Thiên Thần Bên Anh

Chương 9



"Nhưng cậu đánh người ta mà." Hứa Thiên Việt cau mày, anh cũng chẳng tin cái thân thể nhỏ bé thế mà lại động thủ khiến người ta kêu la.

Lâm Hạ Y đáp với vẻ tự tin mình làm đúng: "Phòng vệ chính đáng.".

Tiếng chuông reo lên, không quên liếc nhìn đám người đang an ủi lẫn nhau trong nhà vệ sinh trước khi về lớp.

Thấy cô đi vào, theo sau là Hứa Thiên Việt. Cả lớp bắt đầu bàn tán xôn xao, khi vừa ngồi vào ghế thì Vương Dư Huy lên tiếng: "Cậu đi cùng cậu ta sao?".

Thấy ánh mắt cậu nhìn vào Hứa Thiên Việt, cô ngoái đầu rồi thu tầm mắt lên cậu: "Ừm...".

Từ nhà vệ sinh cũng chỉ có một lối đi đến lớp, chuông cũng reo rồi, tiện đường thì đi chung thôi. Nhưng nghe câu trả lời của cô có vẻ cậu không vui lắm, mặc dù nụ cười thường trực vẫn nở trên môi.

Không biết từ lúc nào Lâm Hạ Y lại để ý đến cảm xúc của cậu, thấy rõ cậu không mấy vui vẻ lắm.

- "Lúc nãy tôi gặp đám Ngoạ Điêu Linh đấy.".

Vương Dư Huy bất ngờ, xoay phắc sang nhìn cô, thấy vẻ lo lắng của cậu trong lòng cô có gì đó rất ấm áp. Cùng lúc đó, đám người Ngoạ Điêu Linh cũng bước vào lớp, từng cái liếc mắt đổ dồn về phía cô, Ngoạ Điêu Linh được dìu dắt nâng niu đến tận chỗ ngồi. Trông cô ta cực kỳ ấm ức.

"Mặt tôi dính gì sao? Họ sắp rớt mắt ra ngoài kìa." Cô nhìn họ rồi quay sang hỏi cậu, Vương Dư Huy như nắm được tình hình chỉ lắc đầu cười nhẹ.

Tiết học bắt đầu, lại là môn toán với các công thức phải biến đổi số, Lâm Hạ Y xin rút lại cái suy nghĩ mấy ngày trước. Quả thật không gì là dễ dàng, đời học sinh cũng khó quá đi... Thấy cô uể oải, cậu dịu dàng hỏi: "Không hiểu chỗ nào sao?".

Lâm Hạ Y gật đầu, cô chỉ tay tất cả ý nói chỗ không hiểu.

"Tất cả à... Tôi nên giải thích từ đâu đây?" Vương Dư Huy suy ngẫm, vẻ nghiêm túc của cậu khiến cô như rơi vào mơ mộng, âm thanh giảng bài của giáo viên cũng bị triệt tiêu mất, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Bắt gặp vẻ chăm chú nhìn mình của cô, Vương Dư Huy cười lên: "Sao thế?".

- "Không... Không có gì, chỉ là cơ thể tôi hơi lạ.".

Tiết học toán kết thúc với một núi bài tập, Lâm Hạ Y đang nằm lười ra bàn oán than với đời thì một học sinh nam từ lớp bên cạnh bước vào đến chỗ cô, hất cao mặt nói với giọng cọc cằn: "Mày là đứa dám đụng đến Ngoạ Điêu Linh đấy à?".

Nghe vậy cô liền ngồi thẳng người, nghiêng đầu qua nhìn chỗ của Ngoạ Điêu Linh ngồi, chả thấy cô ta và đám bạn của cô ta đâu, xung quanh thì mọi người bắt đầu chỉ trỏ, xôn xao, ồn ào.

- "Cậu ta tấn công tôi trước.".

Tên đó hừ một tiếng, vương tay tính nắm áo cô thì bị Vương Dư Huy ngồi bên cạnh chặn lại, tên đó thấy cậu thì có vẻ dè chừng, nhưng khí thế vẫn lớn lắm.

- "Mày muốn gì? Không nghe cậu ấy nói là ai tấn công trước sao? Bị điếc à?".

Lớp học im bặt, không ai hó hé mà chỉ muốn xem kịch hay, có vài bạn học thấy không ổn liền chạy ra khỏi lớp, chắc chừng là đi báo giáo viên.

"Buông ra." Tên đó trừng mắt, cánh tay đang run rẩy với lực nắm của cậu, Lâm Hạ Y cũng chẳng biết nên làm gì, hình như mọi bắt nguồn đều do cô, nhưng cô cũng chỉ phòng vệ chính đáng thôi mà. Vương Dư Huy cũng từng nói bạo lực để bảo vệ bản thân, cô đã làm gì sai đâu, không lẽ để bị đánh thành tương rồi mới nhờ người đến giải quyết.

"Vương Dư Huy à... Bạn gì đó nữa, chúng ta--" Lâm Hạ Y chưa dứt lời, cảnh tượng trước mắt làm cô đứng hình. Vương Dư Huy đột ngột đứng dậy hất tay khiến tên đó mất trớn ngã qua bàn bên kia dãy, đó là chỗ của Hứa Thiên Việt.

Tên đó tặc lưỡi, nước bọt từ miệng bị cú hất vừa nãy chảy xuống bàn. Hứa Thiên Việt cau mày, nắm lấy tóc chà đầu hắn vào chỗ vừa đáp: "Mẹ kiếp, mày bẩn thật, lau sạch cho tao...".

Anh gằn từng chữ, lúc này một cô giáo chạy vào liền la lên bảo dừng lại, anh giơ hai tay lên vẻ chịu trận đầu hàng.