Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 5 - Chương 16: Dược sơn, Hoàn Linh thảo



"Kỳ thực có chuyện ta cảm thấy rất hiếu kỳ, Dược cốc này luôn luôn đều là lánh đời, vì sao cách mười năm sẽ tổ chức một lần sự kiện đan dược chứ? Hơn nữa phần thưởng đan thử còn phong phú như vậy!" Tần Ly nói ra nghi vấn trong lòng.

Minh Dạ nghĩ ngợi nói: "Sự kiện Đan dược này cụ thể là từ khi nào thì bắt đầu, ai cũng không rõ. Đến bây giờ ít nhất đã có mấy trăm năm lịch sử, hiện tại sự kiện này đã trở thành một truyền thống, đến thời gian các thế lực lớn sẽ được Dược cốc mời, mọi người cũng đều đem điều này là một loại vinh quang, bởi vì chỉ có thế lực đủ mạnh mới được mời."

"Chẳng lẽ chủ nhân Dược cốc chân chính ban đầu không phải là người kia sao?"

"Quả thật, tối thiểu ta biết tin một ít tức bên trong, chủ nhân trong dược cốc vẫn đều là hắn, Bách Lý Hạo Nhiên."

Tần Ly gật đầu, Minh Dạ xoa mặt Tần Ly cười nói: "Nói không nói chuyện của hắn, như thế nào còn nói đến trên người hắn rồi. Ly nhi, nàng có thời gian không bằng quan tâm ta."

Tần Ly cười thản nhiên, sóng mắt vừa chuyển, nhìn đi chỗ khác. Minh Dạ híp mắt, trong lòng vừa động, chậm rãi cúi đầu......

Hắn vươn bàn tay to ôm lấy gáy Tần Ly, làm khoảng cách hai người càng gần. Chẳng được bao lâu, hô hấp hai người đều có chút hỗn loạn. Tần Ly muốn đẩy hắn ra, cảm thấy ở trên địa bàn người khác như vậy không tốt, huống hồ hiện tại sắc trời đã không còn sớm.

Minh Dạ còn chưa thỏa mãn, nắm lấy tay nàng, bàn tay to ôm chặt Tần Ly vào lòng. Đầu của hắn không hề động, chỉ dựa vào cảm giác đi đến bên giường. Đặt Tần Ly xuống giường, cả cơ thể đè lên.

Tần Ly vặn vẹo eo nhỏ, muốn thoát khỏi lòng Minh Dạ. Minh Dạ cắn răng một cái, rời môi anh đào của Tần Ly. Môi với răng kéo ra chỉ bạc ái muội, khàn giọng nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích!"

Minh Dạ nói xong, môi mỏng lại đè lên. Một tay hắn nắm lấy hai tay Tần Ly, một tay xoa xương quai xanh Tần Ly, sau đó bắt đầu từ xương quai xanh, từng chút lần mò xuống dưới.

Hô hấp của Tần Ly càng thêm dồn dập, trên mặt đỏ ửng một mảnh, ánh mắt có chút mê ly. Tư tưởng nàng nói cho nàng, không thể tiếp tục như vậy, bằng không nàng sợ mình sẽ không khống chế được. Vừa quyết định, lực của nàng mạnh hơn, tránh thoát cái ôm của Minh Dạ, dịch tới mép giường. "Dạ, canh giờ không còn sớm, chàng mau trở về đi! Nơi này dù sao cũng là chỗ của người khác, để cho người ta thấy cũng không tốt."

Minh Dạ cảm thấy người trong lòng không còn, vừa rồi bị lửa nóng lấp đầy trái tim nháy mắt phục hồi lại. Hắn khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Tần Ly vô cùng ai oán. "Ly nhi, nàng thật sự là không hiểu phong tình. Nhiều ngày như vậy không thấy, xem ra nàng một chút cũng không nhớ ta."

Tần Ly oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái, "Chàng đừng nhìn ta như vậy, mau trở về."

Minh Dạ mím môi, trên mặt hơi đỏ lên. Từ trên giường ngồi dậy, gật đầu nói: "Được, ta trở về, đỡ phải đứng ở nơi này bị nàng ghét bỏ." Hắn dứt lời, đứng lên, xoay người đi ra bên ngoài.

Tần Ly cảm thấy trong lòng hơi vắng vẻ, lắc đầu tựa đầu lên gối, mở to mắt nhìn trướng đỉnh, nghĩ an bày ngày mai. Không biết ngày mai sẽ an bày cái gì, kỳ thực nàng hiện tại muốn tới nhìn dược sơn sớm một chút. Ngoài cốc có nhiều thảo dược bậc trung như vậy, nếu là dược sơn, hẳn là sẽ có không ít dược liệu quý hiếm!

Nghĩ đến đây, Tần Ly dần vào mộng đẹp. Nhưng chỉ khổ Minh Dạ, tắm nước lạnh nửa ngày mới miễn cưỡng áp chế biến hóa trên thân thể. Hắn hiện tại chỉ có thể tận lực khống chế bản thân không được nghĩ Tần Ly nữa, nằm ở trên giường day trán, bên miệng dạng ra một chút cười khổ.

Sáng sớm hôm sau, tiểu đồng trong viện thông tri, hôm nay mở kết giới dược sơn, người tham gia đan thử có thể đi vào hái thuốc. Dược sơn chỉ mở ra mười ngày, mười ngày sau bọn họ phải đi ra, đan thử an bày ở mười ngày sau.

Tần Ly và Dịch Băng đi theo tiểu đồng tới chân một ngọn núi, Tần Ly ngẩng đầu nhìn, phát hiện ngoài núi có một tầng màng quang trong suốt, ánh mặt trời chiếu xuống lóng lánh ánh sáng bảy màu.

Sau khi mấy người Tần Ly đến, người thế lực khác cũng đều trình diện. Lần này lên núi ngoài hai người bọn họ, còn có U cung U Liên và U Khánh, Liệt Diễm môn Liệt Xán và Liệt Viên, Tinh Sa phái Tinh Diệu và Tinh Thần, còn lại chính là Lăng gia Lăng Chiêu, Lăng Thi Thi còn có Minh gia Minh Chỉ Nhiễm và Minh Chỉ Huyên, tổng cộng mười hai người.

Lão giả ngày hôm qua thiết đãi các thế lực đi tới, nói với mấy người Tần Ly: "Các vị đã chuẩn bị tốt?

Mọi người đều nhìn nhau, gật đầu.

Đám người Minh Dạ bởi vì không phải luyện dược sư, cũng không thể lên dược sơn, bởi vậy bọn họ chỉ có thể ở dưới chân núi xem. Minh Dạ cứ nghĩ đến lại mười ngày không thấy được Tần Ly, hắn lại nghẹn khuất.

Lão giả thấy mọi người chuẩn bị tốt, dùng linh lực mở kết giới trên dược sơn, thả mọi người vào. Vừa tiến vào bên trong lập tức có thể ngửi thấy dược hương nồng đậm, thấm vào ruột gan, làm người phấn chấn. Vừa mới ở bên ngoài không nhìn thấy rõ, nhưng sau khi vào nàng có thể thấy rõ núi cao bên trong. Trên núi thực vật đủ mọi màu sắc, tất cả đều là linh dược. Lại còn có nhưng cây thuốc đã trưởng thành, đó phải mấy mấy ngàn năm mới có thể hình thành.

Nhưng tuy trong dược sơn gieo trồng rất nhiều linh quả và dược liệu, nhưng trong đó cũng có rất nhiều huyền linh thú cường đại sinh sống. Mấy huyền linh thú này từ nhỏ đã dược ăn linh dược, hoặc là hấp thụ linh khí trên linh dược, từ bé đến lớn, nên thực lực huyền linh thú mạnh hơn bên ngoài rất nhiều.

Tần Ly cũng đã được Lê trưởng lão dặn dò trước đó, ở trên dược sơn nhất định phải thập phần cẩn thận, tánh mạng quan trọng hơn. Tần Ly vì có thể ít đụng phải phiền toái, cố ý triệu hồi Bạch Diễm, để hắn biến thành hổ con ngồi trên vai mình.

Dược sơn phạm vi rất lớn, bởi vậy người trẻ tuổi mấy thế lực đều là tách ra hành tẩu, nhưng đều đi lên từ phía đông ngọn núi. Tần Ly cũng không lập tức lên núi, mà cẩn thận quan sát linh khí phân bố phía trên. Nàng hiện tại cảm ứng đã mạnh hơn trước rất nhiều, có thể miễn cưỡng nhận ra linh khí đậm nhạt trên núi.

Nơi linh khí càng dày đặc chứng tỏ linh dược sinh sống ở đó càng trân quý, tuy rằng cũng có thể sẽ càng nguy hiểm, nhưng linh dược bình thường không khơi dậy hứng thú của nàng.

Dịch Băng thấy Tần Ly đứng ở nơi đó bất động, trong lòng bất mãn. Nhìn người khác đều đã lên núi, nàng thúc giục: "Ngươi đang nhìn cái gì, chỉ có thời gian mười ngày, mỗi người đều muốn có thể chọn thêm một ít linh dược. Chính ngươi không nắm chặt thời gian, thì đừng lãng phí thời gian của ta." Hiện tại không có các trưởng lão ở trong này, nàng cũng lười lại lấy lòng Tần Ly.

Tần Ly chỉ lườm Dịch Năng một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi thấy đi một chỗ với ta lãng phí ngươi thời gian, như vậy ngươi có thể đi trước."

Dịch Băng không nhìn nổi loại tư thái lạnh nhạt của Tần Ly, hừ lạnh một tiếng: "Đây chính là chính ngươi nói, ta đây đi trước." Nói xong, nàng lập tức đi về một hướng.

Tần Ly trải qua quan sát phát hiện, linh khí phía tây núi nồng hơn phía đông núi, hơn nữa càng lên cao, linh khí càng dày đặc. Nhưng đáng tiếc là, trong dược sơn có cấm chế, không thể phi hành, bằng không nàng rất muốn trực tiếp lên trên đỉnh núi nhìn xem.

Cùng lúc đó, trong chỗ ở của Bách Lý Hạo Nhiên, lão giả đưa đám người Tần Ly vào dược sơn lúc nãy cung kính đứng ở một bên, cúi đầu bẩm báo: "Cốc chủ, bọn họ đều đã lên núi."

"Ừm, ngươi đi xuống đi!" Bách Lý Hạo Nhiên lúc này nghiêng người tựa vào sạp chợp mắt, nghe xong bẩm báo, hắn chỉ khẽ đáp.

Lão giả đi rồi, hắn mới mở mắt, hai tròng mắt thâm thúy, không hề gợn sóng. Lại là mười năm, Hoàn Linh thảo trên núi lại nở hoa rồi.

Lúc này ở dưới dược sơn, Tần Ly đã quyết định, nàng quyết định lên núi từ phía tây. Phía tây đều là vách đá, trên thực tế nếu muốn lên đó rất gian nan. Huống hồ linh dược ở phía tây nhiều hơn phía đông, người bình thường đều sẽ lên núi từ phía đông.

Tần Ly đi đến chân núi chọn một căn cây mây, dùng sức túm lấy, phát hiện còn tương đối rắn chắc. Hai tay bắt lấy cây mây, đi lên trên núi

Một ngày, nàng trên cơ bản vẫn đang leo lên. Những người khác lúc này đã ngắt được không ít linh dược, nhưng Tần Ly trừ bỏ phát hiện một gốc cây Tử Lan Tam Diệp, thì không phát hiện linh dược tương đối quý hiếm nào.

Kỳ thực trên vách đá phía tây cũng không ít linh dược sinh trưởng, nhưng đại bộ phận trong dược viên của Tần Ly đã có, bởi vậy nàng cũng không ngắt lấy.

Sắc trời dần tối, Tần Ly nhìn bốn phía, phát hiện rìa núi có một sơn động, cửa động rất nhỏ, nếu muốn tới nơi đó, phải nắm giữ tốt lực đạo. Nàng thử thử, dùng sức giẫm trên vách đá rung động, bằng tốc độ nhanh nhất lao tới.

Nàng bới ven sơn động, ổn định khí lực mới đi vào. Sơn động rất tối, nàng biến ra một đám huyền hỏa chiếu sáng, sau đó đi vào trong sơn động. Trong sơn động có một cỗ hương vị của huyền linh thú, bởi vậy thời điểm nàng đi về phía trước thập phần cẩn thận. Trên đất có chút cỏ khô, nàng ngắt cỏ khô đi vào bên trong, phát hiện trong sơn động có cái gì đang phát ra thanh quang óng ánh.

Tần Ly cẩn thận đi qua, phát hiện dĩ nhiên là một gốc cây Thanh Phong Lan. Thanh Phong Lan không gốc, là lơ lửng trên không trung. Nhưng Thanh Phong Lan hẳn là sẽ có huyền linh thú mới đúng, nhưng Tần Ly ở trong động nhìn quét một vòng, lại không phát hiện cái gì.

Tần Ly trong lòng có hơi nhảy nhót, Thanh Phong Lan này là vật báu vô giá. Có thể tăng lên cấp bậc, hơn nữa không có tác dụng phụ, cũng không cần luyện chế thành đan dược.

Nàng đi qua, đưa tay nâng Thanh Phong Lan trong tay. Thời điểm nàng nâng Thanh Phong Lan trong tay, nàng mới chú ý tới có hai lá cây đã bắt đầu héo rũ. Nàng hơi thất vọng, định nuôi nó ở trên nguyên tinh trì, nhìn xem có thể khôi phục lại hay không. Lúc này, một tiếng ưng thét nổi giận truyền đến, trong lòng Tần Ly thầm kêu hỏng bét. Xem ra Thanh Phong Lan này quả nhiên là có huyền linh thú, chẳng qua vừa nãy chắc đi ra ngoài kiếm ăn.

Tần Ly bỏ Thanh Phong Lan vào trong huyền giới, nói với Bạch Diễm: "Bạch Diễm, chuẩn bị chiến đấu!"

Bạch Diễm hóa thành Bạch Hổ cực đại, như hổ rình mồi nhìn cự ưng màu xanh đối diện. Tần Ly chống đỡ, mở to hai mắt nhìn. Không nghĩ tới dĩ nhiên là thánh giai Thanh Vũ Ưng vương, xem ra không dễ đối phó.

"Nhân loại, giao Thanh Phong Lan ngươi trộm ra đây!" Thanh Vũ Ưng vương nhíu mắt ưng, âm ngoan trừng Tần Ly.

Tần Ly tuy rằng cảm thấy có chút khó giải quyết, nhưng coi cấp bậc nàng hiện tại, hơn nữa còn mấy người Phượng Tiêu, nàng cũng không sợ hãi. Huống hồ làm gì có đạo lý giao đồ trong tay nàng ra, khóe miệng nàng khinh dương nói: "Giao ra á, không có khả năng!"

"Nhân loại, ngươi muốn chết!" Bởi vì huyệt động không lớn, Thanh Vũ Ưng vương trực tiếp hóa thành hình người. Một đại hán mặc thanh y phóng tới Tần Ly, Bạch Diễm vừa thấy cũng lập tức biến thành hình người, chuẩn bị bảo hộ Tần Ly.

Tần Ly gọi Tử Nhiễm, cáo bậc ưng vương này ở trên nàng, dựa vào nàng và Bạch Diễm sợ là không đối phó được.

Tử Nhiễm không quá tình nguyện từ trong huyền giới đi ra, tâm trạng hắn hiện tại có thể nói là phi thường khó chịu. Tần Ly luôn gọi hắn lúc hắn đang tu luyện, đối với kẻ lãng phí thời gian tu luyện của hắn, hắn tự nhiên sẽ không nương tay, chuẩn bị đem khó chịu của mình đều phát tiết ở trên người Thanh Vũ Ưng vương.

Trên hai tay của Tử Nhiễm mang theo lôi điện lực, trên quyền mang theo tử quang, tấn công tới Thanh Vũ Ưng vương. Thanh Vũ Ưng vương trong lòng rùng mình, vừa nãy kiêu ngạo lập tức thu liễm. Hai tay hắn biến thành ưng trảo màu vàng, chuẩn bị ngăn cản công kích của Tử Nhiễm.

Tử Nhiễm cùng Thanh Vũ Ưng vương đấu cùng một chỗ, trong sơn động không ngừng phát ra tiếng "Oành oành", từng đợt lay động, làm Tần Ly có chút lo lắng.

Thấy Thanh Vũ Ưng vương bị Tử Nhiễm bức đến bên trong, nàng cũng gia nhập chiến đấu. Nàng trực tiếp dùng Liệt Diễm cuồng tiêu, ba hỏa liên màu trắng bay tới Thanh Vũ Ưng vương, làm nó phân thần. Một quyền của Tử Nhiễm mang theo lôi điện lực đánh tới trên người hắn. Chỉ thấy cả người hắn run lên, trên người mang theo điện quang màu tím, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Tần Ly phát hiện Thanh Phong Lan héo rũ, đối Thanh Vũ Ưng vương cũng có ảnh hưởng. Thực lực của hắn tựa hồ có chút bất ổn, bằng không cũng sẽ không nhanh như vậy đã thua trên tay bọn họ.

Tần Ly thừa dịp cơ hội này, dùng Lưu Vân kiếm để ở cổ Thanh Vũ Ưng vương nói: "Ngươi nhận thua hay không?"

"Hừ, nhân loại ti bỉ!" Thanh Vũ Ưng vương phẫn nộ quát.

Tử Nhiễm thấy Thanh Vũ Ưng vương đã không có lực đánh trả, trở về bên trong huyền giới.

Tần Ly đem Thanh Phong Lan ra, sau đó vận dụng lực lượng Sinh mệnh chi tinh trong huyền hỏa, cắt một lá Thanh Phong Lan, sau đó lấy ra một ít nguyên tinh nhỏ trên lá Thanh Phong Lan, phát hiện lá cây héo rũ đang chậm rãi khôi phục sinh cơ. "Hiện tại được rồi, ngươi có thể tiếp tục thủ hộ nó. Chờ thêm một trăm năm nữa, nó sẽ trưởng thành."

Tần Ly nghĩ còn thú thủ hộ, nàng cũng không muốn bởi vì mục đích riêng của mình mà làm nó đánh mất tánh mạng. Bởi vậy chỉ giữ lại một chút, còn lại đều trả lại cho Thanh Vũ Ưng vương.

Thanh Vũ Ưng vương không ngờ Tần Ly có thể trả Thanh Phong Lan cho hắn, oán hận với Tần Ly ít đi một ít. Hắn nâng Thanh Phong Lan trong tay, phát hiện chỗ vốn héo rũ đã khôi phục sinh cơ, trong lòng có chút kinh ngạc.

Tần Ly bĩu môi: "Ta ở trong này tá túc một đêm, ngươi không để ý chứ?"

Thanh Vũ Ưng vương không hề để ý nàng, mà rất cẩn thận đặt Thanh Phong Lan đến vị trí vốn có. Sau đó phun ra một ngụm linh khí màu xanh, uẩn dưỡng nó.

Tần Ly thấy hắn không mở miệng cũng không đuổi mình rời đi, tìm một góc ngồi xuống. Nàng rải cỏ khô ở dưới, chuẩn bị ngủ một giấc. Có điều nàng cũng không hoàn toàn ngủ, dù sao nàng vẫn phải đề phòng Thanh Vũ Ưng vương.

Thanh Vũ Ưng vương thấy Thanh Phong Lan khôi phục sinh cơ, trong lòng cao hứng. Dù sao nếu Thanh Phong La triệt để chết đi, sinh mệnh hắn cũng sẽ không lâu dài.

Hắn lại quan sát một lát, bước đi tới cạnh Tần Ly. "Nhân loại, cám ơn ngươi!"

Tiếng Thanh Vũ Ưng vương không lớn, nhưng Tần Ly vẫn nghe được. Nàng không ngờ huyền linh thú này còn biết cảm ơn, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.

Ngày thứ hai, lúc ánh mặt trời chiếu vào cửa động, đánh thức Tần Ly tỉnh dậy. Nàng mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, lấy tay che một chút ánh mặt trời, chờ thích ứng mới thả tay xuống. Nàng vặn vẹo đầu thì thấy mấy quả linh quả ở bên cạnh, đuôi lông mày nhẹ nhàng hếch lên. Nhìn vào trong động, thất Thanh Vũ Ưng vương đang ngồi ở bên trong, biết mấy linh quả này hẳn là hắn đặt ở bên người mình.

Nàng ăn một quả, phát hiện bên trong linh khí nồng đậm, hơn nữa vị ngọt lành. Bỏ mấy quả còn lại vào trong lòng, chuẩn bị rời động chuẩn bị lại đi lên trên.

"Nhân loại, ngươi phải đi sao?" Thanh Vũ Ưng vương thấy Tần Ly phải đi, liền mở mắt. Do dự một hồi, vẫn mở miệng.

Tần Ly gật đầu nói: "Ta vào núi để hái linh dược, hiện tại chỉ có không đến chín ngày, tự nhiên không thể lãng phí thời gian."

Thanh Vũ Ưng vương từ bên trong đi ra nói: "Ngươi cứ leo như vậy chín ngày cũng không tới đỉnh núi."

"Làm hết sức thôi, có thể thái bao nhiêu thì bấy nhiêu, ta cũng không có lòng tham như vậy." Tần Ly cười cười nói.

Thanh Vũ Ưng vương có chút kinh ngạc, không ngờ nhân loại này nhìn thông suốt. "Linh dược trân quý nhất trong núi chính là Hoàn Linh thảo, hiện tại đúng là thời điểm nó nở hoa."

"Hoàn Linh thảo?"Tần Ly không ngờ nơi này lại có Hoàn Linh thảo, trách không được linh khí trên đỉnh núi nồng đậm như vậy. Đừng nói là chỉ lấy được cả một cây Hoàn Linh thảo, chỉ một đóa hoa đã có công hiệu kỳ diệu rồi. Nếu người có linh hồn không trọn vẹn không được đầy đủ, chỉ cần dùng hoa Hoàn Linh thảo là có thể chữa trị tàn hồn. Nhưng Hoàn Linh thảo không phải ai cũng có thể hái, điểm ấy có hơi phiền toái.

"Ngươi giúp ta cứu sống Thanh Phong Lan, ta có thể đưa ngươi lên đỉnh núi. Nhưng đến cùng có thể hái được nó không, ta không giúp được ngươi." Thanh Vũ Ưng vương gật đầu nói.

Tần Ly thật đúng có chút hứng thú, mặc kệ nàng có thể hái được không, chỉ cần gặp một lần cũng đủ. Hoàn Linh thảo này là vua trong vạn dược, nàng cũng chỉ nghe nói qua, còn chưa từng gặp bao giờ.

Nơi này có không gian cấm chế, nàng không thể sử dụng không gian lực. Nhưng Thanh Vũ Ưng vương có thể bay, tất nhiên có thể đưa nàng lên, mau hơn rất nhiều nàng liều mạng trèo lên. "Vậy phiền ngươi!"

Thanh Vũ Ưng vương đi ra sơn động, biến thành bản thể, quay đầu nói với Tần Ly: "Ngươi đi lên đi!"

"Cái kia, một lát nữa lúc ngươi đừng bay quá nhanh, ta muốn nhìn một chút nơi này còn linh dược gì không." Tuy rằng hiện nàng rất hứng thú với Hoàn Linh thảo, nhưng nếu nàng không hái được nó, lần này vào dược sơn không phải sẽ lỗ vốn sao? Tần Ly nàng cũng không thể mua bán lỗ vốn.

Thanh Vũ Ưng vương gật đầu, chở Tần Ly một đường đi lên trên. Không có làm Tần Ly thất vọng là, dọc theo đường đi nàng thấy được rất nhiều linh dược quý hiếm trong dược viên không có, nàng đều thu thập vào trong huyền giới.

Thanh Vũ Ưng vương bay ước chừng hai ngày thì đến đỉnh núi, Tần Ly nhảy xuống lưng hắn nói: "Hai ngày này thật sự là cám ơn ngươi, ngươi mau trở về đi thôi!"

Nàng biết Thanh Vũ Ưng vương không thể rời Thanh Phong Lan quá lâu, bởi vậy cũng không thể chậm trễ thời gian của hắn quá dài.

Thanh Vũ Ưng vương cũng không lưu lại nữa, dang cánh bay trở về.

Tần Ly thấy nó bay đi, nhìn đỉnh núi, phát hiện phía trên sương mù quá nồng, nàng không thấy rõ đường phía trước.

Nàng cẩn thận đi về phía trước, cảm ứng nơi linh khí mạnh nhất, đi về phía đó. Đi qua sương mù lượn lờ, nàng phát hiện linh dược khắp nơi. Dù gặp qua không ít linh dược quý hiếm Tần Ly vẫn có hơi kinh hách quá độ. Nơi này sinh trưởng tất cả đều là linh dược quý hiếm, mỗi một loại nàng ngắt ven đường cũng không kém. Nàng cơ hồ là thành ném vào trong huyền giới, bảo Khuynh Nhan đem chúng nó vào trong dược viên.

Xem ra linh dược nơi này đều được Hoàn Linh thảo tẩm bổ, bằng không cũng sẽ không tập trung sinh trưởng.

Tiếp tục đi về phía trước thì thấy một hồ linh tuyền, ở phía trên linh tuyền sinh trưởng một gốc cây linh thảo màu lam. Phiến lá của nó rộng rãi, chất lá trong nhu có cương. Mặt trên điểm vằn màu lam dài, kéo dài dọc theo gân lá, thập phần xinh đẹp. Trên đỉnh phiến lá sinh trưởng một đóa hoa màu lam tinh thuần, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, trong suốt như ngọc, còn mềm mại hơn môi anh đào. Toàn bộ cây phủ một lớp linh khí và sương sớm, làm Tần Ly trong lúc nhất thời có chút ngốc lăng.

Đây là Hoàn Linh thảo sao? Thật sự là rất đẹp. Nàng chưa từng gặp thực vật nào xinh đẹp như vậy bao giờ, linh dược gì cũng không bằng.

"Tiểu Ly Ly, Hoàn Linh thảo này chỉ cần rời linh tuyền sẽ héo rũ, căn bản là không thể hái. Nhưng ngươi thì khác, trong cơ thể ngươi có khí hỗn độn căn nguyên, thiên địa linh vật thích nhất. Ngươi chỉ cần trước bỏ một ít linh tuyền vào trong huyền giới, sau đó lại dùng khí hỗn độn căn nguyên bao lấy nó, là có thể chuyển nó vào trong huyền giới." Khuynh Nhan nhắc nhở.

Tần Ly nghĩ kỹ, cũng chỉ có thể làm như vậy. Nàng xây một cái ao trong dược viên, sau đó thì bắt đầu rót linh tuyền vào trong. Vào thời điểm nàng đang rót linh tuyền, không có chú ý tới giữa tuyền nhô lên hai điểm vàng.

"Tiểu Ly, mau tránh ra!" Bạch Diễm bản năng cảm giác được một loại áp bách, lập tức nhắc nhở.

Tần Ly phản xạ có điều kiện rời xa linh tuyền, chợt nghe tiếng "Rào rào", một con thuồng luồng vọt từ trong tuyền lên.

"Kim Nhãn Cự Giao!" Trái tim Tần Ly "thình thịch" kinh hoàng, nếu không phải ban nãy Bạch Diễm nhắc nhở nhanh, hiện tại nàng chỉ sợ đã bị con cuồng giao kia nuốt vào bụng.

Giao: con thuồng luồng, rồng không có sừng

Kim Nhãn Cự Giao đã tiếp cận rất gần với rồng, số lượng chúng nó rất thưa thớt, nhưng sức chiến đấu lại vô cùng kinh người. Trên người con thuồng luồng điểm rất nhiều kim quang, từ trong tuyền lao ra, một bước lên trời, biến thành một nam tử mặc áo giáp vàng.

"Khặc khặc, nhân loại, ngươi cũng dám trộm Hoàn Linh thảo, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào! Ngươi đã đi tới nơi này, liền ngoan ngoãn làm bữa cơm trong bụng ta đi!"Nói xong, hai mắt cự giao như điện, linh lực toàn thân nhanh chóng phóng ra ngoài.

Tần Ly cảm giác được một cỗ linh lực cuồng mãnh ùn ùn đánh về phía nàng, làm nàng căn bản không có lực đánh trả. Nhưng nàng cũng không nhận thua, gọi mấy người Tử Nhiễm, Phượng Tiêu lên, sau đó mấy người đồng thời phát lực chống lại uy áp của hắn.

Cấp bậc Kim Nhãn Cự Giao lại cao như vậy, xem ra chắc cũng đã hấp thu linh lực Hoàn Linh thảo tỏa ra.

Tần Ly rút Lưu Vân kiếm, nói với đám người Phượng Tiêu: "Chúng ta cùng tiến lên!"

Tần Ly đầu tiên xông ra ngoài, dồn huyền hỏa vào thân Lưu Vân kiếm, toàn bộ trên thân kiếm mang theo lực huyền hỏa cuồng mãnh, lao về phía Kim Nhãn Cự Giao.

Phượng Tiêu cũng đồng thời dùng công kích mạnh nhất của mình. Phía sau hắn hình thành một phượng hoàng hư ảnh, tiếp một tiếng hỏa phượng kêu to, một bước lên trời bay về phía Kim Nhãn Cự Giao.

Cổ long hư ảnh của Lam U cũng giống vậy, chỉ thấy một cự long màu lam phát ra một tiếng rồng ngâm, lấy vận tốc ánh sáng phóng về phía cự giao.

Công kích mạnh nhất của Tử Nhiễm chính là dùng lôi điện lực hình thành một cự tiễn, lóe lôi điện lực cuồng bạo, lao vút về phía cự giao.

Bạch Diễm không ngừng dùng quang nhận, cũng ùn ùn kéo đến phóng về phía đối diện.

Tất cả công kích ngưng cùng nhau, sinh ra một trận năng lượng cương mãnh, làm không gian xung quanh không ngừng rạch ra vết nứt.

Kim Nhãn Cự Giao hiển nhiên cũng không ngờ cô gái trông gầy nhỏ này lại có nhiều huyền linh thần thú đến vậy, song kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, chợt nghe hắn quái lên: "Ngươi công kích đối ta không có hiệu quả!" Nói xong, chỉ thấy trên người nó hình thành một tấm màn hào quang màu vàng đất, nuốt hết tất cả công kích đối diện.

Như vậy lực đạo cương mãnh đến trước mặt hắn, lặng yên không một tiếng động biến mất.

Tần Ly có chút không thể tin trừng mắt đối diện, tại sao có thể như vậy, đến cùng là chuyện gì xảy ra?

"Tiểu Ly Ly, trên người nó hẳn là có Phòng ngự chi tinh, đó là sức mạnh của Phòng ngự chi tinh. Lúc nãy hơi thở trên người nó che giấu Phòng ngự chi tinh, bởi vậy nhân gia không cảm ứng được." Khuynh Nhan bổ sung thêm.

Tần Ly suy tư một chút, nhăn mày. Phòng ngự chi tinh nàng là nhất định phải lấy được, bởi vậy vọt tới Kim Nhãn Cự Giao.

Kim Nhãn Cự Giao hét lớn một tiếng: "Nhân loại nho nhỏ, thật sự là không biết sống chết!" Nói xong, toàn bộ đầu nó biến thành đầu thuồng luồng, mở miệng rộng muốn nuốt Tần Ly vào.

Tần Ly khóe miệng khinh dương, phóng vào trong miệng nó.

Kim Nhãn Cự Giao có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nữ oa này muốn tự sát? Nàng không phải nên chạy trốn sao, làm sao có thể xông vào gần mình? Chớ không phải là choáng váng chứ?

Nhưng đã nuốt được người vào, hắn vỗ bụng đối mặt đám người Phượng Tiêu nói: "Các ngươi hiện tại đã tự do, tiểu nữ oa kia rất nhanh sẽ bị ta tiêu hóa!"

Hai mắt Phượng Tiêu đỏ định phóng tới Kim Nhãn Cự Giao, kết quả bị Lam U và Bạch Diễm bắt được. "Hai người các ngươi buông ra ta, ta nhất định phải giết chết con quái vật bốn chân này!"

Lam U lắc đầu, không buông tay, Bạch Diễm tới gần hắn nói: "Ngươi chẳng lẽ không tin tưởng Tiểu Ly sao?"

Tử Nhiễm vốn cho rằng Tần Ly đã chết, hắn tự do, hẳn là thật cao hứng. Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy ngực có chút phát đau, có loại khổ sở nói không nên lời. Hắn đây là như thế nào, chẳng lẽ ở cùng nữ nhân kia lâu quá, không bình thường? Không đúng, nữ nhân kia đã chết, hắn sẽ không thể tiếp tục ở trong huyền giới tu luyện. Đúng, hắn khó chịu nhất định là bởi vì nguyên nhân này.

Tử Nhiễm đứng ở một bên tự mê hoặc mình, biểu cảm trên mặt có chút kỳ quái.

Tần Ly lúc này đã vọt vào cơ thể của Kim Nhãn Cự Giao, dùng lực lượng hỗn độn căn nguyên bao vây lấy thân thể. Nàng chịu đựng một cỗ tanh tưởi, ở trong thân thể hắn tìm kiếm Phòng ngự chi tinh.

"Tiểu Ly Ly, phía trước!" Khuynh Nhan chỉ phương hướng cho Tần Ly.

Sau khi Tần Ly đi qua phát hiện, ở cạnh trái tim Kim Nhãn Cự Giao có một mảnh nhỏ màu vàng đất. Trên mảnh nhỏ lóng lánh u quang, hẳn chính là Phòng ngự chi tinh không sai. Trong mắt nàng có kinh hỉ, không ngờ ở trong này lại có thể tìm được một khối huyền hỏa tinh.

Nàng đi qua dùng sức rút huyền hỏa tinh, sau đó phóng huyền hỏa tinh lên phía trên Linh Hải của mình. Kim Nhãn Cự Giao phạm vào một sai lầm, nó cho rằng dựa vào năng lực bản thân, rất nhanh là có thể tiêu hoá Tần Ly. Người bình thường có lẽ là không có cơ hội sống sót, nhưng nàng thì khác.

Trong thân thể Kim Nhãn Cự Giao chính là uy hiếp của hắn, Tần Ly bắt đầu ngưng tụ huyền hỏa trên tay, hét lớn: "Kim Nhãn Cự Giao, hôm nay khiến cho ngươi nếm thử linh kỹ ta mới lĩnh ngộ! Liệt Diễm Mãn Thiên!" Tần Ly từ trong cơ thể tụ tập ra một đoàn huyền hỏa, sau đó phóng huyền hỏa lên trái tim của Kim Nhãn Cự Giao.

Mấy người Phượng Tiêu đều nghe được giọng nói của Tần Ly, trong lòng lo lắng vơi đi. Bọn họ đã nói Tần Ly nhất định sẽ không có việc gì, quả nhiên là như thế này. Chợt nghe đến "Oành " một tiếng, Kim Nhãn Cự Giao còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được một trận hỏa diễm lực cuồng bạo tuôn tràn. Toàn bộ thân thể hắn nháy mắt bành trướng, sau đó nổ mạnh từ bên trong! Một khối huyết nhục lớn bay lên trời, mang theo lực lượng hỏa diễm rơi xuống đất.

Tần Ly theo lực lượng hỏa diễm bay lên trời, sau đó rơi xuống bên cạnh Hoàn Linh thảo, dùng lực hỗn độn căn nguyên bao lấy nó, nháy mắt chuyển đến trong dược viên.

Trên người Tần Ly bắn đầy máu của Kim Nhãn Cự Giao, làm nàng nhíu mày. Trực tiếp đến trong linh tuyền tắm rửa một cái, mới từ bên trong đi ra ngoài.

Tốt lắm, bây giờ Hoàn Linh thảo đã tới tay, Phòng ngự chi tinh cũng lấy được, lần này đi dược sơn đã công đức viên mãn. Tần Ly cũng không sốt ruột xuống núi, coi lộ trình của nàng, từ phía đông xuống núi chỉ cần hai ngày là đủ rồi. Hiện tại vừa mới hết ba ngày, còn khoảng năm ngày nữa.

Nàng nghĩ không bằng luyện hóa Phòng ngự chi tinh trước, trở về trong huyền giới. Sau khi vào huyền giới, Tần Ly trước hết về trong phòng mình.

Nàng khoanh chân ngồi ở trên giường, tiến vào trạng thái tu luyện. Nàng điều động sức mạnh Phòng ngự chi tinh trước, dấu hiệu huyền hỏa trên mặt hiện ra, hơn nữa so với trước càng thêm rõ ràng. Một cỗ linh lực màu đất theo huyền hỏa tinh không ngừng mà chuyển vận vào Linh Hải của Tần Ly, hợp với bốn màu sắc khác cùng một chỗ.

Theo nàng hấp thu, linh lực của nàng lại bắt đầu không ngừng tăng lên, thẳng đến huyền linh thánh lục giai mới dần ngừng lại. Hiện tại cấp bậc nàng càng ngày càng cao, hấp thu lực lượng của huyền hỏa tinh cũng không dễ tăng cấp như trước.

Cảm giác được Phòng ngự chi tinh trong cơ thể đã hoàn toàn luyện hóa, Tần Ly mới từ trong trạng thái tu luyện đi ra, lúc này bên ngoài đã qua hai ngày. Nàng vừa chìa tay, một đạo linh quang màu đất từ trong cơ thể chảy ra, ở nàng trên người hình thành một tấm màng quang.

"Phòng ngự chi tinh này có thể gia tăng năng lực phòng ngự của ngươi, người cao hơn một giai có thể hấp thu 100%, cao hai giai sẽ hấp thu 50%." Khuynh Nhan đi vào phòng Tần Ly, thấy nàng đã hấp thu xong, thì giải thích với nàng.

Tần Ly gật đầu:" Hiện tại còn thiếu một khối Linh hồn chi tinh, huyền hỏa tinh sẽ đủ bộ."

Khuynh Nhan cười, hắn cũng hi vọng Tần Ly mau gom đủ huyền hỏa tinh, như vậy khoảng cách giữa hắn và chủ nhân càng gần.

Tần Ly hấp thu xong Phòng ngự chi tinh, bước đi ra huyền giới. Nàng cũng không sốt ruột, từ từ đi xuống chân núi. Hiện tại trong những người đó, trừ bỏ Lăng Kiếm, những người khác đều không phải đối thủ của nàng. Nàng hiện tại không chỉ muốn ở trên luyện dược thuật đánh bại mấy người Liệt Diễm môn và U cung, còn muốn ở trên thực lực còn hơn bọn họ, chỉ cần ra Dược cốc, chính là thời điểm nàng báo thù.

Những người khác lúc này mới trèo lên một nửa khoảng cách, bọn họ tuy rằng cũng thu thập một ít linh dược, nhưng so với Tần Ly, quả thực chính là khác nhau một trời một vực.

Dịch Băng đang âm thầm cao hứng, không có Tần Ly đi theo, trên đường linh dược đều là của nàng, thật sự là quá tốt. Tốt nhất làm Tần Ly trong mười ngày không ra được dược sơn, nàng càng cao hứng.

Đúng lúc này, Dịch Băng phát hiện trước mặt có một gốc cây linh dược đỏ như lửa, vui vẻ niềm nở. Thật tốt quá, dĩ nhiên là Hỏa Diễm thảo. Đây chính là thứ tốt, đan dược có thêm Hỏa Diễm thảo, ở phẩm chất sẽ cao hơn một phẩm cấp.

Nàng bước nhanh đi lên phía trước chuẩn bị ngắt lấy, nhưng tay còn chưa có đụng tới Hỏa Diễm thảo, chợt nghe "Bá " một tiếng, nàng vừa ngẩng đầu thì thấy một đạo linh quang kiếm phóng về phía mình. Nàng nhanh chóng trốn ra sau, hô: "U Liên, ngươi có ý gì?"

Một nữ tử mặc váy trắng đứng cách nàng không xa, hai tay thu lại nhìn nàng nói: "Có ý gì? Chính là ý này. Hỏa Diễm thảo này ngươi không chạm vào được, nó đã là của bổn tiểu thư."

"Ngươi!" Dịch Dăng không phải đối thủ của U Liên, trong lòng nàng tự biết. Hơn nữa ở trong này nếu nàng bị giết, cũng không có người biết. Tuy rằng tức giận, nhưng cũng chỉ có thể nhịn. Giờ phút này nàng nhớ tới Tần Ly, coi hiểu biết của nàng với Tần Ly, thực lực của Tần Ly hẳn là trên nữ nhân này.

U Liên chậm rãi thong thả bước đến trước Hỏa Diễm thảo, liếc nhìn U Khánh phía sau. Nàng hái Hỏa Diễm thảo xuống, nở nụ cười đắc ý.

"Cao hứng hơn sớm, phiền ngươi xoay người giúp ta hái linh dược, thật sự là cám ơn!" Ý cười bên môi U Liên cứng đờ, ánh mắt còn chưa có nâng lên, cảm giác được bên người thổi qua một trận gió. Tiếp, nàng liền phát hiện Hỏa Diễm thảo trong tay đã không có.

Dịch Băng vừa nãy còn nghĩ đến Tần Ly, không ngờ Tần Ly lập tức xuất hiện ngay trước mặt nàng. Trên mặt nàng sợ hãi nói: "Sư tỷ, cái cô gái này cướp linh dược của chúng ta."

Tần Ly lườm Dịch Băng một cái, quay đầu lại nhìn U Liên nói: "Trừng ta làm cái gì, Hỏa Diễm thảo hiện tại ở trong tay ta, cũng đã là của ta."

U Liên cáu giận nói: "Ti bỉ!"

"Ha ha, ngươi đang nói bản thân ngươi sao? Không tệ, coi như tự mình hiểu lấy. Thanh Vân tông ta không phải ngươi có thể bắt nạt, hiện tại các ngươi có thể đi rồi!" Tần Ly căn bản không đặt nàng trong mắt, tuy rằng luyện dược thuật của bọn họ rất cao, nhưng thực lực kém nàng quá xa.

U Liên nuốt không trôi cục tức này, triệu hổi huyền linh thú của mình. "Hừ, U Khánh, hai người chúng ta giải quyết bọn họ, dù sao nơi này chỉ có mấy người chúng ta, bọn họ dẫu chết ở chỗ này cũng không có người biết."

Nam tử tên U Khánh tuy rằng không nói gì, nhưng cũng triệu hồi huyền linh thú của mình ra, ý tứ hàm xúc trong đó đã thật rõ ràng.

"Các ngươi đây là chuẩn bị ỷ mạnh hiếp yếu?" Hai tay Tần Ly khoanh trước ngực, nhướng mày nói.

U Liên cười nói: "Không sai, ngươi lúc nãy thừa dịp ta không chú ý, cướp Hỏa Diễm thảo, hiện tại sẽ trả giá đại giới!"

"Các ngươi thật muốn đánh?" Tần Ly nét mặt tươi cười như hoa.

U Liên thấy Tần Ly lạnh nhạt, trong lòng hơi bồn chồn. Nhưng thực lực nàng cùng U Khánh đều là huyền linh đế cao giai, tiểu nha đầu này làm sao có thể là đối thủ của nàng? Hừ, nhất định là biết đánh không lại bọn họ, cho nên mới ở trong này cố lộng huyền hư.

"Không sai, nhất định phải đánh! Hơn nữa muốn hai ngươi chết ở trên tay chúng ta!" U Liên từ trong không gian giới chỉ lấy ra một trường tiên màu đen, rõ ràng là một kiện bán thần khí.

Tần Ly lắc đầu nói: "Đây chính là các ngươi nói!" Nói xong, liền hô: "Phượng Tiêu, Lam U, Tử Nhiễm đều xuất hiện đi!"

Nói xong, ba người xuất hiện trước mặt bọn họ. Tiếp, Bạch Diễm cũng từ trên vai Tần Ly nhảy xuống, biến thành bộ dáng Bạch Hổ vương.

U Liên vừa thấy Tần Ly lại có nhiều huyền linh thú như vậy, cũng cả kinh, hơn nữa mỗi huyền linh thú đều là thần thú, nàng không khỏi cắn chặt răng. Nàng nhất định phải giết Tần Ly, mấy huyền linh thú này chính là của nàng.

Dịch Băng thấy Tần Ly có nhiều huyền linh thần thú như vậy, trong lòng ghen tị như thảo bàn sinh trưởng tốt. Tốt nhất ba người này đều chết ở chỗ này, vậy bán thần khí và huyền linh thú của bọn họ đều là của nàng ta. Lúc này nàng ta hoàn toàn xem nhẹ bản thân có thể hàng phục mấy huyền linh thần thú hay không.

Có điều người U cung và Dịch Băng rất nhanh liền phát hiện bản thân hồn nhiên, Tần Ly chỉ cười với ba người Phượng Tiêu: "Gọi các ngươi ra chính là nhìn xem náo nhiệt, thuận tiện chứng kiến một chút cái gì là ỷ mạnh hiếp yếu!"

Nói xong, Tần Ly nháy mắt đánh ra một đạo huyền hỏa hô: "Liệt Diễm Mãn Thiên!" Chỉ thấy trong huyền hỏa xen lẫn huyễn quang bốn màu, vọt mạnh đi qua. Mang theo năng lượng cương mãnh và lực đạo thí thiên xông lên bầu trời, sau đó lấy lưu tinh chi thế rơi xuống dưới. Ngay tại chỗ mấy người U Liên đứng đã bị hỏa vũ bao phủ, căn bản là tránh cũng không thể tránh.

Hỏa vũ đánh vào trên người bọn họ, làm cho bọn họ nhanh chóng bị thiêu đốt. Chợt nghe tiếng huyền linh thú người la thét hoà vào nhau, mang theo thê lương chi âm hưởng triệt thiên địa. Rất nhanh, huyền hỏa đã thiêu bọn họ không thành người hình, cuối cùng biến thành một đống tro tàn.

Tần Ly liếc lạnh Dịch Băng phía sau, Dịch Băng lúc này đã hoàn toàn choáng váng. Nàng ta như thế nào cũng không nghĩ tới Tần Ly đã cường đại đến tình trạng này, một chiêu diệt hết bọn họ, cả cặn bã cũng chưa lưu lại.

Nàng ta hung hăng nuốt ngụm nước miếng, né tránh tầm mắt Tần Ly. Lúc trước nàng ta còn kiêu ngạo nói chuyện với Tần Ly, nàng sẽ không thừa dịp cơ hội này giết luôn mình?

Tần Ly căn bản không để nàng ta vào mắt, ngay lúc nàng ta còn nghĩ ngợi, Tần Ly đã đi qua người nàng ta. Kỳ thực nàng gọi mấy người Tử Nhiễm chính là để dọa Dịch Băng một chút. Hi vọng nàng đừng có tâm tư xấu nào, bằng không mình cũng không cần nhớ tình cảm đồng môn.

Hiện tại hai người U cung đã giải quyết, liền còn lại lão gia và người Liệt Diễm môn. Còn có Lăng Kiếm, nếu có thể, nàng cũng rất muốn hiện tại giải quyết hắn. Nhưng trực giác của nàng vẫn cảm thấy người kia không dễ phó, bằng không cũng sẽ không ở Lăng gia có địa vị cao như vậy, ngay cả gia chủ đều phải nhường hắn ba phần.

Tần Ly đi ở phía trước, Dịch Băng đi theo phía sau. Nàng ta luôn luôn đều tự hỏi, có muốn phó Tần Ly không, nếu đối phó thì nhất định phải khiến nàng chết không thể nghi ngờ, bằng không chết chính là nàng ta.

Một đường xuống núi, vào ngày thứ chín, mấy người Tần Ly đã ra dược sơn. Bách Lý Hạo Thiên như mọi lần, khi xuất hiện trên đỉnh núi, lúc hắn nhìn thấy linh tuyền trì rỗng tuếch, trái tim hắn mạnh mẽ co rụt lại, trong mắt loé qua một lưu quang cực nóng. Con ngươi vốn không hề gợn sóng tựa nhie bị ném một viên đá nhỏ vào, tạo nên một trận gợn sóng.