Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 3 - Chương 26: Thổ lộ tiếng lòng



Tần Ly thấy thái độ Minh Dạ vân đạm phong khinh, khoé miệng kéo lên, "Đây là bút tích của ngươi? Chỉ sợ Lôi gia chính là hoài nghi hai nhà Tô Liễu, cũng sẽ không động thủ. Hiện tại ba nhà tranh đấu, hai nhà khác sẽ như hổ rình mồi. Đừng quên còn có Nguyệt Diệu hoàng, hắn khẳng định sẽ không để yên cho ba nhà đấu đá."

Kỳ thực không cần đoán cũng biết, ngày hôm qua còn nói nếu Lôi Diệp Đào chết, hôm nay người đã không còn, không phải hắn thì có thể là ai? Nhưng nàng rất hiếu kỳ, Lôi Diệp Đào chết như thế nào?

Tần Ly tò mò hỏi: "Ngươi động thủ khi nào? Lôi Diệp Đào tuy rằng tu vi không cao bằng ngươi, nhưng Lôi gia hẳn là vẫn còn người tu vi cao hơn, nhưng làm sao một chút cũng không bị phát hiện?"

"Ai nói ta đi Lôi gia động thủ. Hôm qua trên đường ta nói với nàng, tự nhiên trước đó cũng đã hành động. Nàng đừng quan tâm nhiều như vậy, hiện tại ít nhất hai nhà Lôi gia và Tô Liễu không có tâm tư đến khó dễ nàng, nàng có thể an tâm thi đấu bài danh học viện!"

Minh Dạ làm sao không biết chỉ một Lôi Diệp Đào, không thể khiến ba nhà rơi vào cục diện không chết không ngừng, dù sao vẫn có rất nhiều thế lực nhìn chằm chằm! Nhưng Lôi Diệp Đào người này không thể tồn tại trên thế gian này, bởi vì hắn không cho phép. Lôi Nguyên Bác xem như là người thứ nhất, Lôi Diệp Đào là người thứ hai, Lôi gia phàm là người muốn hại Tần Ly, cũng đừng mong chạy trốn.

Tần Ly thầm lắc đầu, cười bản thân ngốc. Nàng nghĩ đến Minh Dạ là sao có thể không nghĩ được? Nam nhân này đều là vì nàng! Minh Dạ à Minh Dạ, ta nên làm gì với ngươi bây giờ? Nợ ngươi tình, còn không lấy gì trả đâu? Nàng hiện tại rất mù mịt, kiếp trước không trải qua yêu đương, lớn lên cùng phụ thân nghiêm khắc và mẫu thân cả ngày u buồn. Chỉ có thể nói, đối với tình yêu, nàng còn chưa sẵn sàng. Bây giờ có nhiều việc chờ nàng làm như vậy, trước vẫn là tăng tu vi quan trọng hơn.

"Được, bây giờ thật là thanh tịnh, có thể hảo hảo tu luyện chuẩn bị cho thi đấu bài danh." Tần Ly cười cười nói.

Minh Dạ đứng dậy nói: "Tốt lắm, tin tức đã nói cho nàng. Ta đi về trước."

Tần Ly nhìn bóng lưng Minh Dạ, tiêu cự có chút hư ảo. Hừm, không thể suy nghĩ lung tung, đi tu luyện. Tần Ly từ trên ghế đứng dậy, đi vào phòng của mình.

Lúc này, Lôi gia đang bao phủ mây đen mù sương. Lôi Ngạo Nghiên và mẫu thân nhìn bọn hạ nhân bố trí linh đường, cảm giác mọi chuyện tựa như giấc mộng. Ngày hôm qua Lôi Diệp Đào trở lại Lôi gia, đã gọi Lôi Ngạo Nghiên và phu nhân hắn tới đại khái nói một chút chuyện đã xảy ra. Cũng căn dặn các nàng xuất môn nên cẩn thận, chỉ sợ hai nhà Tô Liễu sẽ âm thầm động thủ. Trên dưới Lôi gia đều bị huấn thị một lần, làm cho bọn họ tỉnh ngủ một chút, đừng bị hai nhà Tô Liễu ám toán. Hiện tại tam gia đã bị bắt giữ, nếu lúc đó không có hai gia tộc khác ở đấy, lúc này chỉ sợ đã phát sinh chính diện xung đột. Không nghĩ ngày hôm qua vừa nói xong, ngày hôm nay Lôi Diệp Đào đã chết.

Lôi gia hiện tại bị vây trong trạng thái hoang mang, lo sợ, cũng chỉ có thể dựa vào Lôi Diệp Lâm đến làm chủ. Trong nhà phát sinh chuyện lớn như vậy, Lôi gia thượng lượng một chút chuẩn bị đi mời Lôi Diệp Lâm xuất quan sớm.

Tần Ly biết tin Lôi Diệp Đào chết không bao lâu, những gia tộc khác cũng biết tin. Tô Bằng cùng Liễu Nguyên cũng rất muốn Lôi Diệp Đào chết nhưng bọn họ biết không phải mình động thủ. Tuy rằng chưa có làm rõ ràng tình huống, cũng biết hiện tại quan hệ giữa ba nhà càng thêm không thể vãn hồi. Bọn họ hạ lệnh cưỡng chế mọi người trong nhà giảm bớt đi lại, xuất môn đều phải xin phép. Một khi ba gia tộc xuất hiện vấn đề gì, chỉ sợ hai gia tộc kia ngồi không hưởng lợi.

Lại một ngày đi qua, hôm nay khoá học không nhiều lắm, chỉ có một tiết buổi sáng. Tần Ly định về tiểu viện, đã bị Nguyệt Diệu Thần và Hàn Hi Bạch kêu lại.

"Ly nhi, muội biết không, Lôi Diệp Đào đã chết! Chúng ta vừa mới thu được tin tức. Vốn ca ta bọn họ buổi tối ăn cơm ở Thiên Hương Cư, hiện tại xem ra bị hủy. Lôi Ngạo Đình bị gọi về Lôi gia, tuy rằng hắn không thích thúc thúc kia nhưng không có biện pháp. Chúng ta đều bị lệnh cưỡng chế không được rời học viện, không biết hắn chết thế nào. Đúng rồi, ca ta ở tiểu viện, buổi tối ta giới thiệu cho muội nhận thức." Hàn Hi Bạch nói.

Tần Ly biết trong đó có nội tình, cũng không thể nói ra. Tuy rằng Lôi Diệp Đào chết, hai nhà Tô Liễu có hiềm nghi lớn nhất nhưng hai nhà còn lại cũng không thoát khỏi hiềm nghi. Tần Ly gật đầu: "Được, tối gặp đi!"

Giữa trưa, sau khi ăn cơm, Tần Ly đi phòng tu luyện, trực tiếp lên tầng hai, lựa chọn một phòng trống bước vào. Nàng như ngày thường tu luyện trên đài cao, tìm kim linh tạp bắt đầu tu luyện. Hiện nay nàng đã tấn chức đến huyền linh tông nhất giai, hiện tại nàng phải đồng thời chống lại uy áp hai huyền linh tông nhất giai trong linh quang màng. Qua một đoạn thời gian nàng cảm thấy mình dần thích ứng trong uy áp. Nếu là người bình thường, tình huống hiện tại đã đủ, nhưng nàng muốn khiêu chiến một chút. Nàng giải trừ linh quang màng, tính toán lên tầng ba nhìn xem.

Vài đệ tử chuẩn bị tu luyện ở tầng hai, thấy Tần Ly hướng tầng ba đi tới, đều thập phần khiếp sợ.

"Oa, ngươi nhìn thấy không? Nữ sinh kia nghe nói là tân sinh, mấy hôm trước đem Lôi Ngạo Thanh đánh tàn phế!"

"Xem ra người ta cũng không cao ngạo, tu luyện khắc khổ như vậy! Chúng ta uy áp ở tầng hai còn không chịu được trong thời gian dài, người ta là đi về phía tầng ba!"

"Đừng hâm mộ, hâm mộ cũng vô dụng thôi. Đi thôi, chúng ta cũng cố lên, hảo hảo tu luyện!"

Tần Ly không biết là, trong khoảng thời gian nàng đến tu luyện phòng, không ngừng khiến cho đệ tử tin phục, lại dẫn đến một trận tu luyện triều dâng (ý là đông đệ tử đến đây tu luyện). Lão sinh (đệ tử lâu năm) không phục thực lực của nàng, tân sinh lại hâm mộ thực lực của nàng, làm cho người đến tu luyện phòng tu luyện càng ngày càng nhiều.

Tần Ly đi đến tầng ba, rõ ràng nàng cảm thấy linh lực ở đây nồng đậm hơn tầng khác, áp lực phải chịu cũng lớn hơn. Nàng lên đài cao, linh quang màng chụp xuống, uy áp liền hạ xuống. Vốn cho rằng song trọng uy áp (hai uy áp) đã thành thói quen, giờ thêm nhất trọng cũng không có vấn đề gì lớn, không ngờ so với tưởng tượng của nàng hoàn toàn không giống nhau!

Uy áp hạ xuống, ép nàng tới có chút không thở nổi, ngồi cũng không vững. Phía sau lưng thừa nhận uy áp, dần dần đi xuống, nàng nhanh chóng triệu tập linh lực, hai đấm nắm chặt, nỗ lực ngồi thẳng sống lưng. Lúc này thân thể chịu xé rách không có chuyển biến tốt, mà còn mãnh liệt hơn, trên mặt mồ hôi không ngừng tích tụ. Xem ra bản thân hiện tại với tam trọng uy áp vẫn chưa thể thích ứng, lắc lắc đầu, cắn môi kiên trì.

Từng giây từng phút trôi qua, nàng cảm thấy bản thân đã đến cực hạn. Biết mình không thể nóng vội, vì thế giải trừ linh quang màng.

Ra khỏi phòng tu luyện, nàng hít sâu một chút. Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, liền về tiểu viện chờ, đỡ phải một lát Hàn Hi Bạch bọn họ không tìm thấy nàng.

Tần Ly ngồi chờ trong tiểu viện, không bao lâu, Hàn Hi Bạch bước vào, "Ly nhi, muội ở đây à? Muội đi kêu mấy người Tần Nguyệt, Lam Tiêu Tiêu cùng đến, vừa lúc ca ca ta cũng ở đây, huynh ấy rủ mọi người đi nhà ăn ăn cơm."

"Được!" Tần Ly nói xong, đi kêu bọn người Lam Tiêu Tiêu tới.

Đám người Tần Nguyệt và Lam Tiêu Tiêu đi đến tiểu viện, mấy người Hàn Hi Bạch và ca ca hắn cũng đi tới. Hàn Hi Tuấn và Hàn Hi Bạch năm phần tương tự, cũng thập phần anh tuấn.

Mấy người đến nhà ăn, cùng tiến vào nhã gian lầu hai. Chọn đồ ăn ngon, bữa này là Hàn Hi Tuấn mời.

"Hàn đại ca, muội có thể gọi huynh như vậy huynh? Huynh kể một chút chuyện khi các huynh lịch lãm đi, muội rất muốn nghe!" Chờ thức ăn đem lên, Tần Nguyệt đề nghị nói.

Lam Tiêu Tiêu và Nguyệt Diệu Hinh cũng rất có hứng thú, ồn ào muốn nghe.

Hàn Hi Tuấn cười nói: "Được, ta đây liền nói cho các muội một chút!"

Con người Hàn Hi Tuấn rất hài hước, điểm này mạnh hơn Hàn Hi Bạch. Hắn nói rất sinh động, có đôi khi làm đám người Lam Tiêu Tiêu cười không ngừng, đôi khi lại khiến tâm mọi người hợp lại cùng nhau.

Hắn một bên kể, một bên nhìn chăm chú Tần Nguyệt đối diện, cảm thấy nữ tử này thật đáng yêu.

Tần Ly thấy được chút manh mối, hiểu rõ mỉm cười.

Chỉ chốc lát sau đồ ăn được đem lên, Tần Ly không ngừng tạo cơ hội cho hai người (HHT & TN). Mấy người còn lại cũng rất thông minh, rất nhanh nhận ra ý đồ của Tần Ly.

Lúc mấy người hứng trí, còn gọi một bình rượu nhỏ, Tần Ly cũng uống một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ba ánh mắt sáng rực loé qua. Tầm mắt Vệ Khanh, Liễu Hàn Vân và Minh Dạ luôn tập trung trên người nàng, thấy bộ dạng nàng hiện tại đều có chút si mê.

Mặt Tần Ly có chút nóng lên, nói với Hàn Hi Tuấn: "Các huynh cứ ăn trước đi, muội đi ra ngoài hóng gió một chút!"

Bầu trời rực sáng một vầng trăng lưỡi liềm, Tần Ly đi ra cửa liền đứng dưới tán cây hóng gió. Bây giờ tuy là mùa hạ nhưng ban đêm cũng rất mát mẻ. Nàng hít sâu một chút, thở ra một hơi mùi rượu.

"Như thế nào? Uống rượu?" Bên người bỗng vang lên thanh âm của Minh Dạ.

Tần Ly nghe thanh âm liền quay đầu lại, thấy Minh Dạ đứng bên cạnh nàng, cũng ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

"Sao ngươi cũng đi ra?" Tần Ly híp phượng mâu, ánh mắt có chút mê ly.

Minh Dạ nhìn nàng nói: "Uống rượu, ra ngoài cho tỉnh rượu."

"Ha ha, ngươi đừng đùa. Nhìn bộ dạng của ngươi không giống người không uống được rượu."

Minh Dạ quay đầu lại, nhìn ánh trăng nói: "Nhớ ba năm trước cũng vào một đêm như vậy, ta lần đầu tiên nghe được nàng thổ lộ tiếng lòng. Khi đó ánh trăng cũng như vậy thật say lòng người."

"Phải không? Ta cũng không nhớ được!" Tần Ly cười cười nói.

"Tần Ly, ba năm trước nàng nói không dám thật tình đối đãi ta, hiện tại thì sao? Nàng thấy ta thế nào?"

"Cái gì thấy thế nào? Chúng ta không phải bằng hữu sao?"

Minh Dạ quay người lại, giữ bờ vai nàng, đôi con ngươi đen sâu thẳm, nghiêm cẩn nhìn chằm chằm nàng, "Nàng có biết ta là vì cái gì? Vì sao một chút tâm tư của người khác nàng đều có thể nhìn thấy, tâm tư ta đối với nàng nàng lại không nhìn thấy? Hoặc là nói nàng không muốn nhìn thấy?"

Ánh mắt Tần Ly có chút trốn tránh, Minh Dạ nói tiếp: "Nhìn ta! Tần Ly, ta có thể chờ nàng, thời gian vài năm có đủ hay không? Hoặc là mười mấy năm, vài chục năm? Ta không hy vọng xa vời hiện tại nàng đáp lại ta, ít nhất ta không muốn nàng trốn tránh ta! Chính nàng hỏi lại trái tim mình một chút, nàng đối với ta không có cảm giác gì sao?"

Tần Ly đẩy tay hắn, "Ngươi biết ta hiện tại có rất nhiều chuyện chưa làm, hơn nữa địch nhân nhiều như vậy, ta còn chưa đủ cường đại!"

"Lấy cớ, tất cả chỉ là lấy cớ! Nàng đang trốn tránh! Thực lực không thể ngày một ngày có thể tăng, địch nhân không phải một chút là có thể tiêu diệt, cái đó căn bản không thể trở thành nguyên nhân!"

"Tần Ly, vì sao nàng không thể nói thật với ta? Tựa như ba năm trước đây, nàng nghĩ thế nào, liền như thế nói với ta! Ít nhất khiến ta biết ý nghĩ thực, mà không phải chỉ có thể nhìn nàng không ngừng trốn tránh ta. Nàng biết không? Ta chẳng phải cường đại như vậy, ta cũng sẽ sợ hãi, mỗi lần nhìn nàng không ngừng trốn tránh ta, ta sẽ cảm thấy sợ hãi! Bên người nàng có nhiều người ưu tú như vậy, mỗi lần nhìn nàng cùng bọn họ thân cận một chút, trong lòng ta sẽ rất khó chịu."

Tần Ly nhìn chằm chằm Minh Dạ, nghe hắn thổ lộ tiếng lòng, thở dài nói: "Kỳ thực ta cũng sợ hãi! Ta tới bây giờ chưa trải qua tình yêu, lại trải qua quá nhiều vô tình. Ta không biết bản thân có thể giao phó (giao phó trái tim cho Minh Dạ) hay không, bởi vì ta thừa nhận không nổi sau khi giao phó lại đổi lấy sự phản bội hoặc lạnh nhạt! Ngươi nói đúng, ta quả thật đang trốn tránh, bởi vì ta không dám nghĩ tới!"

Minh Dạ nở nụ cười, kéo Tần Ly qua, búng mũi nàng, "Nha đầu ngốc, kỳ thực ta muốn là lời thật lòng của nàng. Nàng sợ giao phó, vậy không cần giao phó, chỉ cần ta giao phó cho nàng là được rồi! Dù sao ta cũng không gấp rút, đợi vài năm nữa cũng giống nhau. Nàng có muốn tản bộ không?"

Tần Ly gật đầu, hai người tản bộ trong học viện. Ánh trăng chiếu vào trên người hai người, đưa bóng của họ kéo thật sự dài.

Trong đầu Tần Ly vẫn vọng lại câu nói kia "Nàng sợ giao phó, vậy không cần giáo phó, ta giao phó cho nàng là được rồi!" Nói ra lời trong lòng, hiện tại quả thật cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cảm thấy khoảng cách với Minh Dạ tựa hồ lại gần một chút.