ, các con thật sự nháo quá lớn rồi!"

Tần Ly không biết phải làm sao, sớm biết sẽ kinh động nhiều người như vậy, nàng đã không tấn chức ở học viện rồi, làm cho ai cũng biết, chỉ chốc lát thu hút nhiều người không nói, ngay cả viện trưởng cũng kinh động đến.

"Sư phụ, chúng ta đang định ra ngoài ăn mừng một chút, lão nhân ngài muốn đi cùng không?" Tàn Ly hỏi.

"Ha ha, lão nhân ta sẽ không đi, các con chơi vui đi! Tiểu đồ đệ, tiếp tục cố gắng nhé, sư phụ xem trọng con!" Nguyệt Diệu Thương nói xong liền cười với Tần Ly.

Tần Ly cũng không muốn tiếp tục ở lại đây để mọi người nhìn như thú lạ. Cho nên kéo Tần Nguyệt đi, đồng thời giải khai mâu thuẫn giữa hai người bọn họ. Nàng thực sợ Minh Dạ sẽ không chế không được mà động thủ, nhìn bộ dáng Vệ Khanh ra vẻ không để ý chút nào, nàng liền cảm thấy đau đầu. Vốn là bữa cơm này mang ý ăn mừng, lại phải ăn trong nơm nớp lo sợ.