Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 34: Ảo Cảnh quan!



- Tôn Bình này tiến vào Luyện Thể tầng ba đã được thời gian không ngắn, tuy nhiên mới đánh ra hai ngàn ba trăm cân mà thôi, hơn nữa hắn đã mười bảy tuổi, căn bản một chút cũng không uy hiếp được ta.

Vương Nghiễn Phong phe phẩy cây quạt, nheo mắt lại nhìn Tôn Bình, ở bên trong bình chọn thành tích khảo hạch cuối cùng, chẳng những nhìn tình huống khảo hạch, cũng phải nhìn số tuổi cùng thiên phú phẩm cấp. Số tuổi càng nhỏ, thiên phú phẩm cấp càng cao, xếp hạng càng cao, cho nên bình thường võ giả đủ tư cách sẽ tham gia khảo hạch thật sớm, mười bảy tuổi coi là muộn.

- Thiêu gia, đến ngài.

- Ừm.

Vương Nghiễn Phong vừa thu cây quạt lại, đưa cho tùy tùng.

Theo Vương Nghiễn Phong đi tới trước tấm bia đá, rất nhanh liền có người nhận ra hắn.

- Vương Nghiễn Phong của Nhạc Lộc thành!

Theo một cái thanh âm này, ánh mắt của thí sinh phụ cận cũng tập trung tới đây, bên trong một đám thí sinh ở nơi này, Vương Nghiễn Phong là người tuyển chọn có khả năng nhất để tranh đoạt vị trí thứ nhất, bởi vì hắn chẳng những thực lực cường đại, hơn nữa tuổi còn nhỏ, chỉ có mười lăm tuổi.

Còn có một điểm trọng yếu nhất, đó là Vương Nghiễn Phong có thiên phú cao!

Vương Nghiễn Phong là thiên phú tứ phẩm, thiên phú tứ phẩm thật ra thì cũng chia cao thấp, Vương Nghiễn Phong này chính là tứ phẩm thượng đẳng, hết sức khó có được.

Vương Nghiễn Phong đứng ở trước tấm bia đá, phun ra một hơi, hơi thở cơ hồ tạo thành hai con xà rất dài, đây là dấu hiệu của Luyện Tạng kỳ Luyện Thể tầng ba.

Người chung quanh không nhịn được than thở:

- Chậc chậc, không được, mới vừa gia nhập Luyện Thể tầng ba là có thể thổ khí như xà, Vương Nghiễn Phong này mới mười lăm tuổi, thật nghịch thiên a.

- Ừm, tâm phế ngũ tạng của võ giả Luyện Tạng kỳ đều có chân nguyên che chở, năng lực kháng đòn mạnh không nói, võ kỹ thi triển ra cũng có uy lực lớn, cũng sẽ không bởi vì nội tạng yếu ớt cản tay mà gánh không được cắn trả, hơn nữa tâm phế của võ giả Luyện Tạng kỳ có lực, khí huyết nồng đậm, hô hấp lâu dài, cơ thể được ngâm trong dạng khí huyết này lâu dài, lực lượng mạnh hơn không chỉ một nửa lần hay một lần. Vương Nghiễn Phong này đã thổ khí như xà, cũng không thể bởi vì hắn mới vừa gia nhập Luyện Tạng kỳ tựu khinh thị hắn.

Trong khi nói chuyện, Vương Nghiễn Phong đã ra quyền, chỉ nghe “ầm!” Một tiếng, tấm bia đá trắc lực chấn động mạnh một cái, tia sáng nhanh chóng hỗn loạn, cuối cùng dừng ở phía trên hai xích bốn tấc.

- Hai ngàn bốn trăm cân!

Bình thường cảnh giới Luyện Tạng mới vào Luyện Thể tầng ba cũng chính là hai ngàn cân lực lượng, mà Vương Nghiễn Phong mới vào Luyện Thể tầng ba, mà bản thân chỉ có mười lăm tuổi, có thể đạt tới hai ngàn bốn trăm cân, đủ để cho người ta kinh ngạc.

Song mọi người chưa phục hồi tinh thần lại từ trong lúc kinh ngạc, một bên đội ngũ khác vừa phát ra một trận kinh hô, một người thiếu niên cực kỳ to con từ tấm bia đá trắc lực đi về trước, hắn vừa mới ra quyền xong, cột sáng của tấm bia đá rõ ràng dừng lại ở phía trên hai xích bốn tấc, hai ngàn bốn trăm cân!

Kỷ lục của Vương Nghiễn Phong vừa sinh ra đã bị ngang bằng, Lâm Minh nhìn về vị thiếu niên phá kỷ lục của Vương Nghiễn Phong kia, trong lòng kinh hãi, người này thế nhưng giống như chính mình, cũng là tu vi Luyện Thể tầng hai!

Luyện Thể tầng ba đánh tới hai ngàn cân không kỳ quái, nhưng là Luyện Thể tầng hai đánh tới hai ngàn cân tựu quá khoa trương.

Lúc này, Lâm Minh phát hiện mặc dù thiếu niên kia trên mặt vẫn còn chút hơi ngây thơ, nhưng là thân cao so với các thiếu niên và thiếu nữ chung quanh ước chừng hơn nửa cái đầu, da thịt cả người so sánh với người trưởng thành còn bền chắc hơn nhiều.

Chẳng lẽ là thần lực trời sinh?

Rất nhiều người lực lượng trời sinh lớn hơn nhiều lần so sánh với những người khác, số lượng người như thế hết sức thưa thớt, thiếu niên to con này hiển nhiên chính là người nằm trong số thưa thớt đó.

Vương Nghiễn Phong tự nhiên cũng nhìn thấy thiếu niên to con kia, hắn khẽ hừ một tiếng, không để bụng, thần lực trời sinh sao? Võ giả chiến đấu cũng không phải là chỉ xem lực lượng, hơn nữa đi sâu vào võ đạo, chân nguyên sẽ càng ngày càng nặng, võ giả thần lực trời sinh không nhất thiết lợi hại bao nhiêu.

Khảo nghiệm tiến hành một chút xíu, lại xuất hiện mấy cao thủ Luyện Thể tầng hai đỉnh phong đạt được một ngàn tám trăm, một ngàn chín trăm cân.

Thất Huyền võ phủ yêu cầu số tuổi của thí sinh từ mười lăm tuổi đến mười tám tuổi, có thể đạt tới Luyện Thể tầng hai đỉnh phong ở số tuổi nhỏ như vậy đã vô cùng không dễ.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có thiếu niên Luyện Thể tầng ba lớn tuổi hơn đánh ra thành tích hơn hai ngàn cân, trong đó có mấy thiếu niên thậm chí đạt đến hai ngàn năm trăm cân.

Lúc này, rốt cuộc đến phiên Lâm Minh.

Lâm Minh đi tới trước tấm bia đá trắc lực, tình thế lần khảo hạch này nếu so với hắn tưởng tượng nghiêm trọng hơn rất nhiều, mặc dù hắn tự tin sẽ không thua Vương Nghiễn Phong, nhưng là thiên tư của hắn kém Vương Nghiễn Phong quá nhiều.

Tam phẩm đối với tứ phẩm thượng đẳng, ở lượt cho điểm cuối cùng, Lâm Minh sẽ ăn thiệt thòi rất lớn!

Mỗi một vòng khảo hạch, đều phải toàn lực ứng phó!

Lâm Minh thở nhẹ một hơi, làm cho thân thể thanh tĩnh lại, bài trừ hết thảy tạp niệm trong lòng, “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” yên lặng vận chuyển ở trong lòng, chân nguyên đọng lại gấp mấy lần so sánh với võ giả đồng cấp bắt đầu ngưng tụ đến toàn thân trong cơ thể.

Luyện Lực Như Tơ, cương nhu như sông, trong lòng Lâm Minh lặng yên gắng sức thành thạo sử dụng kỹ năng “Hỗn Độn Cương Đấu kinh”, đột nhiên ánh mắt của hắn chăm chú, vốn là thân thể buông lỏng đột nhiên kéo căng giống như một cây cường cung, chân phát lực, thắt lưng hóp lại, Lâm Minh giống như con báo xông ra ngoài.

“Ầm!”.

Một quyền đánh ở chính trung tâm của tấm bia đá, cột sáng chợt lên cao, rồi sau đó nhảy lên một trận kịch liệt, cuối cùng ổn định ở hai ngàn bảy trăm cân.

Lực lượng của Lâm Minh là hai ngàn sáu trăm cân, nhưng là nếu như phát huy tốt, đánh ra hai ngàn bảy trăm cân cũng không hiếm.

- Hai ngàn bảy trăm cân, hảo gia hỏa!

- Biết điều một chút, đây là dã thú hình người a, nhiều hơn mấy trăm cân nữa cũng có thể vượt qua Luyện Thể tầng bốn Dịch Cân!

- Không đúng, không đúng, người này mới Luyện Thể tầng hai, lại là thần lực trời sinh sao?

Người chung quanh rối rít nghị luận, rất nhanh đã có người nhận ra Lâm Minh.

- Ta nhận biết người nọ, nửa canh giờ trước, ở trên cao, hắn chỉ dựa vào lực cánh tay cầm lấy thương nặng trăm cân trong tay kị sĩ võ giả Luyện Thể tầng hai xông về phía hắn, vung mạnh giống như máy xay gió, mà hắn động cũng không động, giống như là một pho tượng Ma Thần Kim Cương, nguyên lai là thần lực trời sinh, chẳng trách như thế!

- Bất quá hắn thật giống như bị quan phủ mang đi, tại sao lại trở lại?

Ở bên trong tiếng nghị luận của mọi người, Vương Nghiễn Phong cùng thiếu niên to con cùng đánh ra thành tích hai ngàn bốn trăm cân lúc trước cũng nhìn sang Lâm Minh. Thiếu niên to con lộ ra một nụ cười hữu hảo với Lâm Minh, hắn không nghĩ tới ở trong khảo hạch lần một còn có thể gặp phải võ giả thần lực trời sinh, rất có mấy phần tỉnh táo.

Mà Vương Nghiễn Phong liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, còn lại là khẽ cau mày, lại là thần lực trời sinh, thật làm cho người ta chán ghét.

- Phong ca, tiểu tử này không biết từ nơi nào xuất hiện, lại đoạt lấy danh tiếng của Phong ca.

Một nam tử bên cạnh Vương Nghiễn Phong nói.

Vương Nghiễn Phong nói:

- Không có gì nghiêm trọng, Luyện Thể tầng hai có cái thành tích này chính là do thân thể sinh ra đã khỏe mạnh, có mấy phần cậy mạnh mà thôi, thật sự đánh nhau cũng không phải là chỉ xem lực lượng, võ giả thần lực trời sinh mặc dù vô cùng hy hữu, nhưng là ngày sau có thành tựu lớn cũng không có mấy người.

Vương Nghiễn Phong tâm cao khí ngạo, lần khảo hạch này hắn đã nhận định chính mình tất có được vị trí thứ nhất, liên tục bị thiếu niên cùng lứa áp đảo danh tiếng để cho hắn cực độ khó chịu.

- Phong ca nói rất đúng, ngày sau tu luyện phải xem chân nguyên nữa, lực lượng mang đến ưu thế chẳng qua là ở bắt đầu mới có tác dụng, tiểu tử này cũng chỉ có thể nở mày nở mặt mấy năm này.

Tùy tùng Vương Nghiễn Phong đúng lúc phụ họa nói.

Sau Lâm Minh tựu đến phiên Lâm Tiểu Đông, nhìn tấm bia đá trắc lực, Lâm Tiểu Đông xoay cổ vặn eo trước tấm bia đá, hoạt động hồi lâu, cho đến giám khảo cũng chờ tới mức có chút không nhịn được, Lâm Tiểu Đông mới hú lên quái dị, một quyền đánh vào trên tấm bia đá.

“Oành!”.

Một tiếng động lớn vang lên, cột sáng của tấm bia đá lung lay mấy cái liền bất động.

Giám khảo nhướng mày nhìn về Lâm Tiểu Đông, nói:

- Bảy trăm năm mươi cân, còn có hai lần cơ hội.

Thành tích này thật sự có chút hỏng bét, võ giả lực lượng bình thường không tới chín trăm cân căn bản sẽ không tới ghi danh, ai cũng không muốn rảnh rỗi không có việc gì tới trước công chúng để mất mặt, tuy nhiên Lâm Tiểu Đông hiển nhiên tâm thái rất tốt, không thèm để ý tới ánh mắt khinh bỉ người khác quăng tới chút nào, lại là một trận xoay cổ vặn eo, lần thứ hai, “oành!” Bảy trăm cân.

Lần thứ ba, bảy trăm năm mươi cân!

Không nghi ngờ chút nào, Lâm tiểu béo hoa lệ lệ thất bại.

Tuy nhiên tiểu béo tâm thái rất tốt, dù sao hắn mới mười lăm tuổi, cha hắn cho hắn mục tiêu xác định là lúc trước mười tám tuổi tiến vào Thất Huyền võ phủ là được, Lâm Tiểu Đông hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không có ý định đột phá Ngưng Mạch kỳ, lý tưởng duy nhất của hắn chính là giữ được vị trí đứng đầu của dòng chính gia tộc mà thôi.

- Ta đưa cho ngươi Úc Kim Lộc Thai Hoàn kia ngươi chưa sao?

Sau khi Lâm Tiểu Đông xuống đài, Lâm Minh hỏi.

- Ăn a, bằng không ta liền đánh hơn sáu trăm cân.

Lâm Tiểu Đông nhún vai tỏ vẻ rất vô tội, Lâm Minh trực tiếp im lặng.

Tuy nhiên thử nghĩ xem cũng là bình thường, mình trước khi tu luyện “Hỗn Độn Cương Đấu kinh”, thành tích tốt nhất cũng chỉ là tám trăm năm mươi cân, trình độ tu luyện khắc khổ của hắn cũng không phải là Lâm Tiểu Đông có thể so sánh. Lâm Tiểu Đông khi đó đánh ra sáu trăm cân cũng không tệ

Thiên phú tam phẩm, không xuất thân từ thế gia, nghĩ tại mười lăm tuổi tiến vào Thất Huyền võ phủ thật sự quá khó khăn, chỉ sợ vòng khảo hạch thứ nhất cũng rất khó thông qua.

Cuộc thi trắc lực kéo dài một buổi sáng mới kết thúc, buổi trưa trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, xế chiều tiếp tục tiến hành khảo hạch.

Bởi vì thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, Lâm Minh ăn một chút đồ đơn giản, hơi ngồi xuống chốc lát, liền tiến đến quảng trường.

Trận khảo hạch thứ hai là Ảo Cảnh quan! Chính là thi võ đạo chi tâm.

Một đường võ đạo, chẳng những phải có thiên phú, có tài lực ủng hộ, mà còn phải có võ đạo chi tâm.