Cô muốn giải thích, muốn dỗ dành anh, muốn tìm một đường sống cho mình nhưng môi mấp máy lại không dám nói lời nào.
“Cô có bạn trai à?” Dạ Chấn Đình lạnh lùng nhìn cô, “Chuyện đó bắt đầu từ bao giờ?”
“Đã một thời gian rồi” Giọng Phong Thiên Tuyết nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Dạ Chấn Đình không nói gì, cầm ly rượu trên bàn lên uống cạn. . Thử đọc tг𝐮𝘺ệ𝓃 khô𝓃g q𝐮ả𝓃g cáo tại ⩵ t г 𝐮 m t г 𝐮 𝘺 𝖾 𝓃.V𝓃 ⩵
Khi anh đặt ly rượu xuống, gương mặt đã trở lại lạnh lùng, nghiêm khắc như ngày trước, trong mắt cũng không còn hơi ấm nữa:
”Tôi thấy cô hiểu nhầm rồi.”
“Dạ?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt. Chắc không phải anh ta bị đả kích tới ngốc luôn chứ?
“Đầu tiên!”
Dạ Chấn Đình lắc ngón tay,
“Tôi đưa cô về nhà chữa bệnh vì cô bị nhân viên trong công ty đầm bị thương ngay trước mặt tôi, chuyện này truyền ra sẽ có ảnh hưởng không tốt cho danh tiếng của công ty!”
“Thứ hai, tôi tặng cô vòng cổ chỉ vì nhất thời cao hứng, cho dù một trăm triệu là tài sản lớn đối với cô nhưng chỉ là một con số với tôi mà thôi.”